Hành Trình Ở Viễn Cổ

Miệng vết thương ước chừng dài khoảng mười tất, bắt đầu từ vai phải một đường nghiêng xuống phía dưới đến nụ hoa bên trái, miệng vết thương rộng chừng nửa ngón tay trỏ. Cũng may miệng vết thương không tổn hại tới vị trí gần tim, nếu không với trình độ vết thương sâu có thể nhìn thấy xương như thế này hắn tuyệt đối phải chết là không thể nghi ngờ. Hiện tại người này có thể cứu chữa, tuy nhiên hô hấp rất yếu ớt, nhưng việc này đối với cô là bác sĩ thì không có vấn đề. Cũng phải cảm tạ mấy người trong tiểu khu cả ngày ẩu đả với bọn côn đồ ban tặng, công lực khâu vết thương của cô càng ngày càng tăng.

Lấy ra băng gạc trong túi đựng y tế, nam nhân ở một bên hỗ trợ vòng qua sau lưng tới dưới nách của người bị thương, dùng băng gạc buộc chặt trên miệng vết thương không ngừng chảy máu để cầm máu lại.

Sau đó máu chảy tốc độ chậm dần, nam nhân vốn không ôm hi vọng gì mắt liền sáng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Trình Y không còn chứa hoài nghi mà tràn đầy chờ mong.

Bởi vì lúc ‘lão khách hàng’ kia nói là bị đao chém, nên cô chuẩn bị trong túi y tế là dung dịch oxi-già, thuốc sát trùng, kim khâu vết thương . . . Mang theo cực kỳ đầy đủ, nhưng ai ngờ những thứ này vô dụng trên người ‘lão khách hàng’ nhưng lại có ích trong trường hợp này, Trình Y có chút bất đắc dĩ.

Cứu người quan trọng hơn, Trình Y không nghĩ thêm nữa, nhanh chóng lấy oxi-già rửa qua miệng vết thương huyết nhục mơ hồ. Sau đó lấy thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau miệng vết thương, trong lúc đó nghe được người bị thương thống khổ rên rỉ.

“Quang quác quang quác.” Nam nhân nghe được tiếng kêu của đồng bạn, kích động tay chân rối loạn đối với Trình Y, nhìn bộ dáng rất là lo lắng.

Xem không hiểu nam nhân là muốn biểu đạt ý tứ gì, cứu người quan trọng hơn. Vì vậy, Trình Y không thèm để ý tới hắn, sát trùng hết miệng vết thương sau đó lấy ra một miếng băng gạc khô, một tay nắm cái cằm của người bị thương để cho hắn mở miệng ra rồi đem băng gạc nhét vào trong miệng của hắn đề phòng hắn trong cơn đau đớn kịch liệt mà cắn nhằm đầu lưỡi.

Nam nhân không rõ Trình Y đang làm cái gì, nhưng thấy đồng bạn thậm chí không còn chảy máu nên lúc sau tâm lý cũng tin nàng. Vì vậy im miệng ngồi xổm ở một bên lẳng lặng nhìn xem, cực kỳ thành thật.

Cô khâu vết miệng thương cho người bị thương, cô bắt đầu tiêu độc hết cho kim khâu sau đó bắt đầu thuần thục mà khâu lại, móng vuốt dã thú rất sắc bén, cào người này đến huyết nhục mơ hồ, miệng vết thương cực kỳ dữ tợn. Vết thương này so với vết thương bị côn đồ chém khủng bố hơn rất nhiều, hơn nữa còn khó khâu vết hở. Bất quá cũng may là bản lĩnh của cô không tệ, miễn cưỡng có thể ứng phó với miệng vết thương này.


Vô luận là kim hay chỉ, còn có cái túi y tế kia, nam nhân chưa từng thấy qua bao giờ, một mực tò mò kim và chỉ trong tay Trình Y. Vừa nhìn vừa phát ra âm thanh cảm thán, không có nghĩ tới lúc đầu người bị thương còn có thể đem miệng vết thương ‘Biên’ trở về lần nữa. Hắn càng ngày càng khẳng định nữ nhân này có thể cứu sống đồng bạn, lúc này đây mới yên tâm mà quan sát những thứ mới lạ. (Biên: ý của bạn này là bện, đan thắt vết thương ấy. Dùng theo từ ngữ của người tiền sử nên mình để vậy)

Trình Y hết sức chăm chú, không bao lâu thì khâu xong vết thương hở, cắt chỉ thừa xong rồi băng bó lại vết thương. Một mình cô thì không đủ sức, tất nhiên trong lúc đó cần nam nhân kia trợ giúp, hai người phối hợp dùng băng gạc băng bó kỹ cho vết thương, cũng lấy xuống băng gạc cầm máu những vết thương gần đó lúc đầu. Sau khi xong việc Trình Y bắt đầu sửa sang lại túi y tế của mình, dù là băng gạc sạch sẽ hay là băng gạc đã dùng qua trước đó đều gói kỹ rồi bỏ vào túi.

“Lầm nhầm, oa a kỷ đấy.” Nam nhân vừa nói, một bên vừa ra dấu, hẳn là hỏi có phải đồng bạn của hắn sẽ không chết không.

Trình Y xem hiểu rồi gật đầu, chỉ xuống người bị thương sau đó khoát khoát tay, cười nhẹ vỗ vỗ dưới đầu tỏ vẻ hắn không sao.

Nam nhân thấy vậy hưng phấn mà nhảy dựng lên, hoa chân múa tay vui sướng, lấy Trình Y cùng đồng bạn nằm trên mặt đất làm trung tâm mà chạy vài vòng mới dừng lại.

Một giọt lại một giọt mồ hôi rơi trên mặt cỏ Trình Y mới cảm giác được nóng muốn chết người, toàn thân đều là mồ hôi. Cho tới lúc này cô mới ý thức được nơi này không phải là mùa đông, theo như nhiệt độ này đại khái là mùa hè hoặc là đầu thu, nhiệt độ còn khá cao. Hai người đàn ông này ngoại trừ một tấm da thú quấn quanh hạ thân thì không còn mặc gì. Mà cô thì áo lông quần dày ngoài ra còn một cái áo choàng lông, không nóng chết cô mới là lạ.

Vừa tới cánh rừng này thì cô tràn đầy kinh ngạc, chưa tới vài phút đã gặp dã thú, sợ tới mới chạy trốn thục mạng. Về sau hai người đàn ông này tới, quá trình đánh nhau với dã thú vô cùng kích thích, cô ở một bên nhìn thấy kinh hồn tán đảm, cuối cùng còn phải vội cứu người, cả quá trình thần kinh của cô căng cứng, căn bản không cón tinh thần đi chú ý tới cái khác. Lúc này mới thấy nóng, hiện tại toàn thân buông lỏng lập tức liền nóng không chịu được, vì vậy đứng lên cởi áo lông ra ôm vào trong ngực.

Có lẽ hai người nam nhân này cứu mạng của cô từ trong miệng dã thú nên giờ cô cũng không sợ bọn họ. Cũng không nghĩ tới nơi hoang giao dã ngoại cô là một nữ nhân sẽ bị làm gì nữa. Nam nhân bị thương nhẹ trước mắt này đối với cô một mực toát ra cảm kích cùng ý bội phục, không có tâm tư thương tổn cô, hơn nữa dùng hình thức suy nghĩ này cũng không thích hợp lắm.

Trình Y cứu đồng bạn của hắn một mạng khiến cho hắn đặc biệt tín nhiệm cô, chỉ chỉ đồng bạn nằm trên mặt đất có ý nhờ Trình Y hỗ trợ trông coi sau đó liền chạy ra xa. Chỉ chốc lát sau trong rừng truyền ra tiếng huýt sáo chói tai vang dội, Trình Y đoán hắn tạm thời rời đi hẳn là tìm viện binh.


Tiếng cười vang lên không ngừng ở xa xa giờ sắp tới gần, khoảng chừng năm sáu phút sau, ngay tại lúc Trình Y lo lắng hắn huýt sáo không những gọi đồng bạn của hắn mà còn gọi dã thú tới không chừng thì cách đó không xa truyền tới vài bước chân dồn dập, người kia mang theo ba tộc nhân của hắn tới.

Trình Y nhìn ba nam nhân cũng là thân trên để trần thân dưới chỉ bọc da thú, tâm dần dần trầm trọng. Nhìn cách ăn mặc của mấy nam nhân trước mắt còn có đỉnh trường mâu gắn đá được mài sắc bén trong tay bọn họ, tất cả hướng về Trình Y biểu lộ một chuyện cô phi thường không nghĩ tiếp nhận- cô đây là xuyên tới xã hội nguyên thủy rồi!

Mấy nam nhân tụ lại một chỗ cô lỗ oa oa nói với nhau một đống, Trình Y nghe trong lời nói của bọn họ biết được nam nhân dẫn bọn họ tới tên gọi là Sâm. Mấy người phân công hợp tác, Sâm cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Hiền cao chừng hai thước, đầu lớn như vậy nơi lồng ngực thoạt nhìn không có miễn cưỡng chút nào. Ba người khác thì khiên dã thú bị đâm chết, dã thú so với người nặng hơn rất nhiều, cho nên ba người phải cùng khiêng.

“Quang quác quang quác.” Sâm chỉ vào mặt đất cách đó không xa nói lớn với Trình Y.

Trình Y nhìn qua, phát hiện là cái mũ áo lông bị dã thú cắn rơi, cái mũ đã hỏng không còn nhìn ra hình dáng, lông cũng rụng ra, lúc ấy nếu không có nó làm phân tán đi chú ý của dã thú, thì Hiền và Sâm cũng không kịp chạy tới, chỉ sợ giờ đây cô đã là bữa cơm trưa cho dã thú.

“Cám ơn.” Trình Y nói cảm ơn với Sâm rồi đi qua nhặt cái mũ lên nhét vào trong túi áo lông.

Ba người nam nhân nâng dã thú tò mò đánh giá cách ăn mặc phá lệ quái dị của Trình Y, trong miệng đô đô lầm bầm thầm thì không ngừng, có lẽ đang bàn luận nữ nhân này là từ nơi nào đến, như thế nào lại kỳ quái như thế . . . vân vân.

Sâm nói với ba nam nhân trong chốc lát, ban đầu có vẻ nói không thỏa đáng, thoạt nhìn hắn rất kích động, lớn tiếng nói chuyện với ý đồ thuyết phục ba đồng bạn. Sau khi tốn rất nhiều nước miếng, trên mặt da ngăm đen dần dần hiện lên tươi cười, xem ra là thành công rồi. Cao hứng vui mừng kêu gọi Trình Y đang do dự nhìn xem bọn họ, bởi vì ôm Hiền trong tay, nên dùng ánh mắt ý bảo Trình Y đi theo đám bọn hắn trở lại bộ lạc đi.


Sau khi hiểu ý tứ của Sâm Trình Y mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn. Một thân một mình cô trong rừng rậm đừng nghĩ tới chuyện bảo đảm cho cái mạng nhỏ, đi theo bọn họ đúng là an toàn hơn. Thời điểm này không phải dành cho khổ sở, bảo vệ tánh mạng mới quan trọng, tranh thủ thời gian chạy theo sau lưng mấy nam nhân.

Thể lực mấy nam nhân này vô cùng tốt, dưới tình huống mang vật nặng mà có thể đi như bay, giống như bọ họ mang trên lưng chỉ là cái lông vũ. Ngược lại Trình Y dần dần không theo sát được rồi, cô cởi áo lông trên người chỉ còn áo len quần bố( jean), đầu đầy mồ hôi chạy sát sau lưng bọn họ. Tuy thể chất của cô không kém nhưng làm sao so được với dã nhân dùng săn bắn mà sống.

“Chờ một chút.” Mắt thấy mình bị rơi lại càng lúc càng xa, Trình Y rốt cuộc nhịn không được mở miệng hô to.

Sâm nghe vậy xoay người, sửng sốt nhìn Trình Y rơi vào phía sau bọn họ xa xa, trong mắt rất là nghi hoặc.

Trình Y suy đoán hắn đại khái là khó hiểu tại sao nàng không bệnh không đau như thế nào lại rớt lại phía sau bọn họ xa như vậy. Nhìn hắn săn sóc mà thả chậm tốc độ làm cho nội tâm của cô buông lỏng. Ngoài ra, ba nam nhân kia thì không dễ nói chuyện như vậy rồi, Sâm cũng kêu gọi đồng bạn thả chậm cước bộ nhưng không thành công.

“Lầm nhầm.” Các nam nhân mất hứng, sau đó kêu gào trong chốc lát cũng không thèm để ý tới Sâm, ba người mang dã thú nhanh chóng chạy xa.

Hiển nhiên Sâm rất tức giận, đối với phương hướng ba người biến mất mắng to vài câu.

“Thật xin lỗi, mang thêm cho các ngươi phiền toái.” Trình Y chạy lên trước, thở phì phò xin lỗi Sâm bị đồng bọn bỏ lại.

Sâm cười hiền lành, lắc đầu nhìn nhìn thân thể hơi có vẻ nhỏ gầy của Trình Y, lẩm bẩm vài câu, Trình Y đoán hắn đây là nói nàng đi quá chậm.

Vừa bị dọa vừa bị sợ, hơn nữa một đường chạy chậm, Trình Y đã sớm mệt mỏi thở hổn hển. Nếu không phải sợ bị dã thú ăn thịt, cô đã sớm buông tha việc chay theo Sâm mà nằm trên cỏ ngủ một giấc rồi. Cũng may bộ lạc của họ cũng không tính quá xa, bọn họ đi khoảng hơn hai dặm cuối cùng cũng tới.


Sâm và Hiền ở bộ lạc tên là Ô Nắm Bộ Lạc, là một bộ lạc nhỏ, tổng cộng cũng chỉ hơn ba mươi người. Có mười sáu nam nhân trưởng thành, chỉ có chín nữ nhân trưởng thành, có hai người lớn tuổi, năm đứa trẻ chưa tới tám tuổi. Tộc trưởng là một lão nhân hiền lành khoảng chừng sáu mươi tuổi, tên là Niên, mọi người đều gọi ông là Niên tộc trưởng.

Các nữ nhân ăn mặc cũng vô cùng tươi mát, ngoại trừ hạ thân cũng quấn da thú giống như nam nhân, thân trên thì dùng cành cây nhỏ bện thành ‘nội y’chỉ che khuất hai điểm, cái này cũng không che đậy nghiêm mật, các nữ nhân đi đường mơ hồ còn có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong. . . . .

Hiền bị trọng thương, nhưng vì không có nguy hiểm đến tính mạng nên người trong bộ lạc cũng không có vì vậy mà thương tâm. Sau này Trình Y mới biết được Sâm và Hiền là anh em ruột, Hiền là em trai của Sâm, trách không được lúc Hiền bị thương Sâm lại thương tâm và nổi giận như vậy.

Sâm giới thiệu Trình Y với tộc nhân, không biết hắn nói như thế nào, tóm lại tất cả mọi người trong bộ lạc rất nhiệt tình, cũng không có bởi vì Trình Y mặc ‘trang phục kỳ dị’ mà gạt bỏ cô. Ở đây, phòng ở đều rất đơn sơ, chỉ dùng cây cối cùng cỏ tranh đơn giản để che lại. Bởi vì phòng ốc có hạn, Trình Y không có riêng một phòng cho chính mình, vì vậy bị phân qua ở chen chúc trong một căn nhà gỗ cùng một bà lão khoảng sáu mươi tuổi. Trình Y đem áo lông cùng túi thuốc cất kỹ trong căn phòng mình ở tạm thời. Sau đó cởi quần áo lông ra chỉ mặc quần jean bó sát người đi ra nhà gỗ, cùng với các tộc nhân bộ lạc Ô Nắm vây chung một chỗ chuẩn bị ăn cơm trưa.

Đầu thu con mồi nhiều, trong bộ lạc các tộc nhân đi săn trở về có mấy con chim trĩ thỏ hoang, hiện tại Sâm cùng Hiền giết chết một con mồi khổng lồ, con mồi này thịt nhiều là dã thú cực kỳ không dễ săn được. Bọn họ đã rất lâu không được ăn động vật đặc thù này, nữ nhân cùng bọn nhỏ vô cùng hưng phấn, reo hò mang đến một đống nhánh cây cùng với cỏ khô chất chồng trên mặt đất. Các nam nhân phụ trách lột da động vật, mọi người cùng nhau làm nên hiệu suất rất cao, không bao lâu tất cả da lông đều được làm sạch. Da lông được Sâm cầm lấy đi bờ sông rửa sạch rồi phơi nắng trước cửa phòng của hắn, tất cả da lông này đều thuộc về hắn và Hiền.

Có người cầm một cái ván gỗ đào ra một cái rãnh nhỏ, sau đó cầm nhánh cây khô bỏ vào rãnh, lấy một ít cỏ khô đặt tại phía dưới bên cạnh ván gỗ, sau đó hai tay cầm nhánh cây bắt đầu nhanh tay nhấc lên.

Trình Y nhìn chằm chằm vào động tác của nam nhân, bừng tỉnh thì ra là hắn đang đánh lửa, động tác đối phương rất quen thuộc, có lẽ là thường xuyên làm. Chỉ chốc lát sau ngọn lửa liền bùng lên, lập tức có người đi ra đem ngọn lửa tới chổ chất đầy cành cây khô.

Lúc này nội tạng dã thú cũng đã được lấy ra hơn nữa còn bị cắt đi phần mông, bởi vì cái đầu quá lớn. Tất cả các nam nhân trong tộc phải tốn nhiều hơi sức mới đem con dã thú cắt ra làm hai phần, sau đó mang đi bờ rửa sạch rồi dùng cây gỗ xuyên qua nó để nướng trên lửa.

Các nữ nhân cũng không nhàn rỗi, lấy ra cái nồi gốm thô ráp đơn sơ đặt trên lửa nấu rau dại. Các nam nhân vội vàng nướng thịt, các nữ nhân vội vàng nấu súp rau, người già và trẻ con thì quây quanh bên cạnh đóng lửa cười cười nói nói, trên mặt nỗi người đều là tràn đầy thỏa mãn và vui sướng, chỉ là phần vui sướng này không có truyền sang cho Trình Y.

Nhìn qua tình cảnh náo nhiệt trước mắt, trong lòng Trình Y dâng lên nỗi cô tịch và sợ hãi nồng đậm, chẳng lẽ sau này mình phải bắt đầu cuộc sống bận rộn gian khổ ở nguyên thủy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui