Xe vừa chạy chưa đến mười phút Vân Sam liền ngủ mất, lúc cô dậy trời bên ngoài lờ mờ tối, vẫn là căn phòng của cô chỉ là hôm nay tâm trạng Vân Sam có chút rối.
Cô không biết phải nói với mẹ mình như thế nào, còn có Lâm Thiên nếu Vân Sam không ở nhà thì nhóc chẳng phải sẽ theo Vân Tịnh đến văn phòng, mà nơi đó rất phức tạp mỗi ngày biết bao nhiêu hạng người ra vào, người tốt thì không nói đến.
Có vài lần văn phòng của mẹ cô bị người khác đến phá, hư hại cũng không ít đồ đâu, Vân Tịnh mỗi năm bị thương không ít hơn hai lần, càng nghĩ Vân Sam lại thấy rất không yên lòng, còn có thức ăn của Lâm Thiên sẽ là thức ăn nhanh, nhóc còn là con nít ăn nhiều thức ăn nhanh không tốt, còn không đủ chất.
Bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng non nớt của trẻ nhỏ.
Giọng người lớn cũng có đoán chừng là không ít người đến nhà cô đi.
Nhưng mà hôm nay không phải ngày lễ hay ngày nghỉ, bình thường ở quanh xóm vào ngày nghỉ sẽ qua nhà Vân Sam chơi mạt chược, chơi đến gần sáng mới về.
Cô không có ý định sẽ đi ra bên ngoài, mà trở mình kéo chăn lên.
Nếu mà nói thật những việc trước đây Vân Sam nghĩ bản thân sẽ làm, trải qua khi lớn lên đều không giống nhau, như bánh xe đang lăn xuống một con dóc thẳng đột nhiên lại xuất hiện một đường khác do trở tay không kịp mà cứ thế lăn khỏi những dự tính ban đầu.
Vân Sam hiện tại cảm thấy phía trước là cái vực đang chờ ở phía trước, lần này cô không có đuốc càng không có gậy dò đường chỉ đành đi từng bước một.
Cô nhịn cảm giác buồn nôn, co người trong chăn hai tay ôm lấy chân mình.
Đột nhiên cưới một người xa lạ có khác nào bản thân đang đánh cược ván lớn mà đối thủ chỉ thấy mặt không biết người đó có mưu đồ gì, nếu thắng có thể có những thứ trước giờ Vân Sam không có, nếu thua cô chắc chắn sẽ mất tất cả, trở về với bàn tay trắng
Cửa phòng bị mở toang, người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ bằng nhung trắng đứng khoanh tay trước cửa mà nhìn vào chỗ nhô lên một cục tròn ở trong chăn.
“ Có chuyện gì mách mẹ đi chứ? Như lúc nhỏ bị người khác bắt nạt liền về mách mẹ."
Bên trong chăn chưa đến vài giây liền truyền ra tiếng thút thít rất nhỏ, do bên trong phòng rất im lặng chỉ có tiếng máy điều hoà vù vù.
Vân Tịnh đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh giường cô.
“ Có thể nói với mẹ không?”
Vân Sam hất chăn ngồi dậy, cả người nhìn rất nhợt nhạt như chỉ cần chạm một cái liền ngả:
“ Con sắp phải đi công tác với sếp, con không muốn xa mẹ với Lâm Thiên.”
Vân Tịnh:” Công tác? Đi bao lâu?”
Cô không nghĩ mà nói lựa một thời gian, nói:
“ một năm, có thể một năm rưỡi.”
Bà nghe xong thì trầm mặc rất lâu mới lên tiếng:
“ Không sao, khi nào muốn về thì cứ về nếu không muốn đi thì nghỉ việc, mẹ có thể nuôi, còn con muốn đi thì cứ đi ở nhà Lâm Thiên mẹ sẽ thuê người giữ.”
Từ khi Vân Sam lớn đến bây giờ, đây là cuộc trò chuyện hai người thực sự nghiêm túc nói chuyện với nhau.
Hai người nói chuyện chưa đến hai tiếng, cô nằm trong lòng mẹ mình mà ngủ mất.
Vân Tịnh không rời đi vội, đưa tay vuốt vén vài sợi tóc rũ xuống má Vân Sam:
“ Việc con thích cứ làm, không thích cứ nghĩ, mẹ sẽ bảo vệ con Vân Sam, xin lỗi hai đứa, lần này mẹ thật sự muốn thắng nhưng không muốn kéo thêm phiền phức cho hai con, nếu có chuyện gì đừng trách mẹ có được hay không?”
Bà hít một hơi sâu, mắt đỏ hoe như khóc nhưng lại không thể khóc, nếu có thể bà muốn quay về tuổi đôi mươi, có thể khóc, cười nhiều thêm vài lần, đôi mắt Vân Tịnh bây giờ chính là đôi mắt không biết khóc, trái tim cũng không còn thuần khiết chỉ có hận thù, không phải cô nhóc năm đó vừa nếm được một chút vị đời vẫn còn lạc quan yêu đời, vô lo vô nghĩ, không phải trái tim thuần khiết muốn thích liền thích, muốn yêu liền yêu.
Phải chăng chỉ có tiếc nuối mới làm người khác nhớ mãi không quên?
Lâm Thiên không biết về từ bao giờ, mờ cửa mà leo vào lòng Vân Tịnh,nói:
“ Mẹ, hôm nay chúng ta ngủ với chị được không? Mẹ không vui chị cũng không vui.”
Bà đưa tay xoa xoa đầu cậu:
“ Hôm nay chúng ta ở đây, Tiểu Thiên ngoan, vài hôm nữa chị Sam Sam đi công tác xa, mẹ thuê người nấu ăn cho con được không?”
Lâm Thiên:” Vậy khi nào chị hai về? Chúng ta đi theo được không mẹ?”
Vân Tịnh:” Không thể, Tiểu Thiên ngoan khi nào nhớ chị thì chúng ta đi gặp chị có được không? Mỗi ngày mẹ sẽ gửi con ở bên nhà anh Tiểu Sâm, có thể ngủ cùng anh Tiểu Sâm.”
Lâm Thiên tuy thích cô nhưng so với Trần Sâm thì cậu thích Trần Sâm hơn.
Mỗi lần nhóc qua đều có kẹo để ăn, có cả mô hình để chơi, tuy nhóc không muốn Vân Sam đi nhưng Lâm Thiên muốn mỗi ngày đều được qua đó chơi hơn.
“ Được ạ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...