Hạo Hạo Và Bằng Bằng

Hàn Tiểu Bằng ngồi trên ghế, vẫn duy trì tư thế ưu nhã và biểu tình mặt than, thực tế thì, đại não y đã muốn bãi công không làm việc nữa.

Thứ duy nhất y có thể làm bây giờ là có bị cắn chết cũng không thừa nhận – không thừa nhận thân phận của Hoa Hạ, không thừa nhận giao dịch [vốn không có] giữa bọn họ, quan trọng nhất, chết cũng không thừa nhận bọn họ từng có quan hệ yêu đương.

Vu chủ nhiệm phẫn nộ rồi: “Bằng Bằng, hôm nay chỉ có tôi và cậu hai người với nhau, là tôi tự cho cậu cơ hội!”

“Chủ nhiệm, tôi không hiểu ông đang nói gì.”


“Cậu!” Lão hồ ly không chịu nổi nữa: “Được rồi! Cậu cứ tiếp tục chối đi!” Ông ta lấy ra từ trong túi một phong thư vứt trước mặt Hàn Tiểu Bằng: “Đây là cậu viết đúng không? Gửi cho Trịnh công ở cục quy hoạch. Cậu cho mình là Michael Scofield chắc?!”

“Chủ nhiệm! Tôi…” Mắt Hàn Tiểu Bằng đỏ lên: “Tôi cũng là đường cùng, không có cách khác mà!”

Y một bên lẩm bẩm một bên thở nhẹ trong lòng một hơi. Má nó rất nguy hiểm nha! Thì ra lão hồ ly phát hiện y tạo văn kiện giả gửi cho cục quy hoạch muốn xem bản vẽ trại giam. Làm y sợ bóng sợ gió một hồi.

“Hừ!” Chủ nhiệm Vu hừ lạnh nói: “Cậu đừng có giả trò đáng thương với tôi. Cái trò cá sấu nước mắt kia còn không phải tôi dạy sao. Tôi nói cậu nghe Hàn Tiểu Bằng, cậu tỉnh táo chút đi! Cậu cùng với Trần Hạo không có tương lai đâu.”

“Cho các cậu trốn ra được khỏi đây, cũng chạy không tới biên giới. Đến lúc đó, không chỉ có người bên mình tới bắt người, đội hình cảnh, đội đặc công các loại, hồ nháo không kể nổi. Cho dù cậu đem theo tên Hạo Hạo kia của mình chạy đến trốn ở bờ biển mênh mông hay đến trong sơn động cắn dưa muối ăn lúa mì đi chăng nữa, thì bọn ta cũng phải đem các cậu bắt trở về. Theo quy củ bên trong cục ta, đến lúc đó Trần Hạo vẫn phải bị tử hình, cậu cũng bị xem như phản bổi, đến lúc đó ai cũng không giúp cậu được đâu.”

“Tôi thật lòng khuyên cậu, hãy thu phần tâm tư này lại đi. Ở phía trên đã nghiên cứu rồi, trước đây ngươi làm việc đều có ghi danh được vài lần. Lần này cho dù nháo ra một đống chuyện phiền phức. Đợi trở về, chỉ ghi tội, không xử phạt, không giáng chức, vẫn tiếp tục đi làm.”

Dĩ nhiên. Tôi đây nhiều năm mệt nhọc chịu huấn luyện bồi dưỡng nghiệp vụ tinh anh quốc gia, mấy người làm sao bỏ được nói vứt liền vứt chứ. Hàn Tiểu Bằng nghĩ, đợi y chấp thuận rồi nhất định tiếp theo sẽ phải nhận mệnh lệnh, rồi đem y vứt đến mấy nơi như Brazil, Peru này nọ, dù sao cũng là cách xa Trung Quốc nhất. Mặc cho Trần Hạo bị phán như thế nào, cũng sẽ làm y cả đời này dù hắn sống cũng không thấy được người, chết không thấy được xác.


Vậy làm sao được? Xa cách không bằng “Phản bội” là điều đương nhiên. Huống hồ không trốn sao biết không trốn được. Dù bị bắt trở về, đám người kia ghê gớm nhất cũng chỉ dám lấy cái máy chích điện nhỏ chích chim lớn của y thôi.

Tục ngữ có nói, một tấc vàng khó mà mua một tấc thời gian, có thể cho Hạo Hạo sống lâu vài tháng, vài năm, cũng đáng giá. Đương nhiên, phải lừa, phải khuất phục lão hồ ly bên này, để cho ông ta khỏi nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, Hàn Tiểu Bằng làm biểu tình hoàn toàn tỉnh ngộ ra, chuẩn bị bắt đầu cho thấy ý đồ của mình. Kết quả miệng mới mở một nửa, liền nghe phía sau có tiếng bước chân bước nhanh đến, người nọ vừa đi vừa thực mất hứng nói: “Vị tiên sinh này, ngài không phải cũng là luật sư của Hàn tiên sinh chứ? Tìm đương sự của tôi có việc gì sao?”

Hàn Tiểu Bằng cả kinh, lý do thoái thác vừa đến bên miệng lại nuốt trở về. Trong phút chốc, tim y lại trượt lên cổ họng.

“A…. Để tôi giải thích tình huống này một chút.” Chủ nhiệm Vu mặt đầy tươi cười đứng lên, vươn một bàn tay ra: “Chào cậu, tôi là luật sư Vu Thành Vinh thay mặt Chu Toàn.”


Hoa Hạ tuy không tình nguyện, nhưng vẫn tương đối phong độ bắt tay lão hồ ly một chút: “Chào ngài, tôi là Hoa Hạ ở “Sở luật Cường Thịnh”. Mạo muội hỏi một câu, ngài nhậm chức ở đâu vậy, trước giờ chưa từng gặp qua?”

“A, ha ha ha…” Nét mặt già nua của chủ nhiệm Vu có chút không nhịn được: “Tôi là đổi nghề giữa chừng, hiện tại làm việc ở một sở luật mới mở, cậu nhìn tôi không biết cũng bình thường.”

“Ra vậy.” Hoa Hạ đánh giá ông ta từ trên xuống, gương mặt mỉm cười che dấu một tia xa cách cùng ngạo mạn không dễ phát hiện. Sau đó hắn dẫn Hàn Tiểu Bằng đi vào phòng riêng.

Người sau âm thầm may mắn, hoàn hảo, hai người kia tựa hồ ai cũng chưa phát hiện thân phật sự của đối phương. Đều là người cùng nghề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận