Editor: loi_nha_tinh
Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần vốn dĩ ngồi hai bên bàn, nhưng Tạ Sơ Thần ngồi một lúc rồi lén lút dời sang chỗ Tiêu Vãn đang nghiêm túc đọc sách. Mỗi lần nhích sang hắn cẩn thận liếc Tiêu Vãn một cái, sau đó lại lén lút nhích gần thêm một chút.
Mãi đến khi chỉ cách Tiêu Vãn một chút xíu thì hắn mới vươn tay, ở dưới bàn cẩn thận lôi kéo vạt áo Tiêu Vãn, trên mặt không che dấu sự vui sướng, tươi cười thỏa mãn.
Trong lúc Tạ Sơ Thần yên lặng mừng thầm, Tiêu Vãn bỗng nhiên duỗi tay ôm hắn vào ngực, cũng nắm lấy bàn tay nhỏ lộn xộn của hắn.
Hai người gắt gao dán chặt vào nhau, bốn mắt thoáng chốc nhìn nhau, khuôn ngực cao ngất mềm mại gần trong gang tấc, Tạ Sơ Thần bị ôm hoảng hốt lắp bắp, chỉ cảm thấy hơi ấm bàn tay Tiêu Vãn đang nắm tay mình làm hắn vui vẻ, khiến cho hắn không khỏi nghĩ đến cảnh Tiêu Vãn vừa rồi hôn hắn, hô hấp thoáng chốc dồn dập.
“Thê, Thê chủ...”
Nghĩ nghĩ, Tạ Sơ Thần vừa hoảng hốt vừa chờ mong. Mắt hắn mang đào hoa, hai má ửng đỏ, đôi môi hé mở đáng yêu như chú dê con nhỏ, tỏa ra hơi thở thơm ngào ngạt mê người.
Tiêu Vãn ở lại với Tạ Sơ Thần cũng không có ý tưởng xấu xa gì, chỉ cảm thấy bầu không khí khi ở chung với cùng Tạ Sơ Thần đặc biệt thư thái, nàng cũng muốn tối nay bồi thường cho hắn thật tốt, khiến cho hắn vui vẻ.
Hai người một người xem sổ sách, một người nghiêm túc làm đề thi, vì tương lai mà cũng nỗ lực phấn đấu, thật giống như thê xướng phu tùy nha!
Suy nghĩ Tiêu Vãn lúc đầu vô cùng tốt đẹp nhưng hiện thực lại vô cùng lộ liễu.
Làm đề thi một lúc, Tiêu Vãn liền nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi Tạ Sơ Thần hôn trộm nàng rồi bị nàng đảo khách thành chủ. Tâm tư nàng bay bổng, hoàn toàn không để ở trên đề thi, đã sớm liếc Tạ Sơ Thần.
Thấy hắn cũng thất thần, dáng vẻ muốn tới gần mình nhưng không có can đảm khiến cho Tiêu Vãn buồn cườibất đắc dĩ vươn tay kéo hắn.
Nhào vào ngực Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần hơi ngẩng đầu, hai má đỏ bừng khẩn trương giống như mật đào mọng nước xinh đẹp, giống như chỉ cần khẽ cắn một cái là tràn ra nước sốt ngon ngọt. Hắn thay một kiện bạch y dài, lúc Tiêu Vãn ôm như vậy, cổ áo rộng thùng thình hơi hé mở, lộ ra đường cong động lòng người.
Tiêu Vãn nhìn từ trên xuống, cảnh xuân như ẩn như hiện, trên người tỏa ra mùi hương mê người. Mà cánh môi dịu dàng đẹp đẽ phấn nộn vô cùng mời gọi người hôn tới.
Tiêu Vãn bữa tối chưa ăn đủ, đã đói bụng...
“Thê chủ!” Thấy hơi thở của Tiêu Vãn hơi loạn, Tạ Sơ Thần mừng thầm, nghĩ thì ra mình không phải không có sức quyến rũ. Hắn quyết định mạnh mẽ một phen, hôm nay phải bắt lấy vị Thê chủ đột nhiên không thích Quý công tử này, miễn cho sau này không có cơ hội.
Một tiếng Thê chủ mềm mại kia thật là dễ nghe, giống vuốt mèo nhỏ gãi gãi ngực Tiêu Vãn, khiến cho nàng vốn dĩ muốn làm bài thi thật tốt, mỗi ngày đều tiến về tương lai, trong nháy mắt bị đứt dây, đầu óc trống rỗng không vào được chữ nào.
Theo bản năng, nàng nuốt nước miếng, nói: “Sơ Thần, chàng đừng lộn xộn.”
Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay khiến Tiêu Vãn yêu thích không nỡ buông, bàn tay nàng khẽ nắm chặt, vẫn muốn duy trì động tác ái muội này nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra, ôm Tạ Sơ Thần cho hắn ngồi lên ghế.
Thấy dù cho quyến rũ Thê chủ thế nào thì nàng cũng không mắc câu, Tạ Sơ Thần ôm chặt tay Tiêu Vãn, tư thế mặt dày mày dạn khiến Tiêu Vãn phải dừng động tác buông hắn xuống.
Hắn ngẩng đầu, giòn giã: “Thê chủ, ôm nàng ấm áp quá. Ta có thể ôm nàng một lúc không?”
“... Được.”
Thấy Tiêu Vãn đáp ứng, Tạ Sơ Thần vui rạo rực nhào vào trong lòng ngực Tiêu Vãn. Hắn cọ cọ rồi lại cọ cọ, vùi đầu mình vào ngực Tiêu Vãn, lộ liễu ăn đậu hũ của Thê chủ. À không, phải nói là lộ liễu quyến rũ Thê chủ nhà mình.
Có mỹ nhân cọ cọ trong ngực, Tiêu Vãn căn bản không thể tiếp tục có mỹ nhân ngồi trong lòng mà không loạn, cả người nóng như bị thiêu đốt, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Nàng cúi đầu nhìn Tạ Sơ Thần trong lòng ngực mình, quần áo màu trắng hơi mỏng lộ ra da thịt trắng nõn. Tay nàng không khỏi xoa lên vòng eo thon gọn một vòng tay ôm trọn của hắn, chầm chậm vỗ về lưng hắn.
Trong phòng ấm áp hòa hợp, Tiêu Vãn cảm thấy tim mình đập loạn. Rốt cuộc, nàng nhịn rung động trong lòng xuống, mở miệng hỏi: “Sơ Thần, trước kia ta... ta ăn chơi trác táng, là bao cỏ... Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết ác danh của ta... Chắc chàng cũng chán ghét ta như những nam tử khác... nên mới đối...”
Trước khi hành động, Tiêu Vãn quyết định muốn chắc chắn tâm ý Tạ Sơ Thần là chân thật.
Để tránh mình hiểu lầm hành động của hắn, biến thành sói đói gặm dê non khiến cho chú cừu con sợ hãi.
Thấy Tạ Sơ Thần hoàn toàn không phản ứng, Tiêu Vãn chậm rãi nói: “Vì trốn tránh hôn ước của Từ gia mà gả cho... một Thê chủ thanh danh hỗn độn… Chàng... Không hối hận sao?”
Rất lâu sau vẫn không thấy Tạ Sơ Thần phản ứng. Tim Tiêu Vãn run rẩy, vội vàng kéo Tạ Sơ Thần đang vùi vào ngực nàng lên. Ai ngờ vị thiếu niên liều mạng ăn đậu hũ của nàng này cứ cọ cọ như vậy, rồi dưới động tác vỗ về nhẹ nhàng của TIêu Vãn mà mơ màng ngủ mất, còn thoải mái chảy nước miếng.
Tiêu Vãn bi phẫn nghẹn ngòa, hận không thể vỗ cái mông nhỏ xinh của Tạ Sơ Thần cho hắn tỉnh, nhưng lại luyến tiếc đánh hắn... Đành phải vô sỉ mà sờ sờ...
“Sơ Thần...”
Tạ Sơ Thần lúc này đang nửa tỉnh nửa mê, vừa mở mắt hắn liền thấy gương mặt đen như than lại ẩn ẩn đỏ, trong lòng thật vui vẻ. Hắn dựa vào cổ TIêu Vãn, không màng đến tư thế nàng cứng đờ, thoải mái nhắm mắt hít thật sâu.
Ôm Thê chủ ngủ vô cùng hạnh phúc nha! Nhất định là ta đang nằm mơ đi!
Hắn ôm Tiêu Vãn, hạnh phúc cọ cọ. Sau đó gục đầu muốn ngủ lại.
Tiêu Vãn cạn lời, lay lay hắn: “Sơ Thần, chàng có nghe thấy lời vừa rồi ta nói không? Đừng ngủ mà...”
Đã nhiều ngày Tạ Sơ Thần thức đêm xem sổ sách, thân thể sớm đã đến cực hạn. Dưới dự vỗ về của Tiêu Vãn, cả người hắn nhẹ nhàng, mơ màng muốn ngủ. Lúc này đầu hắn sớm đã mơ màng, đâu còn nghe được Tiêu Vãn hỏi cái gì, chỉ gục đầu lẩm bẩm.
Cuối cùng, hắn bị Tiêu Vãn hỏi đến phiền, không khỏi ôm cổ Tiêu Vãn, nhẹ nhàng làm nũng: “Thê chủ, ta mệt rồi, chúng ta cùng nhau ngủ đi... Giường ta đã trải tốt... Ta cũng tắm rửa sạch sẽ... Chúng ta có thể động...” Giọng nói khàn khàn mềm mại có chút lười biếng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, không trong trẻo như xưa nhưng lại vô cùng mê ly.
Bộ dáng mê người khiến cho Tiêu Vãn miệng đắng lưỡi khô. Nàng nói: “Sơ Thần, chàng thật sự muốn ngủ cùng với ta sao?”
Giường đã trải tốt, người cũng tắm rửa sạch, đây là
//