Trời còn chưa sáng An An đã bị tứ vương gia gọi dậy, sau một đêm suy nghĩ hắn quyết định đưa cô đến thôn trang gần nhất, thôi thì cũng cám ơn vì hắn đã giúp cô, An An vừa đi vừa nói:
- Hình như huynh chưa nói tên của huynh cho ta biết, nếu huynh có dịp đến An Thành ta sẽ báo đáp huynh bằng một bữa mì cay thật thịnh soạn, bảo đảm huynh chưa được nếm trải bao giờ, ta có một cửa hàng bán mì cay ở đó. Giờ thì có thể nói tên của huynh cho ta dễ xưng hô.
Hắn nhìn cô rồi nói giọng đều đều:
- Không hi vọng gặp lại!
- Tên huynh là không hi vọng gặp lại hả? Gặp chứ, ta rất mong gặp lại huynh để báo đáp ân tình này!
- Cứ gọi ta là Trần An!
Đi chưa được bao xa thì nghe tiếng vó ngựa ngày một gần hơn, hắn vội nắm tay cô kéo vào một hốc cây, chẳng bao lâu sau một đoàn người ngựa cả chục người chạy qua, theo như hắn quan sát bọn họ chắc chắn đi tìm An An, giờ không thể nào đưa cô đến thôn trang đó nữa rồi, hắn đành dẫn cô đi đường mòn mà đến doanh trướng của Manh Hạo Nhiên đang đóng gần biên giới. Tình hình có vẻ ngày một căng thẳng hơn, hắn không nghĩ người Tây Trần lại manh động như vậy!
Khi thấy bọn họ đã đi đủ xa hắn mới kéo An An đi tiếp, An An nói:
- Ta nhớ không lầm thì bản thân không có đắt tội với ai mà có thế lực lớn đến như vậy!
- Cô nên yên lặng mà nhanh bước chân lên nếu không muốn bọn chúng đuổi kịp.
Trời dần trưa, cả hai cùng nghĩ chân tại một bờ suối, An An đang ăn dở cái bánh bao thì một mũi tên bắn tới ngang mặt cô, cũng mai tứ vương gia phản ứng kịp kéo cô lui ra phía sau, nhìn về phía bên kia bờ suối là đoàn người ngựa lúc nãy, hắn lập tức kéo An An chạy sâu vào phía rừng cây gần đó. Một mình hắn có thể sẽ đối phó được với đám người này nhưng có thêm cô thì hắn sợ không đảm bảo an toàn cho An An, tiếng vó ngựa ngày một gần hơn, hắn đẩy An An vào một bụi rậm bên đường, nói:
- Cô ở yên đây, ta sẽ dẫn dụ bọn chúng đi nơi khác, nhớ kỹ đợi ta trở lại đón cô, không được tự ý đi ra!
An An chưa kịp trả lời hắn đã chạy mất hút. Tiếng binh khí va vào nhau cũng gần bên tai, cô nhẹ nhàng lấy tay vạch bụi rậm trước mặt ra, An An nhìn rõ hắn từ xa một mình địch mấy chục người, thanh kiếm trên tay hắn xoay chuyển liên tục, như một vũ sư đang nhảy múa, một điệu múa chết chóc!
Xác người nằm khắp nơi! Hắn cũng bị một vài nhát chém, nhưng không đáng kể, lính Tây Trần kéo đến ngày một đông hơn, An An như nhớ ra trong người cô có đạn tín hiệu, cô nhìn về khoảng đất trống gần đó, không suy nghĩ nhiều cô chạy thật nhanh đến đó và bắn lên trời, giờ phút này sát thủ Tây Trần cũng đã đổi hướng tấn công sang cô.
Tứ vương gia ra sức ngăn bọn chúng lại, An An như hiểu ý chạy một mạch về phía trước, đạn tín hiệu sáng cả một vùng trời, Cố Nam Viễn đứng ở doanh trại đã phát hiện ra nhanh chóng phi ngựa đến nơi phát tín hiệu, phía sau bọn lính và sát thủ gần bắt kịp được cô, An An xoay người ném kim châm gây mê vào bọn chúng cũng hạ được vài tên nhưng không đáng kể.
Cố Nam Viễn phi ngựa từ xa đã thấy bóng hình quen thuộc đang ở trước mặt, hắn phi thân đạp lên yên ngựa mượn lực bay về phía trước xuất ra một chưởng lực mạnh mẽ đánh bay toàn bộ đám người đang đuổi theo An An, hắn đáp xuống cạnh cô đem người ôm vào lòng bảo hộ chặc chẽ, nhìn nàng từ trên xuống dưới không bị thương hắn mới nhẹ nhõm thở ra, An An vội không kịp giải thích nắm tay hắn chạy về hướng tứ vương gia đang chiến đấu, người của Thất Dương Cung nhanh chóng dẹp hết đám lính Tây Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...