Hành Trình Theo Đuổi Tình Yêu

Về đến nhà đã khuya, tâm trạng tôi có chút lo lắng vì sợ cọp cái ở nhà xử tội.
Tôi sống chung với bạn gái mình hơn một năm rồi, cô ấy xinh đẹp, sexy lại rất biết cách chiều người yêu nên một người đàn ông chính hiệu như tôi không thể không gục ngã được.
Bố tôi là người truyền thống nên không chấp nhận con dâu như vậy, tôi đành phải ra riêng ở cho thoải mái. Nhà tôi không phải thuộc dạng giàu có gì nhiều nhưng được cái mẹ từ khi ly dị bố lấy chồng khác sang Mỹ định cư, hàng tháng gửi tiền đều đặn nên cuộc sông tôi cũng thoải mái.
-Anh làm gì mà giờ này mới về hả?
Em mở cửa cho tôi với gương mặt giận dỗi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy đáng yêu vô cùng. Đưa tay lên nựng em, tôi nghiêng người qua hôn vào môi em một cái.
-Anh mới vô làm nên phải nịnh nọt người ta chứ, để bù lại, đêm nay anh sẽ mạnh bạo hơn hôm qua chịu không?
-Biến thái quá, vào trong tắm rửa ngay cho em.
Đấy, em đáng yêu thế bảo sao không yêu cho được.
Nhưng ở chung mà, đôi khi cũng có nhiều vấn đề phát sinh lắm, giận dỗi cũng nhiều nhưng hai đứa vẫn không thể nào chia tay lâu được.

Sáng đi làm, tôi đang loay hoay dắt xe ra thì em chạy theo hôn vào má tôi tình tứ, hình như có điềm gì đó không lành.
-Anh yêu, em hết tiền xài rồi.
Giọng em nhão nhoẹt đến mức tôi thân thiết như thế còn cảm thấy nổi da gà.
Móc ví đưa em một triệu rồi tôi chạy đến công ty, chuyện này quá đỗi bình thường, có khi một tháng em hết tiền đến cả hai ba lần đấy chứ.

Vì nhà gần nên tôi đến công ty hơi sớm một xíu. Nhìn thấy bạn Bưởi đang ngồi ở bàn làm việc soi gương sửa soạn gì đó, vừa làm vừa xuýt xoa hài quá không chịu được nên tôi lên tiếng chọc ghẹo.
-Bé Bưởi làm gì thế?
Không thèm ngước mặt lên, nhỏ trả lời hết sức tự nhiên.
-Nặn mụn.
-Trời, với cái mặt của em thì ngồi từ sáng đến tối cũng không nặn hết đâu.
Vừa dứt lời thì nguyên hai con mắt rực lửa của em ấy chĩa thẳng vào tôi, con nhỏ này dữ dã man rợ luôn.
-Mới sáng sớm nha, đừng có mà chọc điên tôi lên đó.
Lời cảnh cáo của nhỏ đó có tác dụng kinh khủng, tôi không dám chọc phá gì thêm dù gì thì mình cũng là người mới.
-Bưởi ơi Bưởi à, chuẩn bị xe xíu anh ra công trình nha.
Trí đi từ ngoài vào vừa đi vừa nói, cậu ấy là người ít nói nhất trong bộ phận, đàng hoàng, độc thân, không rượu chè bê bết.
-Cho em đi với nha.
-Ok, em nói anh Đức một tiếng đi.
Thế là con nhỏ cầm điện thoại lên nói vài câu là được đi ra ngoài với Trí. Cái vụ này ngộ ghê, đường đường là nhân viên chuyên xử lý giấy tờ của phòng, vậy mà muốn đi ra ngoài là được đi, chẳng nhẽ căn phòng này chẳng có xíu nguyên tắc nào.
-Photo bản vẽ này trước rồi hẵng đi nha Bưởi.
-Dạ anh để đó ngày mai em đi làm rồi photo cho.
Trời ạ, cái con nhỏ lười biếng này hết nói nổi luôn, tôi đành phải tự thân vận động với sự giúp đỡ của đồng nghiệp, chứ lần đầu tiên sử dụng mấy cái máy này sao mà biết cách dùng được.
-Anh Viễn, con bé Bưởi có mối quan hệ gì với anh Đức mà sao được ảnh cưng quá vậy?
Vẫn còn ấm ức trong phòng, tôi thắc mắc hỏi Viễn. Ảnh chỉ mỉm cười đập vào vai tôi.
-Không phải mình anh Đức đâu, mà cả phòng này ai cũng cưng con bé hết á, từ từ cậu cũng sẽ biết tại sao thôi. Cậu thấy phòng mình như biệt lập đâu cần giao du với bộ phận nào khác đâu đúng không?
Viễn nói cũng đúng, phòng toàn nam kỹ sư, đâu lọt ra con nhỏ cũng khá xinh xắn bảo ai không thích cho được. Rồi sẵn đà anh Viễn kể tiếp luôn.
-Hôm trước có con bé bên xuất nhập khẩu mê thằng Trí phòng mình, thế là tìm cách tiếp cận, đi đâu cũng xin đi chung. Nhưng cũng chỉ được vài bữa là bọn anh trả hàng luôn, người nhạt không chịu được.
Đang chăm chú lắng nghe câu chuyện hấp dẫn của Viễn thì giọng sếp gọi cắt ngang.
-Trí gọi điện báo ngoài công trình có sự cố, chú có muốn ra với anh để học hỏi kinh nghiệm không?

Nghe anh Đức trưởng phòng gợi ý, tôi đồng ý ngay lập tức, gì chứ trong công việc tôi là người vô cùng nghiêm túc.
Giải quyết xong công việc ở công trình, tôi cũng học được nhiều thứ nên cảm thấy hứng thú lắm.
-Sao mặt mũi một đống thế hả Bưởi?
Con nhỏ ngồi thảm ơi là thảm, mặt mũi chẳng có xíu mùa xuân nên anh Đức xoa xoa đầu tình cảm lắm, cái kiểu y chang cha con vậy đó.
-Em đói sắp xỉu rồi.
Anh Đức bất ngờ cười lớn, cũng đúng thôi gần 12h trưa rồi ít gì. Thế là anh dẫn ba đứa tôi đi ăn.
Vô tới quán, vì có một mình nhỏ đó là út cưng nên mọi thứ đều do nó chọn món.
-Anh Luân, anh không ăn được gì thế?
Nghe nhỏ đó hỏi tôi cũng cảm thấy bắt đầu có chút thiện cảm, ít ra cũng biết quan tâm đến khẩu vị của người khác.
-Anh không ăn được ếch.
Nhỏ đó vừa xem Menu vừa gật đầu như hiểu lắm, rồi ngước lên gọi món.
-Cho em Ếch xào lăn, Ếch chiên giòn, Ếch nướng bơ tỏi, lẩu Ếch, Ếch…
-Đừng có giỡn nữa, tội thằng nhỏ lắm Bưởi.
Trong lúc tôi còn chưa kịp thích nghi với độ ác độc của nhỏ đó thì anh Đức đã kịp thời lên tiếng cứu cánh, cũng may là còn có người tốt bụng giúp đỡ.
-Là do nể anh Đức đó nha.
Trong mắt nhỏ đó hình như tôi là cây gai hay sao mà lúc nào cũng tìm cách gây chuyện thế nhỉ, thù này nhất định tôi sẽ ghim trong lòng để tìm cơ hội trả mới được.

Thức ăn được dọn lên, hai người kia thi nhau gắp cho nhỏ đó, không hiểu có gì thu hút mà mọi người lại yêu mến nó như thế, chẳng qua cũng chỉ là một trái bưởi thôi mà.
-Ăn cá này cho mau lớn nè Bưởi.
-Em lớn hết cỡ rồi.
-Còn mà, Bưởi còn có thể phấn đấu thành dưa hấu mà.
Anh Đức chọc ghẹo nhỏ đó làm mọi người đều cười vui vẻ.
Rồi hình như ngồi ăn cũng buồn không có việc gì làm nên nhỏ đó nhớ đến tôi hay sao á, nhỏ quay sang nhìn tôi với ánh mắt trìu mến lắm.
-Anh Luân ăn thêm rau nè
-Yên tâm, anh tự nhiên lắm.
Tôi thấy nhỏ đó quan tâm mình nên cũng lịch sự trả lời.
-Ừ, anh ăn thêm rau đi chứ ăn thịt cá hoài còn đâu người khác ăn.
Trời ạ, mới có được chút thiện cảm vậy mà giờ biến đâu hết trơn, làm như tôi giành ăn phần của nhỏ đó không bằng, điên ơi là điên.
Nhất định một ngày nào đó tôi sẽ phải trả thù vì cái kiểu ma cũ ăn hiếp ma mới mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui