Chắc tác giả chia chương bị nhầm hay sao nên trong bản raw lẫn bản qt đều không có==. Cho nên tính ra truyện cũng chỉ có 60 chương nhưng thôi ta để nguyên theo ý tác giả.
Trần Hạo nghe thanh âm non nớt của đứa nhỏ kia, suýt chút nữa héo khô tại chỗ. Trên trán vãi một lớp mồ hôi, bất chấp mọi điều, cuống quít đẩy Hàn Tiểu Bằng, muốn tách ra khỏi y.
Nhưng mà biểu hiện của Hàn Tiểu Bằng thực trấn định, đồng thời y cũng thực kích thích; trong cái thời khắc ra sức tấn công này bắt y rút ra là không thể nào.
Trần Hạo đẩy hai cái, Tiểu Bạch Kiểm chẳng những không thôi động, ngược lại còn nắm cổ tay hắn, không biết y dùng cách gì, trong lúc quan trọng này, một phát, toàn bộ thân thể hắn giống như bị cố định tại chỗ, không tài nào cử động được.
“Ngươi!”
“Hưu….” Hàn Tiểu Bằng thổi hắn một hơi: “Ngoan, đừng cử động nữa, ngươi không muốn bị người bên ngoài nhìn thấy chứ?”
Trần Hạo trừng y, hắn tự dưng cảm thấy giọng điệu uy hiếp không chút đứng đắn nào của Tiểu Bạch Kiểm này lại cực kì chuyên nghiệp, giống như đám cảnh sát liều mạng truy hỏi bức cung hắn hồi trước vậy.
Chuyện này cũng không thể trách Hàn Tiểu Bằng được. Sau khi yêu chỉ số thông minh giảm xuống rõ rệt, không lưu ý liền vướng phải bệnh nghề nghiệp.
Cho nên hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nín thở ngưng thần tiếp tục làm.
Nhưng điều này cũng quá khó khăn. Bị làm vài cái, Trần Hạo đã chống đỡ không đứng nổi, hai chân mềm nhũn, mông quyệt ngã trên sàn đất, một cỗ chất lỏng màu trắng phun hết lên khuôn mặt to lớn của Hùng Hạo Hạo.
Người đang mua sắm bên ngoài đột nhiên nghe ‘phanh’ một tiếng, biết thì nói làm kích thích nhỉ, không biết còn tưởng cửa phòng thử đồ sắp gãy tới nơi rồi.
Một nhân viên đứng ở ngoài quan sát cả buổi, nhịn không được nữa gõ cửa: “Hai vị tiên sinh, mời các anh đi ra giùm cho!”
Hàn Tiểu Bằng mắt điếc tai ngơ, lại đem Trần Hạo nhấc dựng lên, tiếp tục tiến công.
Nhân viên tức giận: “Nếu hai anh không ra tôi sẽ gọi bảo vệ!”
Hàn Tiểu Bằng như trước không đáp lại, vùi đầu lao lực, rốt cuộc trước ánh mắt bao người yêu đương vụm trộm sinh ra khoái cảm thật lớn mà phóng thích ra ngoài.
Hai người nhanh chóng mặt quần áo. Không bao lâu đã nghe ngoài cửa một đống hỗn loạn, hiển nhiên là quản lí toà nhà mang theo bảo vệ hùng hổ bước đến.
Hàn Tiểu Bằng chớp mắt nhìn Trần Hạo: “Đánh ta đi!”
“Gì chứ?”
“Mau đánh ta!”
“Bằng Bằng….” Trần Hạo hiểu ý y, nhưng hắn không nỡ.
“Mau lên, mắng ta cũng được!” Hàn Tiểu Bằng nóng nảy, tự cho mình một bạt tai vang dội.
Trên gương mặt trắng nõn hiện lên một cái Ngũ Chỉ Sơn.
Trần Hạo ức một bụng lãnh khí: “Ngươi quá lắm rồi đó!”
Quản lí vừa đến trước cửa phòng thay đồ, vừa muốn đập cửa, đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng tát ‘bốp’ ‘bốp’, làm cho người ta kinh sợ.
Kèm theo còn có tiếng người mắng: “Đồ đê tiện, làm loạn sau lưng tao cùng người khác, còn dám nói láo!”
Tiếp, cửa lạch cạch một tiếng mở ra. Chỉ thấy hai nam nhân trong phòng thay đồ, đều mặt đỏ tía tai, quần áo không chỉnh tề.
Người bên trái, trên mặt toàn là dấu hồng, đáng thương hề hề, hiển nhiên là bị người ta chỉnh đẹp rồi.
Ngươi bên phải kia, mày nhăn thành đoàn, trừng mắt nhìn quanh, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.
Thì ra…. Là đánh nhau sao?
Nhất thời, quản lí, bảo vệ, nhân viên và quần chúng đều không khỏi có chút thất vọng, cũng có xíu nghi ngờ.
Vốn quản lí hôm nay bị nghẹn một bụng lửa, đang muốn chộp hai tên không biết trời cao đất rộng này tới phát tiết, ai biết chỉ tổ rước thêm tức giận vào mình.
Trần Hạo là người của xã hội, nắm mạng người trong tay, loại sát khí quanh mình khác biệt với những người bình thường.
Hắn mang biểu tình ngươi dám lại đây ta chém chết ngươi đi ra trung tâm mua sắm, bước đến chỗ nào, không có người bình thường dám không vội vã né tránh.
Hàn Tiểu Bằng yên lặng nhặt gấu trên mặt đất theo sau hắn. Y chú ý tới dáng đi của Trần Hạo, hai chân mở rộng, nghiêng trái lắc phải phải giống như vịt đực, dọc đường không chút phúc hậu cười trộm trong lòng.
Ra khỏi trung tâm mua sắm rồi, Trần Hạo lại đi vòng ngược trở lại, nắm tay Hàn Tiểu Bằng, cùng y đi song song.
“Cái chủ ý ngu dốt gì chứ. Lần sau không cho làm thế nữa.” Trần Hạo sờ mặt Hàn Tiểu Bằng, đau lòng nói.
Hàn Tiểu Bằng cười sáng lạn: “Hôm nay quá kịch liệt a, mỗi ngày đều được kích thích như vậy, thì bị đánh cũng cam lòng. Dù gì Hạo ca đánh cũng không đau chút nào cả.”
Trần Hạo trợn trắng hai mắt: “Ngươi đúng là cái đồ không có thuốc chữa!”
“Ngươi mới không có thuốc. Làm loạn sau lưng, trước mặt nói dối khỉ gì chứ, ngươi bị nhiễm phim tám giờ à?”
“Đúng vậy đó thì sao, ta thích xem phim bộ tình yêu thì sao!”
“Cho nên mới nói ngươi không có thuốc chữa…..”
“Câm mẹ ngươi đi!”
……….
Đêm đó, rốt cuộc Hàn Tiểu Bằng vẫn là người chiến thắng chung cuộc, y ôm Hùng Hạo Hạo, âu yếm Trần Hạo Hạo cùng ngủ trên chiếc giường kingsize, thực bình yên, thực thoải mái ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...