Hành Trình Xuyên Không Của Phùng Tiếu Tiếu
Thuốc Trương đại phu kê quả là rất tốt. Mới chỉ 2 ngày miệng vết thương đã khép lại, lên da non.
Tiếu Tiếu nhớ lại ngày đầu xuyên không, hết thảy kinh hãi. Mạng cô đúng thật lớn, thoát được lưỡi hái tử thần.
- Ôi thần linh ơi, con thật cảm ơn người!
- Ôi trời đất... á nhầm...bây giờ mình đang ở cổ đại mà... Ôi thiên địa ơi, con cảm ơn người!
- Ôi cái bình xịt hơi cay yêu dấu, ta yêu ngươi, cảm ơn ngươi nhiều lắm! =)))
Thôi gác lại những chuyện xui xẻo. Hôm nay, Trần bá mẫu mở cửa tửu điếm sau mấy ngày đóng cửa do án kiện lần trước. Sáng sớm, cô đã thức dậy, ra ngoài sân vươn vai, tận hưởng không khí trong lành dễ chịu của buổi sáng
Ở thời hiện đại, đến đất để xây nhà còn thiếu chứ đừng nói gì có một sân vườn rộng như thế này. Hơn nữa, không khí rất ô nhiễm. Ra ngoài đường, còn phải bịt khẩu trang hạn chế hít phải khói bụi
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào gương mặt nhỏ. Tiếu Tiếu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu tận hưởng. Đôi môi đỏ hồng như cánh đào cười mỉm. Một làn gió nhẹ thoảng qua, tóc mai khẽ đung đưa
Chờ một chút... chỉnh máy quay ra xa....
Nàng- một thân xiêm y màu xanh cốm nhạt, thật mờ ảo, thật thuần khiết dưới khung cảnh bình minh tuyệt đẹp
- Tiếu Tiếu, cô thức dậy sớm vậy?
Đang chìm trong ấm áp của nắng sớm, nghe tiếng gọi, Tiếu Tiếu giật mình quay qua. Trước mắt cô, chỉ cách tầm 3 cm nữa thôi đã chạm vào người Trần bổ đầu. Cô chưa bao giờ có khoảng cách gần vậy với người khác giới. Hơi thở của người đối diện phả vào tóc cô. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Chiều cao của cô cũng không tệ, một mét sáu mươi hai( không phải cô gái mét 52 đâu mọi người =)).Cũng ở mức trung bình, không cao cũng không thấp. Nói chung là đủ xài. Vậy mà cô chỉ đứng tới ngang cằm của Trần Minh. Ahhh... Vậy là trên mét tám....
Đợi đã, lúc này không phải là lúc so chiều cao
Nàng ngượng ngừng, mặt hơi đỏ ửng, lùi vài bước về phía sau:
- Tr...Trần Minh... huynh tới từ lúc nào? Sao ta không biết?
- Ta tới được một lúc rồi
- Huynh đến nha môn làm việc à? - Tiếu Tiếu thấy hắn đang mặc y phục bổ đầu nên đoán
Trần Minh gật đầu
"Sao huynh tới Huyện đường sớm vậy? Huynh ở lại thêm một chút ăn sáng cùng mọi người", ánh mắt long lanh chớp chớp hi vọng
Hắn im lặng. Sau mấy giây cũng đáp lại:
- Cũng được.
Tiếu Tiếu nhoẻn miệng cười tít cả mắt, lộ ra hai cái lúm đồng tiền duyên. Nụ cười đó thật trong sáng, bình yên
Ban mai đó, một nam tử cao lớn ngây người nhìn nữ tử, khoé miệng cũng bất chợt cong lên, một độ cong hoàn mỹ
......
Mấy bạn thông cảm... chương này mình viết hơi ngắn:)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...