Hành Trình Ở Viễn Cổ

Nhóm người Trình Y tâm sự nặng nề đi trở về, phát hiện cũng không phải riêng các nàng gặp phải người ngoại tộc mà một nhóm khác cũng gặp tình huống giống như vậy. Cũng may các nàng ấy chỉ gặp có hai người cho nên nhờ vào số đông mà nhanh chóng đánh đuổi được bọn họ.

Trong thời gian cùng một ngày mà có hai nhóm nữ nhân bị tập kích, chuyện này kinh động cả bộ lạc, tất cả tộc nhân đều coi trọng chuyện này.

Mùa đông là mùa thiếu thốn thực vật cũng là mùa dễ dàng bùng lên chiến tranh bộ lạc. Hiện tại người ngoại tộc đã đến vùng lân cận, nếu bọn họ không nhanh chóng rời đi hoặc là tính toán đặt chân lâu dài ở gần đó mà nói... Điều đó chứng minh phát sinh chiến tranh trong thời gian không xa. Vốn thực vật đang bị ít đi lại có một bộ lạc khác đến cướp thức ăn lại càng thêm khẩn trương. Cho dù Tạp Tang bộ lạc không chủ động khơi mào chiến tranh, cũng chưa chắc bộ lạc từ bên ngoài đến cũng sẽ an phận xuống.

Sau khi các nam nhân đi săn trở về, tộc trưởng liền triệu tập mọi người lại nghiêm túc nói rõ chuyện này. Bộ lạc Tạp Tang đã có liên tục ba năm không phát sinh chiến tranh rồi. Cái này cùng với bộ lạc bọn họ phát triển nhanh là có quan hệ. Có bộ lạc đi ngang qua thấy nhân số bộ lạc Tạp Tang đông đúc cũng không dám đắc tội. Vì vậy ba năm qua đều trôi qua rất bình tĩnh, ai ngờ lần này lại có người ngoại tộc ‘không có mắt’ dám đánh chủ ý tới nữ nhân của bộ lạc, đây là chuyện không thể tha thứ!

Nam nhân của mấy nữ nhân bị thương rất là tức giận, nghe xong lời nói của tộc trưởng liền rống to náo động muốn đi giáo huấn những người kia. Cuối cùng tự nhiên là bị tộc trưởng cản lại, họ có bao nhiêu người cũng không biết, đi đâu giáo huấn chứ.

Ngày này không chỉ có nữ nhân gặp phải chuyện này, ngay cả nam nhân đi săn thú riêng lẻ cũng gặp phải nam nhân ngoại tộc. Những người kia đều ăn mặc rất rách nát rất dơ bẩn, thoạt nhìn giống như là từ rất xa đi liên tục nhiều ngày di chuyển tới đây. Nhìn thấy nữ nhân liền tham lam như vậy, quần áo vừa dơ vừa loạn, rất có thể trong nhóm người bọn họ khuyết thiếu nữ nhân. Cũng không biết là do khuyết thiếu nữ nhân hay là trong quá trình di chuyển các nữ nhân bởi vì không chịu nổi vất vả đói khát mà chết đi.

Thời nguyên thủy hoàn cảnh sinh tồn lạc hậu, làm cho thân thể của nữ nhân không bằng được nam nhân. Phần lớn nữ nhân cơ hồ sinh bệnh chết non khi tuổi còn rất nhỏ, mà bé trai thì gắng gượng qua được nhiều hơn bé gái. Cứ như vậy, hầu như ở bất kỳ một bộ lạc nào nữ nhân cũng đều rất ít hiển nhiên rất trân quý.

Tạp Tang bộ lạc nhiều nữ nhân như vậy cũng không phải là tự thân bộ lạc có, một bộ phận nữ nhân là được cướp từ bên ngoài trở về. Cướp người thì cũng phải trả giá thật nhiều, trong Tạp Tang bộ lạc tồn tại không ít nam nhân tàn phế hoặc chết đi do ra ngoài cướp nữ nhân. Người con trai thứ ba của tộc trưởng đi ra ngoài cướp nữ nhân rốt cuộc không có trở về, các tộc nhân đều đoán là hắn đã chết.

Tộc trưởng lên tiếng, kể từ ngày mai các nam nhân ra ngoài đi săn cũng chia thành nhóm. Trong tộc phải lưu lại ít nhất một phần ba nam nhân phòng thủ, hơn nữa từ giờ nữ nhân đi ra ngoài hái rau dại cũng phải có nam nhân đi cùng bảo vệ. Nữ nhân hái rau dại sẽ trì hoãn lộ trình nam nhân đi săn, tóm lại bảo vệ an toàn tộc nhân mới là quan trọng nhất. Tiếp theo là bảo vệ tốt lãnh địa, nếu như đối phương ít người thì không cần khách khí, đánh chạy hoặc đánh chết đều được, không thể để cho thực vật vốn không đủ còn phải chia phần cho người ngoại tộc!

Sau khi nói xong chính sự các tộc nhân không hề cao hứng mà bắt đầu ăn cơm. Không ai yêu thích chiến tranh, mặc kệ đến tột cùng đối phương có bao nhiêu người, cho dù là bộ lạc rất nhỏ cũng sẽ làm cho bọn hắn thông minh ra, làm thành viên của bọn hắn thương vong là đều bọn hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Không có nữ nhân bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng bởi vì Trình Y đã cầm máu qua cho các nàng, cộng thêm người bị thương đều được nâng đỡ trở về nên không quá hao phí thể lực, vì vậy sau khi trở về tĩnh dưỡng một hồi là khỏe rồi. Đương nhiên công việc khám và chữa bệnh cho các nàng lại rơi trên đầu vu y, là bà chủ động. Những ngày gần đây, chỉ cần người trong tộc sinh bệnh hoặc bị thương, vu y không cần người đi cầu khẩn liền tự chủ động đi trị.

“Từ nay về sau ngươi ở bên ngoài chú ý một chút, không cần phải đem chính mình bại lộ trước mặt địch nhân.” Khi trở về phòng, A Man nghiêm túc nói.

Trình Y hiểu được ý hắn nói chính là chuyện cô chỉ huy đám nữ nhân đối phó người ngoại tộc, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta cũng muốn an an toàn toàn vậy, chính là nếu ta không chỉ huy, chúng ta càng ăn thiệt thòi lớn.”

A Man thân là con trai tộc trưởng cũng không thể nào nói ra lời bảo Trình Y chỉ lo cho chính mình không để y an nguy của tộc nhân, hắn trầm mặc một lát cuối cùng nói một câu: “Tóm lại ngươi phải cẩn thận.”

“Ngươi an tâm, ta sẽ chú ý.” Thời gian này, Trình Y cả ngày đi ra ngoài rất xa để hái trái cây, thân thể càng ngày càng linh hoạt. Tuy thân thể của cô căn bản nhỏ nhắn hơn những nữ nhân khác, nhưng người nhỏ có ưu thế của người nhỏ. Tỷ như gặp phải người xấu cô đánh không lại thì có thể chạy, khắp nơi đều là cây, cô vòng theo thân cây chạy theo lộ tuyến hình chữ S, cho dù người khác chạy nhanh hơn cô trong lúc nhất thời cũng khó tóm được thân hình nhỏ nhắn lại không chạy theo đường thẳng của cô.

“Ta xem ngươi mấy ngày nay có lẽ đừng ra ngoài, nguy hiểm.” A Man nghĩ nghĩ vẫn lo lắng nên yêu cầu cô.


Trình Y chần chờ hỏi: “Như vậy có tốt không? Bình thường luôn luôn đi cùng bây giờ không đi, người khác sẽ....”

“Ngươi là nữ nhân của A Man! Người khác sẽ không nói cái gì.” Gặp nguy hiểm A Man chưa bao giờ đem chính mình là “quan nhị đại”*, tại thời khắc mấu chốt A Man cũng bắt đầu lấy thân phận ra nói chuyện rồi.

* quan nhị đại: ý nói là con cháu người có chức có quyền.

“Ta nghe lời ngươi, hai ngày sau ta sẽ không đi ra ngoài. Chính là ta không thể cứ một mực ở lại, như vậy sẽ bị người khác nói, như vậy đối với ngươi không tốt.” A Man là nam nhân của cô, có thể là trượng phu cô dựa vào cả đời. Cho nên khi gặp chuyện không thể chỉ biết lo lắng cho chính mình, còn phải suy nghĩ cho A Man nữa. Nếu như trong lòng của cô không hắn còn có thể ích kỷ một chút, hiện tại trong lòng cô có hắn khi gặp chuyện gì cơ bản đều muốn lo nghĩ cho hắn trước rồi mới lo lắng cho chính mình.

A Man còn muốn nói gì nhưng thấy Trình Y trừng mắt liền ngậm miệng lại, không tình nguyện nói: “Được rồi, trước cứ quyết định như vậy đi.”

Bởi vì lo lắng chuyện người ngoại tộc đang ở gần đó ẩn hiện, hai người cũng không còn tâm tình đi làm chuyện khác, sau khi nằm xuống liền ngủ ngay.

Hôm sau Trình Y không có đi ra ngoài, làm xong công việc của mình thì đi thăm mấy nữ nhân bị thương ngày hôm qua. Các nàng cũng không có đi ra ngoài, người bị thương nhẹ thì ở nhà may may vá vá hoặc mài công cụ làm việc, người bị thương nặng thì ở trong phòng nghỉ ngơi, nhìn chung cũng không có gì đáng ngại, thoạt nhìn cũng rất có tinh thần.

Sau khi ngồi trò chuyện với các nàng một lúc thì đi trở về, trong tộc có không ít nam nhân không ra ngoài đi săn. Bất quá bọn họ cũng không không nghỉ ngơi ở trong phòng mà là cầm vũ khí đi tuần tra trong bộ lạc, để đề phòng người ngoại tộc đến cướp thức ăn và nữ nhân.

Trên đường trở về cô gặp Búp Bê, Trình Y không muốn nói chuyện với nàng ta nên làm như không thấy mà đi vòng qua, nhưng mà có người không muốn buông tha cô.

“Bình thường làm bộ chịu khó đi ra ngoài làm việc, vừa nhìn thấy người ngoại tộc ở gần đó còn không phải ngay lập tức sợ hãi, đồ nhát gan!” Thanh âm của Búp Bê tràn đầy châm chọc cùng với có chút hả hê vang lên.

Trình Y không them quan tâm lời nàng ta nói, đi qua bên người nàng ta.

“Này, người quái dị! Bị ta nói đúng tâm tư nên bỏ chạy à?” Búp Bê nhìn thấy có mấy người gần đó nhìn sang vì vậy càng nói lớn tiếng như e sợ người gần đó không nghe được.

Nhíu nhíu mày Trình Y dừng bước lại không vui liếc mắt nhìn sang Búp Bê: “Cho tới bây giờ người không đi ra ngoài, người chưa từng hái qua nửa cây rau dại thì làm gì có tư cách nói ta.”

“Ngươi!” hai mắt Búp Bê mở to, hung hổ phản bác: “Ta phải ở nhà làm trợ thủ giúp a mẫu ta, đương nhiên không thể đi ra ngoài.”

“À.” Trình Y không muốn cùng nàng ta tranh chấp, a một tiếng rồi xoay người rời đi.


“Trở lại! Ta còn chưa nói xong làm sao ngươi lại đi?” Búp Bê bước nhỏ chạy tới trước mặt Trình Y, hai tay chống eo trực tiếp ngăn cản đường của Trình Y.

“Chó ngoan không cản đường!” Trình Y bị ép dừng bước lại, chán ghét nhìn Búp Bê đang cản đường cô.

“Chó? Đó là con gì?” Búp Bê nghi hoặc, trực giác đây không phải là thứ tốt, trừng mắt nói: “Ngươi đang mắng chửi ta phải không?”

“Ngay cả cẩu cũng không biết, ngu ngốc, đứng sang một bên.” Lần này Trình Y không né tránh, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn thẳng Búp Bê. Ở đây không có sinh vật là chó, cho nên Búp Bê không hiểu lời cô mắng chửi người, bất quá nghe không hiểu mới hứng thú, cảm giác như đi đùa giỡn ngu ngốc.

Búp Bê biết Trình Y đang dùng lời nói ‘quê nhà’ của cô, cũng không có ngốc đến nỗi quấn quýt lời nói mà nàng ta không hề hiểu, giương cằm lên chất vất: “Ngày hôm qua nghe nói ngươi rất nở mày nở mặt mà, hôm nay như thế nào lại sợ tới mức không dám đi ra ngoài? Người khác đi ra ngoài làm việc còn ngươi thì rảnh rỗi tìm người khác nói chuyện phiếm, thực là quá ích kỷ, kể cả Miểu cũng đi ra ngoài.”

Lấy Miểu ra nói, chỉ là làm cho mọi người đều biết đồng thời đều là con dâu tộc trưởng, nhưng chỉ có Miểu là vì tìm thực vật cho mọi người không sợ nguy hiểm mà đi ra ngoài, còn Trình Y vì sợ hãi thì ích kỷ mà ở lại trong tộc.

Nhìn Búp Bê không có thiện ý, nhìn nhìn tộc nhân ở chung quanh liên tiếp nhìn sang, Trình Y cảm giác huyệt thái dương thật đau. Búp Bê là người trong số rất ít người cô chán ghét cực điểm. Không chỉ vì Búp Bê có ý đồ với A Man còn có cơ hồ mỗi lần gặp mặt Búp Bê đều muốn khiêu khích hoặc châm chọc làm cho cô không thoải mái. Lần một lần hai thì không sao, số lần càng nhiều, cho dù là thánh nhân cũng bị bức cho nổi điên.

“Ngươi không ích kỷ, ngươi dũng cảm, vậy ngươi đi theo mọi người đi ra ngoài đi, đừng lấy cớ bề bộ giúp vu y!” Trình Y lạnh nhạt trả lời một câu. Nói xong cô đi sang trái một bước ý đồ vượt qua Búp Bê. Kết quả cô vừa chuyển chân thì Búp Bê cũng động một cái. Tóm lại phía trước luôn có một con ‘cẩu’ gây khó dễ cô.

“Cho tới bây giờ ta đều không cần ra ngoài, cho dù muốn đi ra ngoài, các tộc nhân cũng sẽ khuyên ta ở lại trong tộc nghỉ ngơi!” Búp Bê rất đắc ý với đãi ngộ đặc thù của mình, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói.

Đó là sợ nàng ta đi ra ngoài không có hái được thức ăn, ngược lại chỉ biết gây rối, chứ không phải vì Búp Bê là cao quý mà tộc nhân không cho nàng ta đi theo. Trình Y không khống chế được mà cười ha ha ra tiếng.

“Ngươi cười cái gì?” Búp Bê không nguyện ý bị người khác cười nhạo.

“Ta cười ngươi so với ta còn nhát gan ích kỷ hơn.”

“Ta mới không nhát gan, không ích kỷ!”

“Vậy ngươi chứng minh đi.”

“Chứng minh như thế nào?”


“Đần! Làm chút chuyện để cho người ta cảm thấy ngươi dũng cảm không ích kỷ đi.”

Búp Bê nghe vậy lâm vào trầm tư, có lẽ đang suy nghĩ làm chuyện gì để chiến thắng Trình Y.

Trình Y lại chẳng muốn dông dài, nhìn sắc trời một chút rồi nói: “A Man quan tâm ta, khuyên ta nghỉ hai ngày, mấy ngày sau ta sẽ đi ra ngoài.”

“A Man......” Nghe được A Man quan tâm Trình Y, tâm tình Búp Bê lại không bình thường rồi, dậm chân nói: “Ngươi muốn kiếm cớ thôi!”

“A Man không thích nữ nhân lười biếng lại nhát gan, nếu không phải hắn đã mở miệng, làm sao ta có thể không đi ra ngoài.”

“Ý của ngươi là nói hắn yêu thích nữ nhân chịu khó lại gan lớn?” Búp Bê trừng mắt hỏi lại.

Lúc này Búp Bê cũng bất chấp là đang cùng Trình Y đấu võ mồm, bị hình thức nữ nhân A Man yêu thích làm cho dời đi chú ý, vẻ mặt ảo não thì thào lẩm bẩm: “Như thế nào mà ta không có nghe nói hắn chính là yêu thích loại nữ nhân này?”

Trình Y thấy Búp Bê bắt đầu đi vào cõi thần tiên, thừa dịp đối phương đang thất thần thì vượt qua nàng ta. Để lại Búp Bê đứng một mình đang quấn quýt có phải thật sự là A Man yêu thích nữ nhân chịu khó.

Một ngày trôi qua rất nhanh, là lúc các tộc nhân lục tục quay về. Bọn họ mang về tin tức không được tốt, đó là số lượng người ngoại tộc không ít, hơn nữa xác nhận là vừa di chuyển đến, cảm giác là một bộ lạc lớn, như vậy thì rất phiền toái! Còn có một tin tức rất không tốt chính là, hôm nay lúc đi săn bị người ngoại tộc cướp con mồi, cuối cùng bọn họ còn ỷ vào đông người mà đánh chết hai người ngoại tộc. Tuy thi thể đã được xử trí xong nhưng mà không ai đảm bảo việc này được bảo mật trăm phần trăm. Thù hận đã kết rồi, đến lúc đó một trường ác đấu là không tránh khỏi.

Ngày hôm sau, Trình Y nghe được một tin tức không biết là nên khóc hay cười, Búp Bê không để ý vu y phản đối mà đi ra ngoài cùng với tộc nhân.

Nhất định là lời cô nói ngày hôm qua có tác dụng, bằng không từ trước tới nay Búp Bê luôn quen cuộc sống đại tiểu thư, há có thể lại nguyện ý chạy ra ngoài tìm thức ăn? Ngày hôm qua lời nói của Trình Y chỉ là nói lung tung, A Man thích loại nữ nhân nào cô cũng không biết, cô đã từng hỏi hắn, A Man trả lời là hắn yêu thích cô như vậy.

Rốt cuộc mình có gì hấp dẫn tầm mắt A Man thì cô cũng không biết rõ ràng lắm, cho nên căn bản cũng không biết A Man thích loại nữ nhân nào.

Bởi vì mệt mỏi sau lại gặp chuyện Búp Bê thôi thúc, Trình Y vì muốn kích thích nàng ta nên mới nói A Man yêu thích nữ nhân chăm chỉ lại dũng cảm. Ai ngờ sau khi nghe xong dưới tình huống chưa từng đi xác nhận cư nhiên còn không để ý vất vả cùng nguy hiểm lại cố ý ra ngoài, có thể thấy được lực hấp dẫn của A Man đối với nàng ta là lớn cỡ nào!

Có một nữ nhân cố chấp như vậy với nam nhân của mình, trong nội tâm của Trình Y có chút chán ghét đồng thời lại cảm thấy muốn cười. Tóm lại tâm tình rất phức tạp. Búp Bê ngoại trừ lòng ghen tị quá mạnh, tâm tính không tốt ra, thì những thứ khác cũng không tệ. Gia thế có( con gái vu y), ngoại hình không tồi, cao gầy đầy đặn, mắt to còn có đôi môi khêu gợi. Gia thế vẻ vang cùng ngoại hình, hai điểm này cũng đã làm một bộ phận nam nhân không thèm để ý tính cách của nàng ta theo đuổi như vịt rồi. Chỉ đáng tiếc là Búp Bê đại tiểu thư mắt cao hơn đầu, nam nhân bình thường nàng ta không vừa mắt.

Búp Bê vừa đi ra ngoài, vu y lại không thể đợi ở trong phòng. Bà chỉ có môt đứa con gái này tự nhiên được coi như là bảo bối. Bên ngoài nguy hiểm như vậy làm bà gấp đến độ ngồi không yên.

Trình Y không thèm để ý tới chuyện của Búp Bê mọt chút nào, nàng ta vì người trong lòng mà trở nên dũng cảm chịu khó thì quan hệ gì tới cô. Không phải là cô bức ép Búp Bê đi ra ngoài, cho nên đối mặt với ánh mắt bất mãn và nén giận của vu y cô không có nửa phần áy náy.

Cả ngày, người ở lại trong bộ lạc có thể chứng kiến bộ dạng lo lắng đi tới đi lui của vu y. Mọi người thấy thế không khỏi lắc đầu, vu y quả thật là quá sủng ái Búp Bê rồi, mới vừa đi ra ngoài một ngày lại lo lắng thành như vậy.

Ban ngày lúc rảnh rỗi Trình Y luôn đi ra ngoài, tộc nhân nhiều, cô tất nhiên tranh thủ quen biết hơn mỗi gia đình rồi. Lúc này không ra ngoài làm việc, thuận tiện còn luyện tập nói chuyện, gần đây ngôn ngữ cô học được càng ngày càng nhiều. Học được nhanh như vậy cùng với việc cô cả ngày tìm người nói chuyện luyện tập có quan hệ rất lớn.


Sau khi ngủ trưa Trình Y lại đi ra ngoài, kỳ thật không chỉ một mình vu y lo lắng, tất cả mọi người đều lo lắng. Trình Y lo lắng A Man, những người khác lo lắng cho người nhà đi ra ngoài. Mà vu y biểu hiện qua khoa trương, Búp Bê cũng không phải là hài tử hai ba tuổi.

Trình Y đi một vòng trong bộ lạc, cùng nữ nhân vài hộ gia đình nói chuyện phiếm hàng ngày, sau khi chơi đùa mấy hài tử rồi lại đi ra. Lúc trở về đi ngang một căn phòng nhỏ, trong tộc bình thường những căn phòng nhỏ như vậy đều là mẹ góa con côi người già ở. Bời vì ít người nên không có đắp phòng lớn.

Lúc này có một lão phụ nhân (bà lão) khoảng chừng năm sáu mươi tuổi ngồi ở trước cửa loay hoay vài hòn đá nhỏ trước mặt. Bày ra đồ hình rất kỳ quái, chính giữa đồ hình có vài sợi tóc, bà đang lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Trình Y cảm thấy rất kỳ quái, liền dừng lại đi ra phía trước tò mò nhìn lão bà đang nhắm hai mắt lầm thầm trong miệng, thấy bà mở mắt ra thì hỏi: “Ngài đang làm gì vậy?”

Nhìn thấy có người đến trong mắt bà có chút bối rối, sau khi nhìn thấy là Trình Y thì nhẹ nhàng thở ra, không được tự nhiên nói: “Không có chuyện gì, thì mò mẫm loay hoay chút đồ thôi.”

Trình Y nhìn vào đồ hình, thấy thế nào cũng giống như Ngũ hành Bát quái, vì vậy nhịn không được hỏi: “Ngài là đang đoán số mệnh cho ai sao?”

“Cái này.....” Biểu hiện của bà có chút vùng vẫy một lát, cuối cùng trong đôi mắt tò mò chờ mong của Trình Y liền quăng đi do dự, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là tóc của Búp Bê rơi trên bờ sông lúc rửa mặt.”

“Vậy là ngài đang tính cho Búp Bê à.”

“Ừ, vừa vặn nhặt được tóc của nàng cho nên bèn tính thử, kết quả không tốt lắm.” Bà lão vừa nói vừa lắc đầu thở dài.

“Làm sao vậy? Nàng gặp nguy hiểm?” Trình Y nghĩ tới hôm nay Búp Bê ra ngoài, tâm hơi có chút căng thẳng.

“Theo quẻ tượng biểu hiện, nàng phải đổ máu còn có thể gặp phiền toái, thời gian đại khái sắp tới.” Bà nói nghiêm túc, thấy Trình Y khẩn trương không khỏi mỉm cười: “Ta được coi là không tính chính xác, ngươi không cần lo lắng.”

“Phải không?” Trình Y nghe vậy ngượng ngùng cười, nhìn sắc trời một chút nghĩ chắc A Man sắp trở lại. Vì vậy đứng lên nhìn sắc mặt trầm chìm trên nếp nhăn trải rộng của bà nói: “Ngài bận việc của mình đi, ta đi về trước.”

“Ừ.” Lão bà nhẹ gật đầu, ngay khi Trình Y bước đi một bước thì đột nhiên gọi cô lại, trịnh trọng nói với cô: “Thỉnh đừng nói với ai chuyện vừa rồi ta làm, nhất là đừng nói cho vu y biết.”

Trình Y rất kinh ngạc, nhưng mà vẫn gật đầu cam đoan nói: “Ngài yên tâm, ta sẽ không nói ra.”

Lão phụ nhân cảm kích gật đầu, Trình Y cười cười nói tạm biệt lần nữa với bà rồi rời đi.

Hai giờ sau, không biết là bà lão thật sự là có bản lĩnh tính đúng hay là mèo mù vớ được chuột chết, tóm lại lời của bà ứng nghiệm rồi. Các nữ nhân mang về một tin tức không tốt, trên đường về Búp Bê thụ thương bị nam nhân ngoại tộc bắt đi rồi.

Suốt một ngày lo lắng sau khi nghe được tin tức như vậy sắc mặt vu y trắng bệch, môi cũng mất đi sắc máu.

Trình Y kinh ngạc mở to mắt, nghĩ tới lão phụ nhân đến tột cùng là có bản lãnh thật sự hay là đúng lúc trùng hợp. Vừa nhấc mắt đột nhiên chống lại ánh mắt âm trầm ôm hận nhìn sang...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui