Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư


Vân Phong Nhã nghe vậy, hắc hắc cười nói.

" Hắc hắc, tiểu gia ta cũng vậy nha, ta vừa rồi thấy hắn ta điên cuồng muốn giết người đã bắt tĩnh, nên mới ra tay a.

" Vân Phong Nhã vuốt vuốt cầm suy nghĩ, nhìn Đường Võ từ trên xuống dưới, hồ nghi hỏi.

" Ngươi không phải tâm trí cũng không bình thường đi? Nếu không làm sau có thể không phân trắng đen đâu?"
" Ngươi!.

"
" Ai! ta xem ngươi nên nhanh chóng ra ngoài tìm dược sư xem một chút đi, để lâu không tốt đấy.

"
Dứt lời, nàng không chút để ý Đường Võ sắc mặt trắng trắng xanh xanh, xoay người nhìn về phía Bạch Lam Y phương hướng, thì thấy Bạch Lam Y đang bị quang mang bao phủ, hai người bốn mắt nhìn nhau, Vân Phong Nhã nhìn thấy khóe miệng của nàng ta nhấp nháy một câu lúc sau rồi biến mất, Vân Phong Nhã ngẩn ra, vì câu nói kia nếu nàng đọc thấy không lầm là.

" Tái kiến, tiểu phu quân.

" Câu này hình như là ở nơi nào nghe qua a, Vân Phong Nhã suy nghĩ một chút, trong mắt lóe qua ánh sáng, sao đó là hồ nghi, vì câu tiểu phu quân này, chính là bé con 5-6 tuổi, được nàng cứu ở Nguyệt Vân Thành Sâm lân, chẳng lẽ hai người là Tỷ muội gì đó ư?
Bạch Lam Y vừa rồi khi nhìn thấy Vân Phong Nhã bình yên xuất hiện trước mặt, tâm cũng thả lỏng xuống, trong lòng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn, nhưng chợt bên trong chử vật, Tử Mẫu Thạch động đậy lên.

Nàng hiện tại ở bên trong khảo hạch, Tử Mẫu Thạch là không thể nào truyền âm được, nhưng nó vẫn sẽ có phản ứng, mẫu thân biết nàng ở bên trong khảo hạch, không có chuyện vô cùng quan trọng, mẫu thân sẽ không vô cớ cùng nàng liên hệ, như vậy là mẫu thân nhất định có chuyện quan trọng gì rồi? chẳng lẽ, phụ thân độc tái phát, hoạt là! ? Bạch Lam Y trong mắt trở nên lạnh lẽo lên, nhưng khi nhìn về hướng Vân Phong Nhã, trong mắt lạnh lẽo cũng rút đi, nàng lui về phía sau cùng, sau đó đem Ngọc bài bóp nát rời đi, trước lúc bạch quang bao phủ, nàng vẫn nhìn Vân Phong Nhã, có lẽ là hắn cũng cảm nhận được nàng ánh mắt, nên nhìn qua, nàng khoé môi cong lên, không tự chủ nhép miệng nói một câu.

"Tái Kiến, tiểu phu quân.

" Rồi cả người biến mất.


Lúc này bên trong hang động cũng rung chuyển lên, các bụi rơi xuống, có người kinh hô lên.

" Không xông, hang động xấp sập xuống, chúng ta đi nhanh.

"
Những người khác nghe nói vậy, hốt hoảng muốn ra bên ngoài chạy đi, thì nghe được thanh âm của thiếu niên vang lên.

"
" Các ngươi đừng nói, đã quên đồng học còn đang hôn mê trên mặt đất đi?"
Những người khác nghe vậy, mới sửng sốt một cái, có chút xấu hổ, chạy nhanh đem những người hôn mê trên mặt đất cổng lên, chạy ra ngoài đi.

Đường Võ đi qua Vân Phong Nhã khi, âm trầm kêu ngạo nói.

"Tiểu tử, ngươi trước lúc đắc tội người, nên xem xét đối phương thực lực và bối cảnh, nếu không như thế nào chết cũng không biết, hôm nay nhục, bổn thiếu gia ta nhớ kỹ.

"
Để lại như vậy một lời rồi đi rồi, trong lòng hắn suy nghĩ, chỉ cần Vân Phong Nhã nghe xong hắn nói, trong lòng nhất định sẽ không yên, thấp thỏm lo sợ, chờ tên tiểu tử này biết được thân phận hắn lúc sau, nhất định sẽ đến trước mặt hắn dập đầu tạ tội.

Nhưng hắn thật sự suy nghĩ nhiều, đổi lại là người khác, có khả năng sẽ như hắn suy nghĩ, nhưng đổi lại là Vân Phong Nhã, nàng chỉ xem câu nói của hắn là đang phán phí mà thôi.

" Khặc khặc, lại có người tìm đường chết rồi.

" Bạch Hổ bên trong không gian khặc khặc cười khi người ngập họa nói.

Mấy con khế ước thú nghe vậy, cũng đồng loạt ngật đầu.

Vân Phong Nhã vuốt vuốt cái mũi nói.


" Ta có như vậy giả mang sau? Tiểu Kim nơi này giao cho ngươi.

" Nàng nhìn vào một nơi vách đá, giống như là đang nhìn cái gì lần cuối vậy, sau đó người cũng đã không thấy.

Tầm Kim Thử nhận được chủ nhân mệnh lệnh, hưng phấn không thôi, công việc này nó rất thích, nó lấy nhanh tốc độ, đem những người đã chết chử vật và Ngọc bài đều lấy xuống dưới, sau đó lấy nhanh tốc độ chui vào bên trong lòng đất đi.

Những người bên ngoài chờ một đoạn thời gian lúc sau, có đoàn đội không muốn lãng phí thời gian chờ đợi, nên rời đi, bọn họ một năm mới có cơ hội vào khảo hạch bên trong kiếm trác, không nhanh tay, thua thiệt là bản thân.

Những người còn lưu lại, đang suy nghĩ có nên rời đi không? Thì dưới chân chợt rung chuyển nhẹ, sau đó nhìn thấy một đám người từ bên trong dìu nhau chạy ra, vài người kinh hô lên.

" Ra đến, bọn họ ra đến!"
Khi mọi người từ bên trong vừa ra khỏi, thì một tiếng.

" Ầm.

" thật lớn vang lên, bụi bặm từ bên trong hang động bay ra, mọi người lui nhanh về sau, nhanh tay che lại mũi và mắt, không để bụi bặm vào, khi bụi bặm từ từ tiêu tán, mọi người chỉ nhìn thấy cửa hang động đã bị đá lấp kính, đều chố mắt nhìn.

" Các ngươi còn ngẩn người ở đó làm gì? Nhanh tay qua đây giúp đỡ a?" Lý Trường Quân không vui nói.

Mọi người lúc này mới hoàn hồn lại, nhanh chân lên giúp đỡ, mà không ai chú ý đến Vân Phong Nhã đã rời đi khi nào.

________ _______ _______
( Thiên Vũ Môn.


)
Trong một sân lớn có mấy chụt thanh niên đứng một bên, xem trước mặt chiến đấu hai người thanh niên, trong miệng còn đang hò hét cổ vũ.

" Hảo, hảo, nhị sư huynh cố lên.

"
" Đại sư huynh thật lợi hại a.

"
" Ầm, ầm! "
Khi hai luồn linh lực chạm vào nhau, thanh niên cao gầy mắt hí bị đánh lui về sau mười mấy bước, còn thanh niên được gọi là đại sư huynh, thì vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt hắn đều là đắc ý cùng kêu ngạo, hắn ra vẻ nói.

"Ha ha, nhị sư đệ, xem ra cho dù sư huynh ta đem thực lực đè ép cùng nhị sư đệ ngươi thực lực, ngươi vẫn đánh không lại ta a!"
Thanh niên cao gầy, đôi mắt hí bên trong đều là tức giận, nhưng hắn rất nhanh che giấu qua đi, nở ra nụ cười nịnh nọt nói.

" Ha ha, Đại sư huynh nói không sai, đại sư huynh chính là chúng ta sư phụ dưới trướng thiên tài đâu.

"
Những người khác nghe vậy cũng phụ họa nịnh nọt theo, đại sư huynh nghe vậy càng đắc ý, thì nghe được thanh âm bẩm báo vang lên.

"Trịnh đại Sư huynh, phía dưới núi người ngác cửa thông báo, nói có người Trần gia ở Nguyệt Vân Thành muốn cầu kiến nhị trưởng lão.

"
Đại sư huynh mài nhíu lại, kêu ngạo hỏi.

" Hắn có nói gặp ta sư phụ là có việc gì sao? Đừng a miêu a cẩu gì muốn gặp là có thể gặp.

"
Thị vệ canh cửa đáp.

" Việc này không có, nhưng hắn nói là nhị trưởng lão đã từng nói qua, nếu có việc thì đi Thiên Vũ Môn tìm ngày ấy.


"
Trịnh đại Sư huynh nghe nói vậy, hắn không chút do dự nói.

" Nếu là như vậy, ngươi chờ, ta đi bẩm báo ân sư.

" Vì hắn biết, không ai dám đặc điều nói bậy.

Khoảng 20 phút sau, Trần Tôn được người của Thiên Vũ Môn dẩn vào một viện lớn trong Thiên Vũ Môn, Trần Tôn đường đường là gia chủ Trần gia, nhưng khi đến Thiên Vũ Môn chỉ biết khom lưng cuối đầu, không một chút nào uy nghiêm của một gia chủ, ngay cả người ngác cửa hắn cũng cung kính không dám đắc tội, một bộ nịnh nọt, làm cho vài vị trưởng lão Trần gia đi phía sau, mài nhíu lại, nhưng cũng không nói gì.

Khi đám người Trần Tôn đi vào bên trong đại sảnh, thì một cổ cường đại uy áp đè xuống, Trần Tôn cùng vài trưởng lão Trần gia chịu không nổi quỳ rạp trên mặt đất, thì nghe được thanh âm uy nghiêm vang lên.

" Ngươi là người Trần gia, ở Nguyệt Vân Thành? Ngươi có gì chứng cứ.

"
Trần Tôn theo thanh âm nhìn lên, thì
thấy phía trên ngồi một lão giả, tuy tóc hoa râm, nhưng khuôn mặt nhìn khoảng chừng 60 tuổi, nhìn còn trẻ hơn phụ thân của hắn rất nhiều, nhưng hắn biết vị cường giả này lớn hơn phụ thân hắn rất nhiều, Trần Tôn nghe nói vậy, từ trong chữ vật lấy ra Ngọc bài mà phụ thân đã đưa cho hắn, hai tay cung kính đưa lên.

" tiểu bối là gia chủ Trần gia ở Nguyệt Vân Thành, gia phụ tôn xưng là Trần Bình.

"
Lão giả tay vung lên, Ngọc bài đã nằm trên tay của lão, lão nhìn xem, nhận ra được đây là Ngọc bài mà 16 năm trước lão đã đưa cho Trần Bình, vì bên trong có lão hơ thở, lão ngón tay trên Ngọc bài vuốt ve, âm trầm con ngươi xẹt qua tia lạnh lẽo, lão 16 năm trước biết được trong tay một cường giả có được lục phẩm đan phương, nên hắn cùng vài vị trưởng lão của Thiên Vũ Môn, và hai mươi mấy tinh anh đệ tử trong môn, đem đối phương chặn giết, nhưng không ngờ đối phương còn điên cuồng hơn bọn họ suy nghĩ, thà hồn bay phách tán cũng muốn cùng bọn họ đồng quy vô tặng, khi đối phương tự bạo, hắn vì có thể tồn tại, đem một vị trưởng lão đã bị thương đứng bên cạnh mình ra che chấn phía trước, nên mới có thể thoát chết, nhưng hắn cũng bị thương nặng, nhờ có Trần Bình đi ngang qua đem hắn đưa về Trần gia không ngừng cho mời tốt nhất dược y và tốt nhất dược liệu ở Nghuyệt Vân Thành giúp lão đều trị, cho nên lão mới cho Trần Bình như vậy hứa hẹn, nhưng nếu lão mà biết được, Trần Bình nơi xa cũng nhìn thấy hắn đem một vị trưởng lão khác ra làm lá chắn, thì hắn nhất định sẽ đem toàn bộ Trần gia người diệt môn, nếu chuyện lão đem một vị trưởng lão đồng môn ra làm lá chắn truyền ra ngoài, không cần các môn phái hoạt thế gia khác phỉ nhổ, lão cũng sẽ bị một nhóm trưởng lão bên trong Thiên Vũ Môn thanh lý môn hộ rồi.

Mà Trần Bình lúc đó còn chưa làm Trần gia gia chủ, hắn còn đang cùng đệ đệ tranh gia chủ chi vị, tình cờ đi ngang qua con đường đó, cảm giác được không xa có không khí giao động mạnh mẽ, nên tò mò qua xem, cũng thấy được một màn trước mắt, lúc đó hắn còn cho là những người đó đều đã chết, nên qua xem xét, với ý đồ là nhật tiện nghi, nhưng khi nhìn thấy trên người bọn họ eo bài là Thiên Vũ Môn trưởng lão, cũng phát hiện Nhị trưởng lão chỉ là hôn mê chưa chết, trong mắt hắn hiện lên tia sáng quang mang, hắn nghĩ đây chính là cơ hội để hắn có thể trở thành gia chủ Trần gia cơ hội, không ngoài dự đoán của hắn, khi được nhị trưởng lão của Thiên Vũ Môn hứa hẹn, cũng là lúc hắn lên làm Trần gia gia chủ.

Trần Tôn quỳ phía dưới còn đang nôm nớp lo sợ, thì cảm giác được uy áp cũng đã không có, hắn thở phào nhẹ nhõm, thì nghe được tiếng nói uy nghiêm của nhị trưởng lão vang lên.

" 16 năm trước Trần Bình đã cứu bổn trưởng lão một mạng, bổn trưởng lão cũng đã từng hứa hẹn qua một đều kiện, chỉ cần trong phạm vi bổn trưởng lão có thể làm được, bắt cứ yêu cầu gì đều có thể, ngươi hôm nay đem nó đến đây, là muốn sử dụng nó ư?"
________________________________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui