Mộng Khiết mang theo tâm trạng bực dọc đi vào trong phòng, không ngoài dự kiến khi cô nghe được tiếng cười nói giòn tan của ba với anh ta.
Mộng Khiết ngồi vào bàn làm việc, cố gắng không nghe thấy bất kỳ tiếng nào.
Hiện tại cô chỉ biết cầu nguyện cho Trạch Dương sớm rời khỏi chỗ này để cô không phải chịu khổ như thế.
Lưu Bằng đảo mắt nhìn con gái, ông che miệng ho khan mấy tiếng để lôi kéo sự chú ý của cô.
Mộng Khiết quay đầu lại nhìn, cô bày bộ mặt ngơ ngác ra không chớp mắt nhìn ông chờ ông lên tiếng.
“Trợ lý Khiết mang cho tôi hai ly cà phê.”
Cô nhìn sang anh, vẻ mặt trở nên không vui khi thấy ba kêu mình mang cà phê cho anh.
Mộng Khiết hít vào một hơi thật sâu, bản thân cố nặng ra nụ cười tươi nhất có thể.
“Vâng, tôi mang vào ngay.”
Sau đó đứng dậy, bước chân vội vã đi ra khỏi phòng.
Trạch Dương nghịch ngón tay, anh nhướng mày tỏ ra thích thú.
Lâu rồi anh mới có thể thoải mái như vậy, có thể chọc cho người khác tức điên lên như thế.
Anh có một nhược điểm, đó là ai ghét anh thì anh sẽ cho người đó tức đến chết mới chịu.
Lưu Bằng quay đầu lại nhìn anh cười hì hì, đối với cô con gái này ông cũng mệt mỏi lắm.
Đột nhiên tính nết nó thay đổi làm cho ông không kịp trở tay.
“Cậu đợi một chút, con bé sẽ mang cà phê vào đây ngay thôi.”
“Cảm ơn chú, con sao cũng được ạ.”
Đối với ông Bằng, anh xem ông như người thân trong gia đình.
Hai người trong kinh doanh rất hiểu ý nhau cho nên đã gắn bó cũng được một thời gian rồi.
Tuy nhiên mấy năm trước anh ở nước ngoài điều hành công việc ở bên này và chỉ mới về nước cách đây không lâu.
Cạch!
Cửa phòng lần nữa mở ra, Mộng Khiết bưng khay cà phê đi vào rồi đặt xuống trước mặt hai người.
Lúc cô chuẩn bị đứng dậy, anh liền lên tiếng: “Cảm ơn!”
Thân thể Mộng Khiết chấn động một phen, vừa rồi hai người họ còn như chó với mèo trong thang máy vậy mà hiện tại lại khách khí với nhau như thân quen lắm vậy.
Cô kéo khóe môi sau đó thu lại ngay, hành động đó khiến cho ông Bằng nhịn không được mà nhíu mày.
“Con đứng lại cho ba, con vừa làm gì vậy hả? Mau xin lỗi anh Dương ngay.”
“Ba!”
Cô mặt nhăn mày nhó không vui kêu lên, khi không lại bắt cô làm những điều mà cô không thích.
Đây rõ ràng ba đang cố ý nhằm vào cô mà.
Bất giác cô quay sang lườm anh một cái rõ bén.
“Hừ!”
Nhận ra ánh mắt cảnh cáo của ba, cuối cùng cô cũng đứng nghiêm lại, không chút tự nguyện lên tiếng.
“Xin lỗi anh!”
“Không sao đâu, tôi không để bụng.”
Ấy thế mà anh lại thản nhiên đáp lại lời cô như thường, thậm chí khi câu nói ấy truyền vào tai cô lại giống như một lời chế giễu.
Rõ ràng anh đang ám chỉ việc cô vì một chuyện nhỏ mà luôn tỏ thái độ với anh.
Mộng Khiết hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lại cảm giác muốn đánh người đàn ông này lại.
Lưu Bằng đột nhiên đứng lên, ông ấy quay sang nhìn anh cười nói: “Nếu như mọi chuyện đã không còn nữa thì hai đứa hãy làm quen với nhau đi, dù sao sau này cũng gặp nhau nhiều mà.”
Khóe môi thiếu nữ giật giật, cô nghiêng đầu nháy mắt với ba mình.
Cô nhỏ giọng nói: “Ba đừng có quá đáng như thế, con không thích…”
Cô còn chưa kịp nói hết thì cơ thể đã bị ông Bằng đẩy về trước.
Mộng Khiết nhắm mắt, bàn tay cứng ngắc đưa ra trước mặt anh.
“Xin chào! Tôi là Mộng Khiết, tên đầy đủ là Lưu Mộng Khiết.”
Anh mím môi, thấy thái độ đang nín nhịn của cô, anh cảm thấy tâm trạng hôm nay của mình thật tốt.
Vốn bản thân nghĩ mình có lỗi vì đã đụng chạm với cô trước nhưng thấy dáng vẻ của cô như không hoan nghênh nên anh không cần thiết phải cảm thấy có lỗi nữa.
Trạch Dương đứng dậy, sau đó chỉnh lại quần áo của mình cho ngay ngắn mới bắt tay với cô.
“Tôi tên Cao Trạch Dương, rất vui được quen biết cô.”
Khi đứng gần trong gang tấc thế này, cô mới biết chiều cao của cả hai lại chênh lệch lớn như thế.
Cô chỉ đứng tới vai anh mà thôi, khi nói chuyện với anh đều phải ngẩng đầu lên.
Cô nhìn anh chằm chằm, bản thân cố gắng hết sức siết chặt lấy bàn tay to lớn của ai kia để trả thù.
Mấy hành động nhỏ nhặt của cô không đủ khiến cho anh cảm thấy đau đớn, cho nên cứ để vậy cho cô bày trò.
Ông Bằng hết nhìn con gái lại nhìn sang anh, ông cảm nhận được dù hai người họ bề ngoài thấy không có gì nhưng thật ra lại đang ngầm hộc hằn với nhau.
Ông ấy thở dài, vội vàng lên tiếng.
“Được rồi, hai người ngồi xuống đi, định đứng đó mãi sao?”
Mộng Khiết nhanh chóng hất tay anh ra, vẻ mặt vô cùng tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh ba mình, ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm nhìn người đàn ông phía đối diện.
Anh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, hai đầu chân mày bỗng nhíu lại lén nhìn về phía cô.
Lúc này thấy được nụ cười phấn khởi như vừa chơi xấu của ai kia.
Anh nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, mặc kệ cảm giác mặn chát đang lan tràn khắp khoang miệng mà vẫn tỏ ra như không có gì.
Đúng là con nít, suốt ngày chỉ biết bày trò.
Anh không chút khách khí mà giễu cợt Mộng Khiết.
Cô cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt anh, thấy anh vẫn bình thường, còn thản nhiên uống cà phê.
Yết hầu di chuyển lên xuống, điều này chứng tỏ cà phê đã trôi xuống cuống họng.
Cô đan hai tay để lên đùi, miệng lẩm bẩm: “Không lẽ vừa rồi mình đưa nhầm ly cho ba rồi sao?”
Đúng lúc này, ông Bằng cũng cầm ly cà phê lên chuẩn bị uống.
Mộng Khiết lén nhìn sang ông, cô hồi hộp chờ xem phản ứng của ông như thế nào.
Vậy mà đợi một hồi vẫn thấy không có chuyện gì xảy ra, cô đưa tay gãi đầu.
Chuyện này sao thế nhỉ? Vậy ly cà phê mình bỏ muối vào là ly nào?
Buổi ký kết hợp đồng nhanh chóng kết thúc, Lưu Bằng tự mình đưa Trạch Dương xuống sảnh.
Trên phòng, Mộng Khiết nhìn chằm chằm hai ly cà phê trên bàn, cô lấy một cái muỗng nhỏ múc một chút cà phê trong ly của anh lên uống.
Cánh môi thiếu nữ run rẩy ngay sau đó, Mộng Khiết ôm miệng đẩy cửa chạy về phía phòng vệ sinh.
Cô nôn thốc nôn tháo không ngừng, cô súc miệng rất nhiều lần mới không còn vị mặn chát trong khoang miệng.
“Anh ta vậy mà có thể thản nhiên uống nó như thế sao?”
Cô vừa nói vừa lấy tay lau mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, chỉ mới nếm một chút thôi mà cô đã chịu không được rồi, vậy mà người nào đó có thể nhấp mấy ngụm liền trước mặt cô.
…
Về đến nhà, Lâm Việt cứ bám lấy cô mãi không buông.
Hắn liên tục cầu xin sự tha thứ của cô nhưng không được.
“Bà xã! Em nghe anh nói có được không? Chuyện không phải như em nghĩ đâu, hôm nay em có thể kiểm tra xem trên người anh có mùi phụ nữ hay không mà.”
Cô liếc mắt nhìn hắn ra, khóe môi nhịn không được cười chế giễu.
Cô đặc biệt cho người gửi hắn một đống hình hắn mặn nồng với những người phụ nữ khác nhau như thế thì làm sao hắn còn dám bén mảng đi tìm gái nữa.
Nếu hắn thật sự dám làm thì cô không ngại công khai một số hình ảnh cho báo chí truyền thông.
Hắn nhìn theo bóng dáng cao gầy của cô gái đi trước mặt, dù cho hắn có nói như thế nào đi nữa thì cô cũng không chịu dừng bước chân.
Đột nhiên hắn đi đến nắm lấy cánh tay cô kéo lại, vẻ mặt uất ức nhìn thẳng vào mắt Mộng Khiết.
“Xin em hãy cho anh một cơ hội, lần sau anh sẽ không để trên người dính bất kỳ thứ gì liên quan đến người con gái khác nữa.
Anh xin thề.”
Cô nhìn hắn, trong lòng tự hỏi hắn thề nhiều như thế thì có bị trời trừng phạt không?
Mộng Khiết hạ tầm mắt, trong con ngươi nhanh chóng chuyển sang sự dịu dàng vốn có.
“Được rồi, lần này em sẽ bỏ qua cho anh.”
“Cảm ơn em.”
Nói xong, hắn nhào đến ôm cô vào lòng thật chặt.
Mùi hương nước hoa nồng nặc trên người hắn nhanh chóng xộc thẳng vào mũi cô.
Ấn đường thiếu nữ nhăn lại, cô siết chặt nắm tay để bản thân không phải đẩy hắn ra.
Bàn tay to lớn của hắn đột nhiên di chuyển dọc sống lưng cô, Mộng Khiết đen mặt, cô lườm hắn.
Đúng lúc này, giọng nói mang theo chút dục vọng của hắn vang lên.
“Bà xã! Chúng ta sinh con nha!”
Mộng Khiết nâng mí mắt nhìn thẳng về phía trước, trong lòng không khỏi khinh bỉ hắn một ngàn lần.
Hôm nay không được cùng mấy em gái vui vẻ nên muốn tìm đến cô để giải quyết nhu cầu sao? Cô không ngờ hắn lại là động vật chỉ sống bằng thân dưới như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...