Vân Phong Nhã lúc này cũng đã ăn mặt chỉnh tề đứng dựa lưng vào cây cổ thụ cách khu vực Liều trại khá xa.
Nàng nhìn ánh trăng xinh đẹp tỏa sáng trên không trung cảm tháng.
" Nơi này Ánh trăng thật xinh đẹp!"
Tai nàng giật giật vài cái, chớp mắt trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện anh khí mười phần nam nhân, chỉ cần khí thế cũng đủ áp bách người.
Nam nhân chấp tay sau lưng nhìn Vân Phong Nhã, thanh âm cũng mang theo cường giả uy áp vang lên.
" Xem ra tiểu tử ngươi là đang chờ bổn gia chủ ta đâu?" Bạch Thần lạnh mặt nói.
Từ lúc Bạch Thần xuất hiện, nàng cũng đã sớm đứng nghiêm chỉnh, trên người cũng không còn hơi thở biếng nhát nguy hiểm đó, mà là một bộ nghiêm túc lễ độ bộ dáng.
Trong mắt nàng là kính trọng trưởng bối mà nhìn Bạch Thần, chấp tay chào nói.
"Tiểu bối Vân Phong Nhã gặp qua Bạch gia chủ.
Tiểu bối cũng là vì bản thân đêm đến Y Nhi Liều trại vốn là không nên, ngày là Y Nhi phụ thân, tiểu bối cũng không thể không giải thích gì rời đi.
Cho nên tiểu bối mới ở nơi này chờ tiền bối hỏi chuyện."
" Hừ, xem như tiểu tử ngươi biết đều, Bạch Thần ta cũng mặt kệ ngươi có lý do gì? Nhưng ngươi vừa rồi chiếm tiện nghi nữ nhi của Bạch Thần ta.
Ta sẽ cho tiểu tử ngươi biết cái gì có thể chiếm tiện nghi, cái gì không thể chiếm."Dứt lời, Bạch Thần như tia chớp đánh về hướng Vân Phong Nhã.
Hắn cứ mặt kệ, đánh trước rồi nói.
Vân Phong Nhã trong chớp mắt thời gian liền phản ứng lại, chân dịch qua một bên với tư thế xoay vòng tránh thoát đi Bạch Thần công kích trong chớp mắt.
Nhưng Bạch Thần là ai? Hắn có thể trở thành Gia chủ Bạch gia, không phải toàn bộ là dựa vào vòng chính thân phận thiếu gia Bạch gia, cùng với phụ thân hắn nâng đỡ mà dễ dàng ngồi lên vị trí Gia chủ này.
Hắn cũng là đạp trên xác kẻ địch mới đi đến ngày hôm nay, Đại gia tộc cho hắn thân phận cùng tài nguyên quý giá làm người người hâm mộ, nhưng cũng là những thế lực khác muốn thủ tiêu đối thủ.
Vân Phong Nhã luận thực lực hay tư lịch làm sao có thể cùng hắn so.
Cho nên Vân Phong Nhã vừa tránh thoát hắn công kích khi, hắn cũng đi theo xoay người trên không trung đá về hướng Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã lập tức dùng quyền lực tạo ra lá chắn tia chớp đở trên đỉnh đầu cú đá đến linh lực, vì nàng biết băng lá chắn hai là thổ lá chắn đối với công kích cự ly xa có thể có tác dụng.
Còn đối thủ dùng quyền cước cận chiến nàng tốt nhất dùng lôi Nguyên tố tạo thành lá chắn, ít nhất có thể làm tê mỏi đối phương một chút.
Bạch Thần đá tan Lôi nguyên tố lá chắn khi trong mắt lóe qua tia kinh ngạc, sao đó là hài lòng rồi biến mất, thay vào đó là hưng phấn tiếp tục công kích Vân Phong Nhã bằng quyền cước.
Qua đi ba mươi chiêu lúc sau Vân Phong Nhã bị Bạch Thần một quyền đánh lui về phía sau 6-7 bước.
Vân Phong Nhã cũng cảm nhận được trên tay đau nhức, khoé môi cũng có chút máu tươi, nhưng trong mắt nàng đều là chiến ý.
Không hổ danh là Bạch gia gia chủ thiên tài chi danh.
Nàng đối với bản thân cận chiến rất tin tưởng, vả lại nơi này người ngoại trừ kiếm sư ở ngoài, người tu luyện chỉ biết dùng linh kỹ từ xa công kích.
Nàng tin tưởng với kỹ xảo tránh né cùng kỷ xảo công kích của mình, người khác muốn đã thương điểm yếu trên người nàng cũng khó.
Nếu vị này từ đầu dùng linh lực chiến đấu, nàng đã sớm nằm bẹp rồi.
Nàng biết vị này là muốn thử trình độ của nàng nên nàng cũng toàn lực ứng chiến, thế giới này chọn con rể bước đầu tiên đó chính là ngươi thiên phú, thực lực không phải sao?
Bạch Thần lần này cũng không công kích nữa.
Hắn hay tay chấp sao lưng nhìn Vân Phong Nhã trên người chặt vật nhưng vẫn kiên cường đứng đó, gật đầu nói.
" Khá tốt, về sao cố gắng rèn luyện thêm."
Nhưng Vân Phong Nhã không thấy nơi, Bạch Thần hai tay phía sau xoa xoa, trong lòng mắn thầm.(" Tên tiểu tử này đến cùng ăn cái gì vậy? quyền cước cũng cứng quá đi.")
Vân Phong Nhã chấp tay cung kính nói." Đa tạ tiền bối lưu tình, tiểu bối về sao sẽ cố gắng rèn luyện thêm."
Bạch thần đôi mắt giật giật, vả vờ khụ một tiếng nói.
" Về sao cứ xưng ta bá phụ là được."
Vân Phong Nhã trên mặt lộ ra sáng lạn tươi cười nói." Phong Nhã đã biết.
Bá phụ."
Tên tiểu tử này như vậy tuấn nói sao nữ nhi của hắn khó qua ải mỹ nam a.
Hắn xoay người rời đi tìm thê tử an ủi vậy.
___________
Trong lúc yến hội còn chưa bắt đầu, đột nhiên núi non run chuyển lên, tiếp theo là từng đợt tiếng rít gào của Linh thú vang lên đầy ấp núi rừng.
Mọi người đều cảm nhận được trong không khí giao động tập trung về một hướng, bầu trời đám mây cũng hiện ra màu vàng Kim có trộn lẫn màu xanh nhạc cảnh tượng kỳ lạ.
Đang nhắm mắt dưỡng thần các trưởng lão cùng gia chủ đều mở mắt ra, như tia chớp chạy ra liều trại đều nhìn về một phương hướng.
Các đệ tử không biết đã xảy ra chuyện gì đều hốt hoảng chạy về nơi cư trú của gia tộc mình.
"Sao lại thế này? Hoàng gia di tích cứ nhiên muốn mở cửa."
" Gia chủ, không biết có chuyện gì xảy ra nữa? sao lần này lại sớm hơn dự định a?"
" Đừng nói nhảm, nhanh chóng đi tập hợp các đệ tử đến trung tâm đất trống đi."
" Là."
Toàn bộ các Gia tộc đều một ý nghĩ nhanh chóng cho đệ tử còn cháu đi nơi tập hợp.
Bọn họ cũng không muốn Di tích chưa mở ra thì con cháu mình đã bị thương gì đó, mà mỗi lần Hoàng gia di tích mở ra khi, bên trong sâm lân linh thú cũng sẽ bị chấn kinh lên, sẽ có một ít Linh thú chạy ra núi non.
Vì an toàn trước lúc các thí sinh hoạt con cháu tham gia đều được học viện, hoạt trưởng bối gia tộc nói qua, nếu như vài người bên ngoài gặp như vậy tình huống, vì an toàn không cần chạy về nơi cư trú, lập tức đến trung tâm đất trống tập hợp là được.
Nơi đó có Hoàng gia trận pháp bảo vệ, mà trung tâm đất trống đó cũng chính là hiện tại Hoàng gia muốn mở tiệc chiêu đãi địa phương.
Vân Phong Nhã từ lúc cáo từ nhạc phụ tương lai muốn trở lại Linh sư học viện nơi cư trú trên đường, nàng cảm nhận được không khí giao động kịch liệt lên.
" Chủ nhân, còn nữa canh giờ nữa Di tích sẽ mở cửa a." Hoàng lên tiếng.
"Không phải nói là phải hai ba ngày nữa sao?"
"Chủ nhân, người không chú ý bầu trời vàng Kim bên trong có trộn lẫn màu xanh nhạc sắc sao?"
Vân Phong Nhã cũng đã sớm chú ý đến cái này.
" Đây là?"
" Chủ nhân, đó chính là thiên địa chúc phúc Linh bảo ra đời cảnh tượng.
Cũng giống như Hàn Băng Châu có bản thân sinh ra linh trí vậy, mà theo cảnh tượng này chính là Linh Mộc Châu ra đời.
Linh sư hoạt Võ sư có thể hấp thu được Linh Mộc Châu, cho dù không phải là Triệu hoán sư cũng có thể cùng với Linh thực khế ước, thực lực cũng sẽ tăng trưởng không ít.
Mà lợi ích lớn nhất của Linh Mộc Châu chính là có thể trợ giúp Linh Quả hoạt thảo dược quý hiếm sớm ngày thành thục.
Là bảo bối trong bảo bối nha, ta xem ngoại trừ Công hội luyện đan người có Linh Mộc Châu ở ngoài, Hoàng gia và tứ đại gia tộc có khả năng sẽ có ở ngoài, những gia tộc khác thì khó nói rồi."
Vân Phong Nhã trong mắt lóe sáng, có thể trợ giúp Linh Quả và thảo dược sớm ngày thành thục, cũng giống như máy in tiền vậy.
Quả nhiên là bảo bối trong bảo bối nha.
"Cho nên di tích sớm mở ra cũng là nguyên nhân này sao?"
" Không sai!" Hoàng thấy chủ nhân của mình đột nhiên xoay người lại liền hỏi." Chủ nhân người không đi trung tâm tập hợp sao?"
"Ta đi bảo vệ đại chủ mẫu các ngươi đi."
Nàng biết muốn đi vào Hoàng gia di tích bên trong là phải có danh ngạch mới danh chính ngôn thuận đi vào bên trong.
Nhưng nơi này thuộc sở hữu Hoàng gia cai quản, môn phái hoạt tán tu chỉ cần đưa ra đủ lợi ích, Hoàng gia người cũng sẽ mất nhắm mắt mở cho họ đi theo Hoàng gia đội ngũ đi vào bên trong.
Đây cũng là các học viện gia tộc cam chịu, dù gì nơi này cũng thuộc về Hoàng gia sở hữu, chỉ cần không cắt xén bọn họ gia tộc danh ngạch là được.
Nhưng hiện tượng Linh bảo xuất hiện thì khó nói rồi, chẳng những tu luyện giả muốn có được, mà ngay cả Linh thú cường đại cũng sẽ cảm ứng được cướp đoạt lên.
Không ngoài dự đoán của Vân Phong Nhã, rừng rậm sâu bên trong các Linh thú cường đại cũng bắt đầu chiều hướng này chạy đến.
Làm cho cấp thấp linh thú cùng ma thú sợ hãi cũng thụt mạng chạy ra ngoài tạo thành thú triều.
Vài vị Hoàng gia cung phụng trưởng lão cũng cảm ứng được thiên địa chúc phúc, cũng nghĩ đến sẽ có thú triều, lập tức dùng linh lực thông báo cho tất cả mọi người dùng nhanh nhất tóc độ chạy đến trung tâm tập hợp.
Một khắc (15p) sau Trận pháp sẽ kích khởi.
Vì có Trận pháp bảo vệ, cho nên khi Di tích mở ra khi, người ngoài không có danh ngạch muốn trà trộm vào bên trong càng khó.
Nhưng lần này có Linh bảo xuất thế tạo ra thú triều không lớn nhưng cũng là đầu một lần, nhưng vì có rất nhiều cường giả tụ tập ở nơi này, cũng không đến nỗi làm người sợ đến mức phải chạy xuống núi đi.
Chỉ cần chống đỡ đến lúc thiên địa chúc phúc xong, càng sâu bên trong Linh thú không cảm giác được hơi thở cũng sẽ ngừng nghỉ xuống dưới.
Mấy ngàn chỉ Ma thú Linh thú đều ào ạc chạy đến trung tâm khu đất trống nhìn đồ sộ vô cùng, nhưng lần này là cả nước thiên tài tụ hợp, thêm cấm vệ quân cùng với cường giả tỏa chắn cũng xem như ổn định cục diện, nhưng ác chiến vẫn là phải có.
An toàn nhất đó chính là mấy vị hoàng tử công chúa địa phương.
"Tam Hoàng đệ Thanh Uyển có ở cùng đệ không?" Nhị Hoàng tử lo lắng hỏi.
" Thanh Uyển muội muội không ở cùng chúng ta! Nhị Hoàng huynh Thanh Uyển không phải cùng Huynh một khối sao?"
" Ta hôm nay vội vàng đâu, cũng không chú ý đến muội ấy."
" Nhị Hoàng huynh, đệ lúc trưa thấy Thanh Uyển muội muội cùng mấy vị sư huynh của muội ấy vào bên trong sâm lân."
" Gì?"
________________________________
Hẹn gặp các bạn vào ba tháng sau nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...