Trình Y thuận theo tảng đá nhanh chóng chìm xuống đáy sông, bởi vì không thể hô hấp nên phổi đau đớn khó chịu, trước khi chết tâm tình thật bình tĩnh. Thậm chí cô lạc quan mà nghĩ trước khi chết nói không chừng giống như lúc ấy cô xuyên tới đây thời viễn cổ, trong lúc bất chợt lại xuyên trở về thời hiện đại., như vậy sẽ không chết rồi. Huống chi chổ đó mới là nhà của mình, người và vật nơi này đều hoàn toàn xa lạ với cô.
Thân thể bị cột chặt trên tảng đá, mà ngay cả sức giãy giụa cũng không có. Ngay tại lúc cô sắp hấp hối, toàn thân buông lỏng chờ đợi tử thần đến, đột nhiên nhìn thấy nam nhân trước kia khiêng cô đi đang bơi rất nhanh lại phía cô. Quanh hắn là một mảnh màu hồng, đó là máu chảy ra từ trên người hắn, là hắn tới cứu cô sao?
Trình Y đã chìm vào đáy sông, cảm giác phía dưới người là nước bùn kề sát quần jean của cô, thấy nam nhân kia lội tới trường mâu cầm trong tay bắt đầu mạnh mẽ cắt dây thừng trên tảng đá, cô xác định, hắn thật sự là tới cứu cô.
Cảm giác giống như ông trời đang trêu chọc người, khoảng thời gian đến nơi viễn cổ này người cô tín nhiệm nhất thậm chí là yêu thích cuối cùng là người đưa cô lên tử lộ (đường chết). Mà đùa giỡn cô, lén trộm áo của cô, còn từng dọa cô sợ là tên sắc ma lại rõ ràng không để ý bản thân mình bị thương mạo hiểm đến cứu cô.
Cỡ nào châm chọc đúng không, Trình Y rất muốn cười, mà xác thực là cô đã cười, chỉ là khóe môi vừa giương lên cũng thấy không cầm cự được nữa mà nhắm mắt lại . . .
Trình Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng ảm đạm xuyên qua tảng đá trên vách tường, ngón tay sờ tới da thú mềm mại lót dưới lưng, chậm rãi xoay đầu nương theo ánh sáng nhìn sang, phát hiện ánh sáng là từ khe hở của cửa động khẽ rọi vào. Mà bản thân cô đang nằm một chổ trong động ước chừng có thể chứa khoảng mười người, trong động không lớn cũng không coi là nhỏ.
Thì ra cô không có chết, là người kia đã cứu cô sao? Đối với người đã liên tục cứu cô hai lần, hai từ ‘sắc ma’ cô không thể kêu ra miệng được nữa.
Trong động chỉ có một mình cô, trên người khó chịu khó có thể hình dung, toàn thân vô lực, nhưng các nơi đau đớn trên người lại theo thần kinh truyền vào tứ chi bách hài. Khó chịu nhất là cái chân bị Niên tộc trưởng dùng gậy đánh mấy chục cái, không cần nhìn cô cũng biết chổ đó sưng lợi hại, không bị đánh cho tàn phế thật sự là vô cùng may mắn.
“Có ai không?” Trình Y vừa nói xong câu này thì đau đến hít khí, bởi vì má trái run lên, là do Ô Cách hành hung đánh đập. Từ nhỏ đến lớn lần này là bị thương nghiêm trọng nhất, dĩ vãng nhiều nhất chỉ là trầy da dập đầu nho nhỏ, dáng vẻ bây giờ giống như thành nửa tàn phế.
Không có ai đáp lại, Trình Y muốn ngồi dậy, tiếc rằng không còn chút sức lực nào. Khó khăn nâng lên hai tay đưa đến trước mặt, chỉ nhìn thấy trên cánh tay rõ ràng đều là vết dây trói xanh tím. Móng tay bị ngâm nước mà trắng bệch, lấy tay sờ lên người phát hiện không thấy quần áo cỏ, mà là áo chẽn trở về trên người của cô.
Ban đầu không có chú ý, phát hiện quần áo trên người thay đổi đột nhiên Trình Y phát giác hai chân mát rượi, hiển nhiên quần jean đã bị cởi rồi. Không chỉ có như thế ngay cả quần lót cũng không còn mặc trên người, nửa người dưới được quấn da thú. Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai, người được cứu lên từ trong sông dĩ nhiên quần áo bị ẩm ướt không thể mặc được rồi, không biết hắn cầm quần áo chạy đi đâu. Ánh mắt Trình Y dạo một vòng ở bên trong động, không nhìn thấy quần áo nhưng lại nhìn thấy áo lông, áo bông còn có túi thuốc!
Những thứ này làm sao tới? Nam nhân lấy ra từ trong tộc sao? Ngẫm lại lại thấy không đúng, tuy nam nhân kia lợi hại, nhưng trong tộc nhiều người như vậy, hắn làm sao có thể đơn thương độc mã đem đồ đạc của cô lấy ra? Vả lại hắn làm sao có thể biết rõ ràng để ở nhà nào? Chẳng lẽ người trong tộc hận cô nên mới quăng đồ đạc của cô ra? Chẳng phải Ulla rất thích áo lông sao? Nàng ta sẽ đồng ý để tộc nhân ném đi sao?
Những vấn đề này chỉ lướt qua đầu trong nháy mắt rồi thôi, Trình Y không có tinh lực tìm hiểu, vì vậy cũng không suy nghĩ thêm. Ngóng nhìn về phía của động chờ người kia trở về. Tâm tư rất kỳ diệu, một lần đi qua quỷ môn quan, không hiểu sao lại có cảm giác thân thiết với người đã cứu mạng mình. Mặc dù không đến mức lập tức sinh ra hảo cảm đối với hắn hoặc là toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn, nhưng ít ra trước mắt đối với cô mà nói chỉ có thể dựa vào hắn.
Không lâu sau thì hắn trở lại, hắn dời đi tảng đá và nhánh cây trước cửa động, ánh mặt trời chiếu rọi vào, Trình Y híp mắt nhìn qua. Chỉ thấy hắn một tay cầm quần jean và quần lót của cô, một tay cầm một lá cây lớn đựng vài quả dại, hắn đi thực vội, khi trở về còn thở hổn hển.
Nhìn thấy Trình Y tỉnh, hắn nhẹ nhàng thở ra, đem trái cây để trên mặt đất bên cạnh Trình Y, sau đó nâng cô dậy đưa tới một trái cây màu đỏ cho cô.
Loại trái cây này Trình Y quen thuộc, cô đã từng nếm qua hai lần ở bên bờ sông. Hiện tại quả thật đói bụng, trên người Trình Y không còn sức. Nhưng cũng may trái cây không nặng nên không uổng phí nhiều khí lực, vì vậy nhận lấy rồi chậm rãi ăn.
Hắn không ăn chỉ nhìn Trình Y ăn, cô ăn xong một trái sẽ lấy một trái nữa đưa cho cô. Bởi vì mỗi lần mang trái cây có hạn nên chỉ có sáu trái.
Trình Y sờ soạn quần jean, trên đó còn lộ ra nhạn nhạt hương vị nắng mặt trời, là hắn mang quần áo ướt sũng của cô đi phơi sao? Nhìn cái quần sạch sẽ không có chút bùn đất, trong mắt Trình Y hiện lên một chút cảm kích vì hắn giặt sạch quần áo cho cô.
“Allah đô.” Trình Y nói cảm ơn với hắn từ đáy lòng. Không chỉ cảm ơn hắn cứu cô, cũng cảm ơn hắn giặt quần áo và hái trái cây cho cô ăn.
Hắn nghe vậy nở nụ cười, cặp mắt đen bóng có hồn vì cười mà híp lại, lộ ra hàm răng trắng sáng. Đưa tới cho Trình Y thêm một quả màu hồng còn lại, thấy Trình Y lắc đầu không ăn liền bỏ vào miệng một hơi ăn hết.
“A . . . . . . Man.” Sau khi ăn xong nam nhân chỉ vào chính mình nói với Trình Y.
“A Man?” Trình Y không xác định hỏi lại một câu, có lẽ đây là tên của hắn.
“Ừ.” A Man cao hứng gật đầu, sau đó chỉ vào Trình Y vẻ mặt nghi vấn mà hỏi.
Hắn nói cho cô tên của hắn, hiện tại nhất định đang hỏi cô tên gì, Trình Y hiểu rõ cười khẽ: “Trình, Y, ta gọi là Trình Y.”
“Trình . . . . . Y.” A Man thấp giọng đọc một lần, sau đó vừa cười vừa đỡ Trình Y nằm xuống. Lấy quần áo đưa hết cho cô, sau đó lấy lá Diệp Tử đựng trái cây đi ra ngoài.
A Man vừa quay người thì Trình Y lập tức kinh sợ, chỉ thấy trên lưng hắn là hai vết thương thật sâu thật dài, sau khi bị phồng qua đi lúc này bị sưng không còn hình dáng. Tuy máu đã ngừng chảy nhưng miệng vết thương nhìn đặc biệt dữ tợn, hiển nhiên là rất nghiêm trọng. Trừ vết thương đó ra còn vài vết thương nhẹ khác, vừa rồi cô không chú ý, có lẽ chổ khác trên người hắn còn có vài vết thương nữa.
Lúc ấy cô giãy giụa gay gắt không chịu đi cùng hắn, cuối cùng bị hắn đánh hôn mê, chờ tỉnh lại đã bị các tộc nhân trói gô lại rồi, khi đó A Man không có ở đó. Cô suy đoán, khi A Man mang cô hôn mê chạy trốn trên đường gặp người trong tộc, kết quả không địch lại họ nên bị trọng thương còn cô bị người trong tộc dẫn trở về.
May mắn cô không bị người trong tộc lựa chọn chết cháy hoặc lấy tảng đá ném chết, mà là lựa chọn dìm chết đuối. Bởi vì chỉ có như vậy cô mới may mắn được cứu vớt. Niên tộc trưởng muốn dìm chết cô chỉ sợ bởi vì con trai hắn chết ở trong sông, cho nên mới dùng loại phương thức này muốn cô đền mạng đi?
Chỉ là lúc cô bị đẩy mạnh vào trong sông thì sau đó đã xảy ra chuyện gì? A Man bị trọng thương dĩ nhiên không có khả năng đánh thắng được nhiều người trong tộc như vậy rồi cứu cô lên. Chẳng lẽ người trong tộc rất tự tin cô không trốn thoát, vì vậy vừa đẩy cô vào sông thì liền bỏ đi ngay? Điều này cũng không có khả năng. Cộng thêm mấy vấn đề nghĩ tới lúc vừa tỉnh dậy, Trình Y không hiểu ra làm sao, những vấn đề này quấy nhiễu cô. Đáng tiếc cô chỉ có thể đoán, căn bản không tìm ra đáp án. Bởi vì cô cùng A Man ngôn ngữ không thông nên cũng không có cách nào nhờ hắn giải đáp nghi hoặc cho cô.
“Quên đi, không nghĩ nữa, đã chết qua một lần, đem hết chuyện và người trước kia mà quên đi.” Trình Y vỗ về bụng đã ăn no mà tự nhủ.
Khoảng mười phút sau, vật che chắn trước của động được di dời, A Man đã trở lại. Lần này hắn mang gì đó tương đối nhiều, ngoại trừ dùng lá cây bọc bên ngoài quả dại còn có vài lá cây màu tím sậm hình tròn mang theo đường vân.
“Thương thế của ngươi . . . . .” Trình Y bởi vì ăn trái cây và được nghỉ ngơi nên có chút khôi phục thể lực, mất rất lớn sức lực tự mình ngồi dậy chỉ sau lưng A Man vẻ mặt lo lắng nói.
A Man đưa tay sờ phía sau lưng mình, trên mặt hiện ra tia thông hiểu, lắc đầu với Trình Y sau đó giơ tay ra chỉ mấy lá cây hình tròn biểu lộ không cần lo lắng. Lúc Trình Y ngồi xuống bên cạnh thì lấy một cái lá bỏ vào miệng nhai, đợi sau khi nhai nát thì nhìn về hai chân bị sưng gay gắt không thể mặc quần của Trình Y.
Trình Y cũng không dám nhìn hai chân của mình, sưng phồng giống như cái bánh bao. Vừa rồi cô cũng chỉ miễn cưỡng mặc được quần lót, quần jean thì đừng nghĩ mặc được. Trên mặt vẫn còn bị bầm tím xanh đen, không thể cử động, vừa động thì đau như bị kim châm. Ngay khi cô còn đang thất thần thì đột nhiên cảm giác trên đùi hết sức mát rượi, kinh ngạc nhìn lại, thì ra là A Man đang rất cẩn thận dùng lá cây mà hắn nhai bôi lên vết thương xanh tím trên đùi cô.
Loại lá cây đại khái có tác dụng tiêu sưng giảm đau, vốn là hai chân còn đau đến run lên sau khi được A Man nhai lá rồi bôi lên thì cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Đợi sau khi bôi xong hết mấy chổ xanh tím trên chân, A Man lại nhai thêm lá cây rồi lại bôi lên má bên trái bị sưng của cô. Trình Y cũng không có cự tuyệt, ở đây không có nước đá không có trứng gà, nếu như ngại bẩn mà cự tuyệt ý tốt của A Man, không biết mặt của cô đến khi nào mới có thể tốt hơn.
A Man cao thấp đánh giá Trình Y một phen, không thấy vết thương nào khác mới yên tâm mà nói mấy câu. Sau đó cầm lấy lá cây còn lại không nhiều lắm nhai tiếp rồi bôi lên vết thương không tính là lớn trên ngực trên cánh tay còn có chân của mình. Sau đó khoa tay múa chân sau lưng mình với Trình Y, ý bảo cô giúp hắn bôi lên.
Trình Y gật gật đầu, sau lưng A Man bị thương không nhẹ, nếu không nhanh chóng bôi thuốc qua một thời gian ngắn biến đổi nặng hơn, lúc đó thì phiền toái.
Vì vậy hai người phối hợp lại, A Man phụ trách nhai lá cây rồi đưa vào tay Trình Y để cô bôi lên lưng của hắn. Vì để cho cô thuận tiện làm việc và dược liệu có hiệu quả tốt, A Man cầm da thú bên cạnh trải lên mặt đất rồi nằm sấp lên đó để Trình Y bôi thuốc cho hắn.
Sau khi thoa xong còn dư lại một nửa lá cây, A Man ném nó qua một bên sau đó cầm trái cây ăn. Nhìn thấy Trình Y nhíu mày nhìn chất lỏng lá cây dính đầy tay, suy nghĩ một chút rồi nắm chặt tay cô, ngay lúc cô kinh hô dùng lực cọ sát tay cô lên da thú sạch sẽ trên người hắn. Đem tay cô lật qua lật lại đến khi không còn dính chất lỏng thì giương cao đầu hướng Trình Y cười không ngừng.
Trình Y phát hiện khi A Man cười rộ lên thì rất dễ nhìn, so với khi hắn trầm mặc thì anh tuấn sáng lạn hơn rất nhiều. Bởi vì vui vẻ làm giảm bớt lạnh lùng nghiêm nghị trong ánh mắt, hắn như vậy sẽ không làm cho người ta sợ hãi, tương phản là sự thân thiện, khi hắn cười lên cảm giác tuổi cũng không lớn.
Sau khi ăn đầy bụng trái cây A Man nói mấy câu với Trình Y, thấy cô mười câu thì có chín câu không hiểu thì thở dài không nói nữa. Có lẽ là quá mệt mỏi, nằm trên da thú không bao lâu thì ngủ mất.
Trình Y không dám quấy rầy giấc ngủ của hắn, bắt đầu đánh giá cái động này. Ở đây có hai tấm da thú lớn, có chén có nồi gốm, ngoại trừ trường mâu còn có vài vũ khí được mài ra từ xương thú. Gần cửa động có tro tàn từng bị đốt qua, xem ra nơi này là chổ ở của hắn. Cô có chút nghi hoặc, hắn là người sống một mình hay là tạm thời rời đi tộc đàn đi ra ngoài?
A Man ngủ một thì ngủ thật lâu đến tận hoàng hôn mới tỉnh lại, sau khi tỉnh ngủ thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều, rõ ràng thuốc đã có tác dụng. Trình Y cố ý nhìn xuống, vết thương bị sưng phía sau lưng hắn đã tan đi không ít, miệng vết thương có xu thế dần khép lại. Năng lực khôi phục của hắn vô cùng tốt, không giống như mình rõ ràng bôi cùng một loại thuốc như hắn, kết quả chỉ là giảm không ít đau đớn, vết thương trên đùi cũng không có bao nhiêu chuyển biến tốt.
A Man nói vài câu mà Trình Y nghe không hiểu rồi lại đi ra ngoài, không quên dùng tảng đá và nhánh cây che chắn cửa động.
Chờ khi hắn trở về lại mang theo một ít quả dại, còn có hai cái trứng cùng với một cành cay có gai màu xanh biếc. Trình Y nhận biết nhánh cây này, nó dùng để xua muỗi, buổi tối đi ngủ đem nó đặt bên cạnh có thể bảo vệ cả đêm không bị muỗi cắn.
Đưa trái cây cho Trình Y, hắn lấy nồi gốm đi khỏi.
Trình Y đoán hắn đi lấy nước luộc trứng, ở trong động chờ đợi cả buổi chiều cô muốn đi ngoài, A Man không ở đây, cô lại cảm thấy rất cấp bách, đợi một lát nữa sợ là sẽ nghẹn hỏng người. Vì vậy vịn người đứng lên cố chống đỡ hai cái chân còn chưa hết sưng chậm rãi đi tới cửa động. Cửa động không có bị A Man che kín, xuyên qua nhánh cây, cô cẩn thận ra bên ngoài nhìn xuống, thấy bên ngoài là rừng cây, rất yên tĩnh, dự đoán là là sẽ không gặp nguy hiểm. Vì vậy cô dịch chuyển cành cây đi ra ngoài, mắt nhìn bốn phía, cô không dám rời đi quá xa, cho nên chỉ đi tới tảng đá cách xa cửa động khoảng mười mét.
Vừa tiểu tiện xong mặc quần lót, Trình Y đang vịn tảng đá chậm rãi đi ra bên ngoài thì nghe A Man đang bối rối lo lắng mà rống to. Nghe thấy bước chân từ xa mà đến gần cô nghe được hắn đang lớn tiếng gọi “Trình Y”.
“Ta ở chổ này.” Trình Y vội vàng đáp lại một tiếng, sao lại trùng hợp như vậy, chẳng qua cô vừa rồi khỏi thì hắn trở lại.
Hai mắt A Man đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Trình Y lập tức chạy tới, mạnh mẽ ôm lấy Trình Y, tức giận rống to với Trình Y.
Trình Y bị mắng có chút ủy khuất, cô chỉ chỉ tảng đá sau lại chỉ chỉ bụng của mình làm ra vẻ mặt không biết làm sao.
A Man xem hiểu ý tứ của cô, lập tức thu hồi tức giận, bởi vì hiểu lầm cô mà mặt nổi lên một vòng đỏ ửng, ho khan hai tiếng biểu lộ vẻ mặt không được tự nhiên ôm cô trở lại trong động. Sau khi đặt cô lên da thú thì yên lặng đi nhóm lửa nấu nước luộc trứng.
Nhìn động tác nhóm lửa luộc trứng thuần thục của A Man, Trình Y không tiếng động mỉm cười. Bộ dáng tức giận vừa rồi của hắn có lẽ cho rằng cô chạy trốn. Hắn thực đánh giá cao về cô, lấy cái chân sưng như bánh bao của cô như hiện tại thì có thể chạy đi đâu? Cô dám cam đoan vừa chạy đi ra ngoài không bao lâu sẽ bị dã thú trong rừng ăn thịt.
Một buổi chiều còn có bữa tối bọn họ chỉ dùng quả dại và trứng bỏ bụng, vốn là A Man đều đem hai cái trứng lớn nhỏ đều cho Trình Y, là cô cuống cuồng nói rằng mình đã no ăn không vô nữa hắn mới ăn một cái. Ở bộ lạc Ô Nắm ngoại trừ nấu cháo rau dại ăn thì bữa trưa và chiều đều ăn thịt nướng, bọn hắn bây giờ không có ăn hẳn là do trên người A Man bị thương nên không đi săn được đi? Trình Y nghĩ như vậy.
Ngày này đối với hai người mà nói là một ngày không bình thường, rất kích thích rất mạo hiểm cũng rất mệt mỏi, sau khi ăn xong không bao lâu hai người liền buồn ngủ.
A Man đặt nhánh cây xua muỗi bên cạnh da thú, bày da thú của mình kề bên cạnh của Trình Y rồi nằm xuống, hai tay bá đạo kéo eo thon của cô qua ôm lấy cô mà chìm vào giấc ngủ.
Chợt bị A Man ôm vào trong ngực, thân thể Trình Y lập tức cứng như khúc gỗ, bị dọa sợ tới mức ngừng hô hấp. Ám ảnh lúc ban ngày bị Ô Cách dùng sức mạnh với cô còn chưa có tản đi. Nhẹ nhàng hít thở con mắt trợn trừng một lúc, thấy hắn chỉ là yên tĩnh ôm cô ngủ, ngoại trừ như vậy không có làm gì khác nữa, lúc này cô mới dần dần thả lỏng thân thể.
Trải qua từ sống đến chết rồi từ chết đến sống, hơn nữa trên người còn có thương tích, không bao lâu sau toàn thân không có chút sức lực nào Trình Y liền chống đỡ không nổi mà ngắm mắt ngủ.
Sau khi tiếng hít thở đều đều của Trình Y truyền đến, A Man đang nhắm hai mắt đột nhiên mở ra, hai mắt đen bóng có hồn vui sướng mà lại thỏa mãn nhìn chăm chú lên mặt Trình Y . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...