Đại công cáo thành, mọi chuyện đã đâu vào đấy nhìn bé con tươm tất nằm gọn trên giường trông thật đáng yêu.
Nàng hôn lên mặt bé một cái, trãi qua một ngày với quá nhiều chuyện phải làm khiến nàng có chút mệt mỏi, nàng nằm xuống giường, vô cùng tự nhiên mà ôm bé con vào lòng, êm đẹp ngủ ngon.
Ánh sáng ban mai xuyên qua tầng giấy chiếu đến trên giường, lúc này bé con trong lòng Vân Phong Nhã thình lình mở mắt.
Trong mắt hiện lên đều là lạnh lùng, không giống với ánh mắt mà tiểu cô nương sáu tuổi nên có.
Cảm giác mình bị người khác ôm vào lòng từ lạnh lùng trở thành sát ý, lập tức đánh về người đang ôm mình.
Đương lúc ngủ mơ mơ màng màng Vân Phong Nhã cảm nhận được sát chiêu đánh tới.
Theo bản năng đặc thù của sát thủ, nàng lăn qua một vòng tránh né.
Ngay khi muốn đánh trở về thì thấy bên cạnh chỉ là bé con xinh đẹp với ánh mắt sợ hãi nhìn nàng.
Lập tức, nàng thu tay lại ánh mắt sâu thẳm, hoài nghi nhìn bé, chẳng lẽ mình mệt quá nên mới sinh ra ảo giác.
Vân Phong Nhã quan sát kỹ càng thì phát hiện trên người bé con không có linh lực, ánh mắt bé có phần hoảng loạn sợ, tròng mắt trong veo còn vươn hơi nước.
Xem ra là bé trong lúc ngủ vô thức quơ tay múa chân đi, mình lại theo bản năng phòng bị quá mức gây ra phản ứng lớn như vậy làm bé con hoảng sợ rồi.
Sao lại là hắn? Thiếu niên cuồng ngạo trên lôi đài.
Bạch Lam Y làm sao không hoảng hốt cho được, từ lúc hiểu truyện cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng bị người ôm như vậy.
Này không vừa tỉnh lại thì phát hiện bản thân bị người ôm vào lòng, tất nhiên phải đánh trả, lúc này nàng mới nhớ đến bản thân hiện tại tình huống.
Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên ôm nàng ngủ là ai khi, nàng không hiểu sao trong lòng lại có một loại cảm giác rất kì lạ.
Nàng không chán ghét hắn.
" Đại...!đại ca ca ngươi là ai, muội sao lại ở chỗ này?" Bé con nhút nhát, sợ hãi vô cùng mà nhìn Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã nhu hòa, xoa xoa đầu bé nói." Tối qua đại ca ca thấy có mấy bóng người vượt qua Vân gia, nên huynh mới đi theo.
Không ngờ đến nơi thấy rất nhiều hắc y thi thể, còn muội thì ngất xỉu ở không xa, cho nên ta mới đem muội về."
Bạch Lam Y nghe vậy cũng thả lỏng một chút, nhưng khi nàng nhìn y phục trên người đã bị người thai đổi, khẩn trương hỏi.
" Vậy..
vậy quần áo của muội là ai thay đổi vậy?"
Vân Phong Nhã cảm thấy việc thay y phục cho một cô nhóc con chẳng phải vấn đề gì lớn lao nên thản nhiên nói." Là ta thay, ta thấy quần áo muội đều dơ, cho nên mới giúp muội thay."
Vân Phong Nhã không chú ý đến sắc mặt của bé con đang vặn vẹo, không sợ chết mà nói tiếp." Muội biết là ai kêu muội mặc y phục đó không, người này cũng thật là biến thái, muội sau này nên cẩn thận người này biết không?"
Vân Phong Nhã thấy bé không nói gì, nhìn bé có chút bất mãn, mặt bé vừa xanh vừa đỏ nhìn nàng cắn răng nghiến lợi nói hai chữ " biến thái".
Nàng thật khó hiểu, chẳng lẽ bé không tin, nghĩ là mình đang bôi nhọ người nọ.
Cái gì biến thái? Hắn dám nói mình biến thái, còn dám thay y phục cho mình.
Nghĩ đến nơi nên xem, không nên xem hắn đều xem hết, nàng càng nghĩ thì mặt càng đỏ.
Nàng nếu không vì giết chết những hắc y nhân kia, nàng sẽ không sử dụng đến tuyệt kỹ.
Sử dụng tuyệt kỹ xong người sẽ thu nhỏ lại giống năm sáu tuổi, Linh lực cũng bị phong ấn đến một tháng.
Nhẫn nại chịu đựng hết thời gian kia sẽ từ từ hồi phục như trước, chờ nàng khôi phục được Linh lực nhất định sẽ cho hắn một bài học.
Có điều, trước đó nàng không thể để ai phát hiện ra nàng bất thường, nàng chỉ có thể cam chịu ở hình dạng này chờ Ám Nhất tìm đến.
Nàng không phải ai khác chính là bạch y nữ tử đeo khăn che mặt đứng trên lầu xem trận chiến giữa Trần gia và Vân gia, còn hắc y nữ chính là Ám Nhất ám vệ của nàng.
" Tiểu muội, muội tên gì?"
Cô bé chần chờ một lát mới nói." Muội tên Bạch Lam Y."
" Bạch Lam Y! Lam Y tên muội rất dễ nghe." Như nhớ đến cái gì nàng nói tiếp." Đúng rồi Lam Y, miếng ngọc bội trên người muội là vật vô giá, muội ngàn vạn lần đừng cho người khác thấy nó biết không?"
Bạch Lam y có chút bất ngờ trước câu nói của Vân Phong Nhã, nàng nhìn ánh mắt hắn sạch sẽ, không một chút ý niệm tham lam chiếm đoạt nào, tay nàng để trước ngực chỗ mà ngọc bội ở." Tại sao?"
Vân Phong Nhã, bắt gặp đôi mắt trong veo của bé con đang nhìn mình, đáng yêu mềm mại như một con mèo con đang chờ người vuốt ve, che chở.
Tay nàng vuốt tóc của bé, trong mắt sủng nịnh nói.
" Bên ngoài người xấu rất nhiều, nếu họ biết trên người muội có báu vật vô giá này, nhất định sẽ gây hại cho muội, rồi đoạt lấy nó."
Vân Phong Nhã làm một bộ mặt rất là nghiêm trọng, trợn mắt, nhe răng, cau mày làm vẻ hù doạ.
Bạch Lam Y thấy vậy rất buồn cười, cảm thấy thiếu niên này rất thú vị, nàng có ý muốn trêu chọc hắn, giả vờ ngây thơ hỏi.
" Đại ca ca nói nó là vật vô giá, vậy tại sao đại ca ca không lấy nó?"
Vân Phong Nhã cười khẽ nói." Vì nó là của muội nha."
"Lam Y không phải cũng là của đại ca ca sau?" Mắt nàng long lanh nhìn Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã????
" Muội nghe mẫu thân nói, thân thể của nữ nhi gia, không thể để bắt cứ nam nhân nào thấy được.
Nếu không, để cho ai nhìn qua thì phải gả cho người đó, mẫu thân nói chỉ có phu quân của mình mới có thể thấy được.
Đại ca ca đã giúp Lam y thay y phục, cho nên sau này Lam y chính là thê tử của Đại ca ca có phải không?" Đôi mắt nàng chớp chớp nhìn rất là hồn nhiên, ngây thơ nói.
Vân Phong Nhã ngẩn ra một lát, có chút không được tự nhiên, gãi gãi sau đầu nói." Lam Y a....!cái đó, là như vầy, mẫu thân muội nói không sai, nhưng muội không nghe câu châm ngôn này sao: " bảy tuổi không cùng giường" cho nên dưới bảy tuổi là không tính."
Bạch Lam Y không ngờ thiếu niên hôm qua trên lôi đài, miệng mồm giảo hoạt, nói ra không làm người tức học máu thì làm người tức chết.
Vậy mà bây giờ quẫn bách trước mặt nàng, làm nàng càng muốn trêu chọc hắn thêm.
" Nhưng muội đã bảy tuổi rồi, còn ngủ cùng đại ca ca, cho nên muội muội có thể làm thê tử của đại ca ca rồi."
Vân Phong Nhã há hốc mồm không sao khép lại được, nhìn bé mới năm sáu tuổi a.
Tại sao lại là bảy tuổi? Nàng chỉ muốn bé đừng nghĩ nhiều, nên mới bịa đại một câu châm ngôn hư vô nào đó để lừa gạt cho qua.
Ai ngờ bây giờ càng nói càng không xong đâu.
Phượng Hoàng bên trong thức hải, thấy bé con làm khó chủ nhân mình, khi bé nói xong thì nhịn không được ôm bụng cười vang.
Cũng may nó lần này không có bay, nếu không đã cười đến quên vỗ cánh té sấp mặt rồi còn đâu.
Cảm thấy một bụng khí đã không còn, bây giờ nó cảm thấy thật vui sướng khi người gặp họa.
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến!!! Nàng không còn cách nào phóng lao thì phải theo lao, đành chống chế nói tiếp.
" Đại ca ca lúc nãy chưa nói xong, châm ngôn nói, " bảy tuổi không cùng giường, tám tuổi cùng giường mới tính".
Cho nên muội vẫn là con nít, chuyện vừa qua chúng ta không tính." Vân Phong Nhã không muốn đối diện với bé con để tiếp tục đề tài này nữa, nên bình tĩnh bước xuống giường.
Phượng Hoàng trong thức hải cùng Bạch Lam Y trong lòng đều nói.
" Như vậy cũng được à, vô sỉ!"
Bạch Lam Y làm sao chịu buông tha cho hắn, lần này nàng quyết chơi đến cùng xem hắn còn gì để nói.
Nàng giả vờ ấp a ấp úng, hai ngón trỏ chỉ vào nhau nói.
" Thật ra...!thật ra muội đã tám tuổi rồi."
" Ầm..."Vân Phong Nhã đứng không vững té xuống đất.
" Ầm..."Phượng Hoàng đang bay thật sự đã thêm lần nữa quên đập cánh.
Vân Phong Nhã quay mặt lại đôi mắt mở thật to nhìn Lam Y, không thể tin được lỗ tai mình vừa nghe được.
Phượng Hoàng." Tại sao mình lại bay lên làm chi.." nhưng nghĩ đến vẻ mặt chủ nhân, nó quên đi đau đớn, hả hê cười lớn.
Bạch Lam Y nhìn Vân Phong Nhã, như sợ Vân Phong Nhã không tin mình liền vội vàng thề thốt thuyết phục.
" Đại ca ca Lam Y thề, Lam Y đã hơn tám tuổi rồi."
Nàng giơ lên ba ngón tay chỉ lên trời, nhưng trong lòng nàng cười vang.
Nàng thật sự đã hơn tám tuổi a, đến nay đã mười bảy rồi, cho nên nàng không có nói dối nha.
Nửa canh giờ sau, cả hai cùng nhau ngồi ăn cơm, theo lẽ thì người tu luyện ba bốn ngày không ăn cơm cũng sẽ không sao, cấp bậc càng cao họ có thể một tháng không ăn gì cũng không mẩy may tổn hại cơ thể.
Nhưng Vân Phong Nhã là người hiện đại, dù cấp bậc cao đến đâu nàng vẫn mỗi ngày đều đặn ăn cơm.
Cho nên, nàng yêu cầu mỗi ngày phải đem cơm đến cho nàng, bây giờ còn có thêm bé con này.
Nghĩ đến bé con nàng thật sự không có cách nào, bé con bây giờ lại không kêu nàng là đại ca ca nữa rồi, mà kêu nàng ba tiếng tiểu phu quân.
Nàng không cho bé kêu, thì đôi mắt bé ứa đầy nước mắt, vẻ mặt ưu thương như bị người vứt bỏ, nhìn mà làm người ta đau lòng thương xót.
" Lam Y, mấy ngày nay muội ở trong phòng đại ca ca, không được ra ngoài, cũng không được gặp bất cứ ai có biết không?"
"Tiểu phu quân, vì sao?"
Vân Phong Nhã đang ăn miếng tàu hũ, liền bị nghẹn ở cổ họng.
Đúng là người khi xui xẻo, uống nước cũng bị sặc, ăn tàu hũ cũng bị mắc nghẹn mà.
" Lam Y ta đã nói với muội rất nhiều lần, không được kêu ta tiểu phu quân, phải kêu đại ca ca có biết không?" Mỗi lần nghe bé con kêu tiểu phu quân, tại sao cảm giác mình là tiểu tam vậy? Đại phu quân, chức danh kia là để dành phần ai chứ? À mà, từ từ đã...!hình như nàng nghĩ theo hướng có gì đó không đúng cho lắm...
Bạch Lam Y, từ từ bỏ đủa xuống, đôi tay nắm chặt gốc áo, như muốn khóc vậy." Có phải Lam Y làm sai gì không? Cho nên tiểu phu quân mới không thích Lam Y, vì thế mới không cho Lam Y kêu tiểu phu quân?"
Vân Phong Nhã......!Khẽ thở dài nói" Lam Y không có làm sai, chỉ là đại ca ca không thích bị kêu là tiểu phu quân thôi.
Thế nên muội kêu ta Phong Nhã ca ca hay là đại ca ca là được."
" Không được, mẫu thân cùng phụ thân đều kêu phụ thân là phu quân, mẫu thân nói chỉ có phu quân không thích mình, sẽ không cho kêu phu quân.
Vì vậy, phu quân là không thích Lam Y cho nên mới không cho Lam Y kêu tiểu phu quân sao?" Lam Y nỉ non, như muốn khóc mà nói.
_________________________________
( halarm122017.????).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...