Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tư Thiếu
Cố Nam Hương đã thực hiện rất nhiều động tác nhỏ.
Nhưng trong mắt của Tư Bắc Thần nó lại biến thành hành động đang tán tỉnh đàn ông
"Vô sỉ" Tư Bắc Thần lạnh lùng thốt ra một câu
Tề Vũ người đi sau Tư Bắc Thần tò mò nhìn theo hướng của Tư Bắc Thần đang nhìn chằm chằm, cậu ta lập tức bị sốc: " Đây không phải là...chị dâu sao?".
Sau khi nhận ra mình vừa mới như tát vào mặt của Tư Bắc Thần, Tề Vũ vội thay đổi lời nói: " Không, không là chị dâu cũ.
Không lúc đó anh không xé thoả thuận ly hôn mà".
Tư Bắc Thần làm ngơ trước lời nói của Tề Vũ định đi đến chất vấn Cố Nam Hương.
Từ chỗ người quản lý quán Bar.
Tư Bắc Thần biết được rằng hôm nay Cố Nam Hương đã bao cả quán Bar này để xem mắt với 12 người ở đây cùng một lúc.
Quán ba là do Tề Vũ mở, tuy quản lý của quán Bar báo cáo là chuyện bình thường nhưng ở tình huống này chính là việc đổ thêm dầu vào lửa.
"Đi xem mắt 12 người cùng một lúc, Cố Nam Hương bây giờ cô thiếu đàn ông đến vậy sao?".
Tư Bắc Thẫn đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt không hề che dấu được sự mỉa mai và tức giận của anh.
Cố Nam Hương bất động tại chỗ, trong trường hợp như vậy cô còn có thể giải thích được điều gì nữa.Không cô không thể thua trước mặt Tư Bắc Thần ngay cả khi cô vô lý.
"Anh Tư, xin anh hãy tôn trọng hơn lời nói của mình".Cố Nam Hương nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của Tư Bắc Thần:" Tôi tìm bao nhiêu người đàn ông không liên quan đến anh".
"Cô nói chuyện với ông chủ của mình như vậy sao?"Đôi mắt của Tư Bắc Thần tràn đầy sự tĩnh lặng.
" Cho dù tôi có là thư ký của anh đi nữa, nhưng không phải trong giờ làm việc tôi vẫn có quyền tự do cá nhân cho nên tôi không phải nghe lời anh nói bất cứ lúc nào phải không?"Cố Nam Hương ngẩng đầu lên đáp trả một cách rứt khoát, trên mặt không mang một chút rụt rè nào.
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người này, Tề Vũ mở miệng giảm hoà.
"Bắc Thần chuyện này nhất định là có sự hiểu lầm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
" Chị dâu....Chị dâu cũ, Bắc Thần không có ý này.
Quan hệ giữa hai người như vậy làm sao có thể tính là quan hệ cấp trên cấp dưới."
Cố Nam Hương khinh bỉ cười khẩy:"Tôi và anh Tư không có quan hệ gì với nhau chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới."
Tề Vũ bất an nhìn Tư Bắc Thần nhận thấy rõ ràng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh ngày càng lạnh hơn.
Đây chính là khúc dạo đầu cho một vụ nổ......
Lo lắng cho tương lai quán Bar của mình Tề Vũ cười khan vài tiếng:" Ồ đã lâu như vậy rồi, một số mối quan hệ có thể hoà giải rõ ràng.
Hãy bình tính nói chuyện!".
"Tôi không có gì để nói với anh ta"
Cố Nam Hương không hề tỏ ra yếu thế khoé miệng cong lên có chút châm chọc:" Anh Tư đã hết giờ làm rồi, tôi thấy anh không có quyền kiểm soát cuộc sống riêng tư của tôi cho nên làm ơn...biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức."
"Cố Nam Hương "Tư Bắc Thần ngữ khí trầm ổn, tức giận cười nói:"Nếu cô thích hẹn hò như vậy, từ nay về sau tôi sẽ thêm một yêu cầu cho thư ký của mình."
Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Nam Hương nói một cách rõ ràng:" Thư ký của tôi phải là người độc thân, nếu không hãy rời khỏi công ty của tôi ngay lập tức."
"....Tư Bắc Thần anh bị bệnh phải không?".
Cố Nam Hương khó chịu:" tại sao thư ký phải độc thân chẳng lẽ là...?
Cô thô lỗ phản bác:" Anh khó quên mối tình cũ sao...Đáng tiếc tôi đã quên anh hoàn toàn rồi.
Cho dù bây giờ anh có theo đuổi tôi, tôi cũng sẽ không đồng ý".
Bàn tay đang buông thõng của Tư Bắc Thần trở nên siết chặt.
Tề Vũ biết Tư Bắc Thần đang rất tức giận đành giảng hoà:" Chị dâu, chúng ta nói những chuyện vui vẻ nhé đã lâu chúng ta không gặp mặt nhau rồi...Chúng ta hãy cùng uống một ly chào mừng chị trở lại "
Tề Vũ sai nhân viên đi lấy rưỡi đồng thời đuổi hết những người đến hẹn hò đó đi.
Sau khi Tề Vũ mang chai rượu sâm banh rót ra, anh ta tò mò hỏi Cố Nam Hương:" Mấy năm nay chị sống ở đâu".
Đối với Tề Vũ thì thái độ của cô khá là lịch sự vì dù gì cô và hắn cũng không có thù hận gì.
Chỉ có người chọc cô tức điên lên chính là Tư Bắc Thần.
"Tôi ở nước ngoài"
" Chị không thắc mắc gì sao?"
"Tôi phải thắc mắc chuyện gì?"
Tề Vũ đang định nói chuyện chợt nhận được một ánh mắt cảnh cáo, anh ta đành phải nuốt vào trong bụng những lời nói sắp tuôn ra: "Kh..ông có gì".
Cố Nam Hương cầm ly rượu lên uống và nói trước rằng mình sẽ rời đi sau khi uống xong ly này.
" Được rồi, chị về sớm nghỉ ngơi đi mai còn đến công ty của Bắc Thần làm việc.
Ngày mai tỉnh dậy mọi ân oán coi như xí xoá hết."
Cô không nghĩ rằng cuộc xung đột hôm nay với Tư Bắc Thần dễ ràng bị quên lãng như thế, ít nhất trong một thời gian ngắn là điều không thể.Nhưng cô cũng không rảnh rỗi mà đi tìm Tư Bắc Thần để gây chuyện, nếu không phải mệnh lệnh của lão đại, có chết cô cũng không muốn dính dáng gì đến Tư Bắc Thần.
Tư Bắc Thần không nói lời nào cả chỉ nhìn cô chăm chăm như thể muốn đục 2 cái lỗ lên người cô vậy.Cố Nam Hương giả vờ không nhìn thấy, đặt ly rượi lên bàn và nhắn tin cho Nguyễn Thiên:[Anh đang ở đâu? Mau lăn ra đây cho em!]
Khi anh ta sải bước vào quán Bar khuôn mặt anh ta tràn đầy niềm vui nụ cười nở trên môi:"Baby buổi xem mắt vừa qua thế nào rồi".
Cố Nam Hương liếc anh với nụ cười nửa miệng:" Ý anh là gì?những người anh sắp xếp đều không đáng tin cậy?"
Nguyễn Thiên đi đến trước mặt cô rất tự nhiên đặt tay lên vai cô:"...Đó...là anh vẫn luôn là người đàn ông đáng tin cậy nhất, cho nên anh đặc biệt sắp xếp buổi xem mắt bất ngờ này để em biết rằng anh ở bên cạnh em...!không cần bất kì người đàn ông nào khác.
Nhìn vào cảnh tượng trước mặt, gân trên mu bàn tay Tư Bắc Thần nổi lên, thanh âm lạnh lùng "Nguyễn Thiên".
"Ồ không ngờ Tư tổng ở đây.
Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!
Ký ức về Nguyễn Thiên in rất đậm trong tâm trí Tư Bắc Thần, đặc biệt trong thời gian kết hôn với Cố Nam Hương.
Người đàn ông này thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô, có khi còn qua đêm ở lại.Cố Nam Hương đã mất tích không dấu.
vết trong những năm này, thế nhưng quan hệ giữa cô và Nguyễn Thiên vẫn thân thiết như vậy...
Nhìn thấy Nguyễn Thiên đến, Cố Nam Hương cuối cùng cũng thả lỏng một chút, bước đến bên cạnh anh che mất tầm nhìn của Tư Bắc Thần, cô vội vàng ra hiệu cho 2 tiểu gia hoả đang trốn dưới gầm bàn rút lui ngay lập tức.Tư Mộ Băng cũng nhanh chóng nhận được tín hiệu của mẹ và lôi theo Manh Manh lặng lẽ rời đi.May là 2 đứa bé có chiều cao khiêm tốn nên lúc rời đi không bị ai phát hiện.
Sau khi Manh Manh rời đi khuôn mặt vẫn tràn đầy sự nuối tiếc: " Chú đẹp trai vẫn còn ở đó, em muốn tìm chú đẹp trai!"
"Em tìm ông ấy làm gì?"
"Chú ấy rất đẹp trai, em rất thích chú ấy".
Tư Mộ Băng lạnh lùng nói" tốt nhất hiện tại chúng ta nên tránh xa ông ấy"
Manh Manh nghiêng đầu hỏi:"Tại sao".
"Hiện tại em chưa cần biết, nghe lời".
Thằng bé vẫn lạnh lùng đáp lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...