“Em nghĩ quá nhiều?” Cao Trữ Mộc ngẩng phắt dậy, mắt đỏ hoe vì khóc, “Em bắt gặp người yêu mình ăn tối với một phụ nữ, em không có quyền tức giận và hỏi về quan hệ của hai người sao? Anh là ông chủ của Mục thị, ăn tối với nữ nhân viên cấp dưới tại nhà hàng dành cho cặp đôi, nếu truyền thông chụp được ảnh, sẽ rất ảnh hưởng danh tiếng Mục thị.”
Cao Trữ Mộc lập luận đầy lí lẽ, giọng ngọt ngào đánh tỉnh trái tim Mục Anh Húc.
Nếu phóng viên chụp ảnh, Mục Anh Húc sợ nó sẽ gây rắc rối cho Uông Trữ Hạ một lần nữa. Anh thừa nhận bản thân không nghĩ về vấn đề này.
Mục Anh Húc vỗ về Cao Trữ Mộc, dìu cô quay trở về phòng ngủ, nhẹ giọng nói. “Em ngủ trước đi, anh còn vài văn kiện cần xử lý.”
Mục Anh Húc bước về thư phòng, để lại vẻ hạnh phúc trên Mặt Cao Trữ Mộc, cô ả nghĩ nước mắt của mình đã lay động được trái tim anh.
Ngồi trước bàn làm việc, nhìn ảnh cưới của anh và Cao Trữ Tịch trên tường, Mục Anh Húc lâm vào đăm chiêu.
Ba năm trôi qua nhưng anh vẫn chưa tiêu hủy ảnh cưới, điều này khiến Cao Trữ Mộc từng khóc hết nước mắt.
Trong bức ảnh, Cao Trữ Tịch ngại ngùng cười, khuôn mặt thùy mỵ nữ tính. Nhưng bây giờ, quấy phá tâm trí anh là một khuôn mặt khác, rõ ràng là cùng một người, nhưng cảm giác mới mẻ rung động hơn rất nhiều.
Cao Trữ Tịch – Uông Trữ Hạ, hai cái tên khiến tâm trạng anh nặng nề u tối, ánh mắt hung ác lóe lên.
Trữ Tịch, em không trốn được tôi đâu.
Về phần Uông Trữ Hạ, cô quay lại khách sạn thu dọn đơn giản đồ đạc rồi cấp tốc quay về nhà Ôn Thế. Đây là quãng thời gian hai người xa nhau nhiều nhất, cô cũng rất nhớ vị hôn phu của mình.
Chào đón sự trở về của cô lại không phải Ôn Thế.
“Cô làm gì ở đây?” Ôn phu nhân là người mở cửa, người luôn coi thường cô.
Nhìn thấy mẹ Ôn, khuôn mặt của Uông Trữ Hạ trở nên cứng nhắc, cô vội vàng cúi đầu chào. “Dì, con không biết dì đang ở đây …”
“Đừng gọi tôi là dì, tôi không quen cô.” Ôn phu nhân ngắt lời, giọng hách dịch. “Tôi có cần báo cáo cho cô biết mỗi khi đến nhà con trai tôi không?”
“Không, dì à…” Uông Trữ Hạ vội vàng xua tay, tự giác thay đổi xưng hô. “Ôn phu nhân, con không có ý đó…”
Ôn phu nhân gạt phắt đi, giọng nói lãnh đạm. “Cô Uông, chuyện Ôn Thế tự ý định thân với cô là chưa được sự chấp nhận từ phía Ôn gia. Vì vậy xin hãy giữ khoảng cách với con trai tôi. Đừng đêm hôm khuya khoắt tìm đến nhà đàn ông như thế này. “
Uông Trữ Hạ nhục nhã cúi đầu, giọng run rẩy. “Con hiểu ý ngài. Xin lỗi đã làm phiền. Tạm biệt.”
Nhìn bước chân loạng choạng buồn bã của cô rời đi, Ôn phu nhân khịt mũi coi thường rồi đóng sầm cửa.
Ra khỏi tiểu khu, Uông Trữ Hạ bắt taxi, đọc địa chỉ bệnh viện nơi Ôn Thế làm việc.
Mẹ Ôn có thể to tiếng trước cửa nhà với cô mà Ôn Thế không hề xuất hiện, chứng tỏ hắn ta không có nhà. Chuyện như vừa rồi không chỉ xảy ra một lần. Tuy nhiên, cô cũng thấy tâm trạng nặng nề rất nhiều. Ở bệnh viện, Ôn Thế có văn phòng riêng, Uông Trữ Hạ quen thuộc mở cửa ra, đáp lại cô là căn phòng lạnh lẽo không bóng người.
“Trữ Hạ, chị sao đến bệnh viện giờ này?” Một cô y tá quen biết đi đến tò mò hỏi.
“Chào Sán Sán, chị tìm Thế ca. Anh ấy đang đi tuần phòng à?”
“Bác sĩ Ôn đã ra nước ngoài vì một ca phẫu thuật khẩn cấp rồi. Viện trưởng cũng đi cùng anh ấy. Chị không biết hả?”
Việc bác sĩ Ôn đã có vị hôn thê, khá nhiều y tá trong bệnh viện đều biết. Vị hôn thế không biết bác sĩ Ôn đi công tác, điều này chứng tỏ quan hệ của hai người đang gặp trục trặc.
“Chị có việc vắng nhà mấy hôm nên không biết. Cảm ơn em!” Uông Trữ lại vội vàng rời đi. Cô cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt soi mói của cô y tá.
Uông Trữ Hạ lấy điện thoại di động mới mua và gọi cho Ôn Thế. Một giọng nói lịch sự nhưng không kém phần lạnh nhạt vang lên. “Xin chào! Ai vậy?”
“Thế ca, tại sao anh trước khi ra nước ngoài cũng không liên lạc với em? Em phải hiểu thái độ xa cách nào là thế nào?”Uông Trữ Hạ cố hết sức để kìm nén cơn giận.
“Hạ Hạ? Sao em biết anh đã ra nước ngoài? Có phải em đã quay về khôn..”
Uông Trữ Hạ cắt ngang. “Đừng chuyển đề tài. Nếu em không gọi cho anh, có phải anh vĩnh viễn không tìm hay liên lạc với em không? Anh không còn cần em nữa?”
“Không, Hạ Hạ, không phải như vậy. Anh không đi tìm em ngay là có nguyên do, rất nhiều chuyện đã xảy ra, anh không giải quyết được, em nghe anh giải thích. Đợi anh về thành phố A sẽ trực tiếp nói rõ, được không Hạ Hạ?”
Uông Trữ Hạ đơn giản cúp máy. Ôn Thế nói nhiều, nhưng không đúng trọng tâm khiến cô thất vọng, cảm xúc trở nên tiêu cực.
Từ ngày cô tỉnh lại, cuộc sống của cô là Ôn Thế tạo dựng, Ôn Thế luôn là người đầu tiên và là người thân duy nhất của cô.
Trong ba năm qua, ngay cả khi cô không nhớ về tình yêu của hai người, nhưng họ luôn bên nhau, điều này khiến cô cảm thấy bất kỳ thời điểm nào, dù vui hay buồn, Ôn Thế sẽ là người xuất hiện đầu tiên.
Nhưng bây giờ Ôn Thế ra nước ngoài không nói một lời. Cô đã mất tích rất nhiều ngày mà hắn cũng không đi tìm. Cảm giác xa cách này rất khó chịu.
Sự ghê tởm khinh bỉ của mẹ Ôn vẫn luôn rõ ràng, Uông Trữ Hạ buộc mình phải bình tĩnh. Cô vẫn nên đợi Ôn Thế quay về, để làm rõ mọi chuyện.
Sáng sớm hôm sau tại Mục gia, Mục Anh Húc bị tiếng ồn từ dưới nhà đánh thức.
Mục Anh Húc là người rất xấu tính và ác độc mỗi khi bị phiền giấc ngủ. Anh hầm hầm đi xuống dưới nhà, khuôn mặt xám xịt tối đen.
Một giọng the thé ngoa ngoắt chui vào tai càng khiến anh muốn đập phá đồ đạc.
“Anh ta vẫn còn ngủ được sau khi đi ăn tối với một phụ nữ không phải con tôi?”
“Ông chủ vẫn chưa thức. Đề nghị các vị nói nhỏ, đừng làm ồn ..”
“Hỗn láo! Chỉ là một người làm mà dám lên giọng với tôi. Gọi ngay Mục Anh Húc xuống đây, tôi cần một lời giải thích ngay bây giờ!”
Mục Anh Húc bước từng bước mạnh mẽ đi xuống cầu thang, giọng nói âm trầm không độ ẩm như tula địa ngục. “Đây là Mục gia, từ bao giờ cho phép người ngoài tự tiện đi vào?”
Nghe những lời lạnh lùng của Mục Anh Húc, biểu cảm của ba người trong phòng khách thay đổi. .
Ông Cao sửng sốt trước thái độ của Mục Anh Húc. Nhưng Cao Trữ Mộc đã nghe thấy sự bất mãn trong giọng điệu của Mục Anh Húc, ả sợ răng mưu kế của cha mình sẽ gây tác dụng ngược.
Mục Anh Húc đi qua người làm đang run rẩy sợ hãi, ngồi xuống ghế số pha đối diện Cao Trữ Mộc. Anh vắt chéo chân, nhàn nhã tựa lưng ra sau, giọng trở nên âm trầm lạnh lẽo. “
“Tối qua không phải tôi giải thích cho cô rồi sao? Cảm thấy chưa thỏa mãn nên gọi người nhà đến bắt vạ hả?”
“Mục Anh Húc, thái độ của anh đối với Mộc Mộc là sao? Nó là vợ của anh. Nó đòi hỏi anh chung thủy cũng là sai?”
Khuôn mặt của ông Cao tím lại giận dữ. Mục Anh Húc nhìn thấy vợ chồng ông không hề chào hỏi, điều này làm ông thấy ô nhục.
Mục Anh Húc bật cười, giọng cười khàn khàn xuyên qua màng nhĩ những người trong phòng như ma âm từ địa ngục. “Ông Cao nên nói chính xác, cô ấy chưa phải là vợ tôi.” “Đó không phải là vấn đề thời gian sao?” Ông Cao vội vàng tiếp lời, hoảng loạn bước đến gần, nụ cười giả tạo lấy lòng. “Cậu và Mộc Mộc đã bên nhau rất nhiều năm, kết hôn chỉ là vấn đề thời gian. Tôi coi cậu là con rể, và Mộc Mộc gần như là vợ cậu, điều đó rất bình thường.”
Mục Anh Húc tỳ cằm lên tay, cười thích thú trước vẻ bối rối của ông Cao.
“Không phải nãy ông Cao hùng hổ đòi tôi cho lời giải thích về chuyện gì đó sao?”
“Có lẽ là sự hiểu lầm, ừm, cậu biết đấy, tôi già rồi nên…” Ông Cao lắp bắp nói, đánh mắt về Cao Trữ Mộc cầu cứu.
“Tôi nhắc lại, tôi chưa công nhận Cao Trữ Mộc là vợ hợp pháp. Vậy nên tôi làm gì, gặp ai cũng không cần giải thích với người ngoài.”
Khuôn mặt Cao Trữ Mộc trắng bệnh khi nghe Mục Anh Húc nhấn mạnh chữ người ngoài.
“Anh Húc, anh đừng hiểu lầm, bố em chỉ là quá quan tâm em nên mới ăn nói hồ đồ…”
Mục Anh Húc đứng lên, không để tâm đến ông bà Cao vẫn đứng nãy giờ cùng khuôn mặt hoảng hốt bất an của Cao Trữ Mộc. Anh đi thẳng ra cửa. “Dù với lý do gì, cô nên xử trí ổn thỏa. Đừng để chuyện này xảy ra lần nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...