Hách Liên Du liếc mắt nhìn Tư Mã Chu một cái, hừ nói:” Hôm nay hơn một nửa Nghiêu Quốc thuộc về Tư Mã gia ngươi, ngươi còn tới nơi này làm gì?”
Tư Mã Chu không nhìn thái độ không hoan nghênh của lão, ha ha cười một tiếng: “Lão già ngươi tính khí vẫn giống trước kia. Nhớ mười mấy năm trước khi còn học học viện Phong Hoa, ngươi cùng với lão đây chung phòng thường làm tiên sinh giận đến phẫn nộ, chẳng lẽ bằng hữu từ phương xa tới, ngươi là chủ nhân nơi này lại muốn chặn ngoài cửa sao?”
Hách Liên Du tròng mắt chợt lóe, có tí mềm mỏng, cảm xúc hoài niệm vụt qua trong mắt, khóe miệng kéo ra nụ cười, nhìn Tiểu Nguyệt một cái nói: “Nhìn bé gái này mặt mũi khả ái, liền chiêu đãi ngươi một lần vậy”
Tiểu Nguyệt không khỏi cười thầm, thoạt nhìn là người cố chấp nhưng lại rất có đạo lý, chợt nhớ đến Phòng tiên sinh hay cứng nhắc ở Phong Hoa học viện, cùng lão ngoan đồng này tính tình tương tự. Hách Liên Du hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nói: “Ngươi tên gì? Cùng lão đầu Tư Mã Chu quan hệ thế nào?”.
Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái còn chưa kịp trả lời, thiếu niên như ngọc phía sau đã tiến lên từng bước nói: “Nghe phụ thân nói, vị này hẳn chính là đệ tử bế quan mà thế bá mới nhận”
Tiểu Nguyệt tặng thiếu niên đẹp trai trước mặt một nụ cười thật rộng, đáp: “Đúng, ta chính là đệ tử của sư phó, ta là Kỷ Tiểu Nguyệt”
Hách Liên Du quan sát Tiểu Nguyệt một vòng, đối với Tư Mã Chu nói:” Ánh mắt của ngươi càng ngày càng có vấn đề, nhất định là già mờ mắt rồi, một tiểu nha đầu tóc còn chưa kịp để chỏm, như thế nào có thể thụ giáo”
Thiếu niên khẽ mỉm cười nói: “Phụ thân quá lo lắng, lấy cái nhìn của hài nhi, đệ tử của thế bá này thiên phú rất cao, ngài quên rằng nàng vừa rồi chỉ bằng một bài thơ đã vạch trần tên biệt viện này rồi ư”
Hách Liên Chi thản nhiên cười một tiếng, Tiểu Nguyệt nhất thời có chút ngây người, nụ cười này giống như hoa dâm bụt chớm nở, thật thanh nhã xinh đẹp a. Chợt có chút thất thần nhìn Hách Liên Chi, Hách Liên Du gật gật đầu nói: “Đúng vậy! Ngược lại quên, nha đầu này xem ra cũng có chút môn đạo, tới đây, nha đầu này cùng thế bá vào nhìn một chút xem Thuấn hoa viện của ta có đẹp hay không”
“Nha đầu! nha đầu!”. Kêu hai tiếng Tiểu Nguyệt mới lấy lại tinh thần, khiến Hách Liên Du cùng Tư Mã Chu một trận cười ha hả, Tư Mã Chu sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt đang ngượng ngùng cúi thấp đầu nói: “Xem ra lòng thích cái đẹp mọi người ai cũng có a, cho dù trẻ con như Tiểu Nguyệt cũng không ngoại lệ”
Đi vào Thuấn Hoa viện, vườn không coi là lớn, cũng không có bố trí gì phức tạp, hoặc là đình đài gác tạ, đập vào mắt chính là một mảnh vườn bác hoa như cây dâm bụt, hoa và cây cảnh đầy trên đường mòn quanh co. Xuyên qua đường mòn mười mấy thước, là ba gian nhà cỏ thấp thoáng sau hàng dâm bụt, càng gần nhà cỏ càng nghe rõ tiếng suối róc rách. Tiểu Nguyệt cùng Tư Mã Chu theo phụ tử Hách Liên vòng qua nhà cỏ đến sau nhà, trước mắt thông suốt sáng lên, phía sau chính là vách núi đá, khe hở của núi đá là dòng nước nhỏ róc rách chảy xuống, mặc dù chảy không thành dòng nhưng cũng là không ngừng nghỉ. Chủ nhà khéo léo dùng thanh trúc dẫn nước xuống dưới, phía dưới thế nhưng có một ao nước đá xanh, mặc dù không lớn nhưng cũng đã trữ được nửa thanh tuyền, nước trong suốt có thể thấy cả đáy.
Bên cạnh ao có chiếc bàn con bằng trúc để uống trà, trên mặt bàn còn có ván cờ đang đánh dở, bốn người phân chủ khách ngồi xuống, hoa và cây cảnh lúc đó đang có hai nha đầu quét dọn, đều là mặc đồ lục nhạt, đang lúc nhiều hoa đang nở rộ, màu sắc cũng không kém chút nào. Hách Liên Chi ngoắc ngoắc hai người tới: “Hai người lấy đồ ra pha trà đãi khách”. Hai người ứng tiếng, trong nháy mắt biến mất sau khóm hoa và cây cảnh, làm người ta hoài nghi đây là cây dâm bụt biến hóa thành. Tiểu Nguyệt không khỏi nhìn theo phương hướng hai người biến mất, Hách Liên Chi khẽ cười nói: “Sau rặng râm bụt, còn có mấy gian phòng để đồ vật cùng để cho người làm ở, các nàng là đến đó”
Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, nhìn Hách Liên Chi rồi nói: “Ngươi trải qua cuộc sống như thế này, thật giống như an nhàn thoát tục mà thơ văn thường miêu tả”
Tư Mã Chu nói: “Tiểu Nguyệt đừng để mấy thứ này lừa gạt, vừa rồi con không thấy hai thiếu nữ kia còn rất trẻ sao, có thể thấy lão này cũng không phải là ẩn sĩ cao thượng gì, vẫn còn tục niệm rất sâu”
Tiểu Nguyệt không khỏi mỉm cười, trong sách có ghi lại, vị danh tướng của Nghiêu Quốc này thứ gì đều tốt đẹp, chỉ có một sở thích không tính là tốt đẹp chính là yêu thích sắc đẹp, nhưng thế cũng tốt, phong lưu không hạ lưu, nhìn dáng người ông ta xuất sắc, nói vậy lúc còn trẻ hẳn cũng giống tài tử phong lưu Đường Bá Hổ, không biết thiếu niên như ngọc trước mắt này có bị di truyền phương diện này không.
Hách Liên Chi lại nói: “Thơ là một loại cuộc sống, ngươi biết cuộc sống nên thơ như thế nào không?”
Tiểu Nguyệt thật thấp ngâm: “Cất nhà trong cảnh nhân gian, ngựa xe chẳng vướng bụi trần vào đây. Hỏi người sao được như vầy? Lòng ở nơi xa cảnh tự nhàn thôi”
Hách Liên Chi trên mặt hiện lên tia nhu hòa nói: “Tuỳ tâm sở dục cũng là điều ta mong muốn, thế bá thu được đệ tử như ngươi quả là ánh mắt thật độc đáo”
Tiểu Nguyệt khoát khoát tay nói: “Sư phó thu ta chỉ vì mờ mắt nhất thời mà thôi”
Hách Liên Du sảng khoái cười một tiếng: “Ngươi cô gái nhỏ này vẫn mang thù, lão phu vừa rồi nói đùa thôi”
Tiểu Nguyệt đứng dậy đối với Hách Liên Du khom người chào nói: “Vãn bối bướng bỉnh xin tiền bối bao dung”
Hách Liên Du nói: “Lão đầu Tư Mã, đệ tử này của ngươi hơn đứa con gái của ngươi nhiều”
Sắc mặt Tư Mã Chu tối sầm lại, lúc này từ phía cây cảnh lại bước đến hai nha hoàn, trong tay cầm một bộ dụng cụ pha trà, thướt tha đến gần bắt đầu nấu nước pha trà. Tiểu Nguyệt tò mò quan sát hai nha hoàn, chừng mười sáu mười bảy, dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp, bàn tay trắng nõn với lấy dụng cụ trà, Oánh Bạch và Như Ngọc, Tiểu Nguyệt không khỏi xấu xa nghĩ, hai người này phục vụ Hách Liên Du hay phục vụ Hách Liên Chi, nếu là Hách Liên Chi thì còn lời.
Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Nguyệt âm thầm cười trộm, ánh mắt giảo hoạt làm Hách Liên Chi không khỏi hỏi: “Kỷ cô nương nghĩ gì buồn cười, nói ta nghe một chút được không?”
Kỷ cô nương… Được gọi như thế, Tiểu Nguyệt không khỏi nổi da gà, mình hiện giờ mới sáu tuổi, gọi cô nương có chút kham không nổi, vội vàng nói: “Công tử gọi Tiểu Nguyệt được rồi”
Hách Liên Chi nói: “Như thế ngươi cũng không cần gọi ta công tử”
Tiểu Nguyệt gật đầu nói: “Được, ta gọi Hách Liên là được rồi, bất quá hai vị tỷ tỷ này tên thật đặc biệt, chân chính ứng với cả vườn hoa dâm bụt, hoa khai hé mở lúc hoàng hôn, hương hoa đặc sắc”
Hách Liên Chi tự tay bưng lên ấm trà đã được tráng nước sôi, rót vào trước mặt Tiểu Nguyệt nói: “Hôm nay dù mới lần đầu gặp mặt, ta lại cảm thấy cùng Tiểu Nguyệt rất hợp ý, rất muốn được làm tri kỷ, nơi này hoang sơ vắng vẻ không có gì chiêu đãi, rót một chung trà xanh thay thành ý”
Tiểu Nguyệt nâng chung trà lên thưởng thức, mùi thơm mát ngọt lành, trà xanh cực phẩm khó có được. Đợi hai nha hoàn lui xuống, Tư Mã Chu nói: “Thế chất cùng Tiểu Nguyệt không phải người ngoài, hôm nay lão phu buông tha mặt mũi già nua mà đến đây, vốn là có chuyện gấp muốn thương lượng cùng lão đệ”
Hách Liên Du nhíu mày nói: “Nếu tới ôn chuyện lão phu sẽ quét dọn giường chiếu mà đợi, còn chuyện chánh sự, lão phu và người Tư Mã gia không có chung trí hướng”
Tư Mã Chu thật thấp thở dài nói: “Đây cũng không phải chuyện Tư Mã gia, quan hệ đến vận mệnh của dân chúng Nghiêu Quốc, chẳng lẽ lão tử ngươi vì chút ân oán cá nhân mà bỏ mặc sao”
Hách Liên Du có chút do dự nói: “Cái này…”
Tư Mã Chu tiếp tục nói:” Thân thể vạn tuế gia ngươi rất rõ ràng, cho dù lão phu dùng toàn lực cũng không thể kéo dài quá mấy tháng này, nếu như vạn tuế gia có gì bất trắc, ngươi cho là Chiêu vương sẽ thế nào, hàng triệu dân chúng Nghiêu Quốc sẽ thế nào”
Hách Liên Du cúi đầu tự đánh giá chốc lát nói:” Ngay cả như vậy, ngươi tìm ta chẳng lẽ có thể ngăn cản Chiêu vương hay là chữa bệnh cho vạn tuế sao”
Tư Mã Chu nói: “Chúng ta dĩ nhiên không thể ngăn cản Chiêu vương, bất quá có một biện pháp kéo dài mệnh của vạn tuế gia, ta cần cùng ngươi thương lượng.”
Hách Liên Du ngoài mặt là ẩn cư thanh nhàn, đáy lòng dĩ nhiên không thể hoàn toàn không để ý đến chánh sự, tình hình Nghiêu Quốc hôm nay ông dĩ nhiên hiểu rõ. Tuy nói Chiêu vương năng lực trác tuyệt trên cả Thái tử, nhưng mà một mình khởi xướng chiến tranh, không những làm tiên hoàng Nghiêu Quốc thất vọng mà còn có dân chúng Nghiêu Quốc. Đây là cái gọi, dân là quí nhất còn vua là ít quí nhất*, cho dù mình đối với Thái tử phi chuyên quyền không ưa, nhưng đại sự cũng không thể hồ đồ. Hôm nay cả nước đều biết Chiêu vương đã đóng quân ở bên cửa sông Tinh Nguyệt, như hổ rình mồi, nhất định là xem tình hình bệnh của Nữ đế nếu có nguy kịch, sẽ phát động ngay. Bàn về thực lực, cũng có thể đánh một trận, bất quá kết quả không cần nói cũng biết, cả hai bên đều thiệt hại, thực lực của một nước biến mất, đối với nước với dân đều là bất lợi a! Hôm nay cũng chỉ có một chiêu duy nhất là kéo dài bệnh tình của Nữ đế, ít nhất cũng có thể tạm hoãn chiến tranh, cùng là làm phúc cho dân. Nhưng bệnh của Hoàng thượng kéo dài đã không biết bao nhiêu ngày, làm sao còn biện pháp kéo dài nữa, lấy lão ta một thân ngạo nhân y thuật, có lẽ thật sự có thượng sách gì không biết chừng. Nghĩ đến chỗ này, Hách Liên Du cung thay thái độ dị thường nghiêm túc trịnh trọng nói:” Nói nghe một chút, nếu có lợi cho đại cục Nghiêu Quốc, ta ngược lại có thể cùng Tư Mã gia ngươi phá lệ hợp tác một lần”
*Trong câu Dân vi quý, xã tắc thứ chi,quân vi khinh: ý là dân có trước, rồi mới có nước, có vua nên dân là quan trọng nhất rồi đến nước rồi mới đến vua.
Vì vậy Tư Mã Chu liền đem kế sách của Tiểu Nguyệt nói ra, Hách Liên Du ngưng trọng nói: “Cái đó ngân hạnh mặc dù có độc tính, nhưng cũng là thuốc tốt, cho dù tương lai bị hậu nhân lên án, ta và ngươi làm thần tử Nghiêu Quốc, cũng không để chuyện đó ảnh hưởng, có gì khó xử chứ. Việc này không nên chậm trễ, lập tức thử biện pháp này đi”
Tiểu Nguyệt không khỏi bị tấm lòng nhân ái đại nghĩa của Hách Liên Dục làm cảm phục thật sâu, cho dù lòng đối nghịch cùng Tư Mã gia, nhưng đại sự trước mặt, vẫn có thể theo tình hình mà làm, một đời danh tiếng chính là thế này đây. Hách Liên Chi bị ánh mắt tỏa sáng nhìn phụ thân đầy sùng bái của Tiểu Nguyệt chọc cười, đưa tay vuốt vuốt tóc Tiểu Nguyệt nói: “Nha đầu ngươi thật là người thú vị”
Tiểu Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Hách Liên Du, quay đầu nhìn về phía Hách Liên Chi, đôi tay vừa rồi gảy tóc mình vẫn còn dừng ở không trung, ngón tay thon dài như ngọc, thoạt nhìn so với tay mình còn đẹp hơn, thời điểm hắn đứng gần mình từ tay áo tỏa ra hương thơm cây dâm bụt thấm vào ruột gan. Tiểu Nguyệt bất giác có chút ngẩn người, Tư Mã Chu kêu nàng mấy tiếng, Tiểu Nguyệt mới lấy lại tinh thần thầm nghĩ: Quả nhiên mỹ nam đủ mê hoặc người, cảm giác Hách Liên Chi so với Vân Tử Liệt còn có sức mê hoặc đặc biệt hơn.
Hách Liên Du là một người tính tình mạnh mẽ, bốn người cơ hồ lập tức quay trở lại kinh thành, Hách Liên Du cùng Tư Mã Chu vào cung, Tiểu Nguyệt được Hách Liên Chi hộ tống về phủ Thái phó. Đến trước cửa phủ Thái phó, Tiểu Nguyệt khách sáo mấy câu, vẫn bước vào cửa hông của phủ, Hách Liên Chi đứng tại chỗ nhìn theo thấy bóng lưng nhỏ bé của nàng biến mất, mới thấp giọng nói:
“Hẹn ngày gặp lại, tiểu nha đầu”
Biện pháp của Tiểu Nguyệt khoảng đến ngày thứ mười thì có hiệu quả, cơ hồ trong một đêm, tin tức Nữ đế chuyển biến tốt tựa như sải cánh dài mà truyền khắp Nghiêu Quốc, thậm chí còn vượt qua sông Tinh Nguyệt đến bên bờ bên kia. Bên kia sông Tinh Nguyệt là Tinh trấn thuộc quyền quản lý của Chiêu Vương, đây là trấn quan trọng giao giữa Bắc Nam, vốn là một trấn nhỏ non xanh nước biếc khó có được ở phía bắc, hôm nay lại tập trung hỏa lực ở khắp nơi đợi chờ. Thế cục nam bắc dù khẩn trương hay không, nơi đây vẫn là nơi khách khứa, thương nhân hay quân đội phải dừng chân, cho nên trấn mặc dù không lớn lại dị thường phù trú.
Tửu lâu, quán trà, thanh lâu cơ hồ là nghề chính, cuộc sống như người say, ngày đêm ca hát cho phú hào thương nhân, nhiều người người nguyện ý ở nơi này lưu lại. Cả trấn bày ra một loại phồn hoa dị dạng, câu lan (nơi hát múa và diễn kịch) lớn nhất trong trấn là Hoàn Thải các, mặc dù tính phí trên trời, bởi vì có tứ đại hoa khôi của Nghiêu Quốc, bình thường cũng thu hút rất nhiều người vì tiếng tăm mà đến. Cửa lớn cơ hồ mỗi ngày đều là ngựa xe như nước, hấp dẫn đông đảo khách thập phương, dị thường náo nhiệt. Nhưng gần đây lại thanh tịnh đến quỷ dị, phải nói là từ khi Chiêu vương tập trung hỏa lực ở Tinh trấn, Hoàn Thải các này tạm thời hoàn toàn trở thành hậu cung, cũng không tiếp đãi khách nhân xa lạ.
Hoàn Thải các xây dựng rất tinh xảo, xa xa có thể nhìn thấy mái cong kiều chân, đèn đuốc sáng trưng, ba tầng lầu các xa hoa nằm bên sườn đông của Tinh trấn. Khi hoàng hôn xuống, đàn sáo hoà quyện cùng tiếng cười duyên, lưu luyến bên tai, hương diễm vô cùng. Bên trong một căn phòng ấm áp, bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc đang phất lụa mà múa, lụa mỏng nhàn nhạt màu hồng, để lộ ra dáng người tuyệt mỹ, nhìn kỹ bên trong bốn vị mỹ nữ đều không mặc đồ lót, cơ thể ngọc ngà dưới ánh đèn như ẩn như hiện, vô cùng hấp dẫn.
Theo nhạc nhấc chân lắc hông lộ ra vẻ phong tình, ở giữa là Vân Tử Liệt quần áo xốc xếch tà tà dựa vào, cẩm bào màu nhũ đỏ, vạt áo trước phanh ra, để lộ tảng lớn da thịt trước ngực, mặc dù trắng nõn như bạch ngọc, đường cong lại rất cường tráng Con ngươi khép hờ, tay phải cầm chén, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cô gái ngồi xổm phía trước, một cô gái xinh đẹp kiều mỵ, nhìn qua còn nổi bật hơn tứ đại mỹ nữ đang khiêu vũ, cả gian phòng ngập một cỗ mùi dâm mị.
Đột nhiên một thiếu nữ đi vào, mắt hạnh tu mi, nhìn bốn phía phán đoán, con mắt hơi quét qua tình cảnh trước mắt, trong mắt lóe lên tia ảm đạm, vòng qua những thiếu nữ đang khiêu vũ, đến trước mặt Vân Chiêu Vương nói thầm bên tai y mấy câu. Chiêu Vương nhất thời mở to hai mắt, con ngươi xinh đẹp, trong nháy mắt thay vào tia tàn nhẫn, đứng lên phất tay một cái, chúng nữ thật sâu lui ra ngoài, căn phòng nhất thời thanh tĩnh dị thường. Chiêu vương liếc mắt nhìn thiếu nữ nói: “Ngươi nói là Hoàng tổ mẫu thân thể chuyển biến tốt sao, đây không phải là kế trì hoãn của Tư Mã gia?”
Thiếu nữ đáp: “Hẳn là không phải, nội tuyến trong cung của chúng ta truyền tin tới, Hoàng thượng chuyển biến tốt, thần trí thanh tỉnh, còn có thể xuống đất đi lại”
Chiêu Vương cầm trong tay ly rượu nặng nề ném xuống đất, tiếng kêu loảng xoảng làm thiếu nữ bên cạnh run lên, Vân Tử Liệt nói: “Đi điều tra cho Bổn vương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Tư Mã Chu đã chữa trị bao nhiêu năm cũng không thấy hiệu quả, sao mấy ngày ngắn ngủn khởi sắc như vậy”
Thiếu nữ nọ đáp ứng một tiếng, khom người lui ra ngoài. Vân Tử Liệt nhìn đại sảnh trống trơn, không khỏi cảm thấy có chút trong yên tĩnh cùng hiu quạnh, theo bản năng muốn sờ Tỳ hưu ở trước ngực, lại sờ vào khoảng trống, không khỏi âm thầm bật cười. Đúng vậy a! Y quên mất, hôm đó vì nhất thời xúc động, đem Tỳ hưu bên người đưa cho tiểu nha đầu ở Nghiêu sơn kia. Nha đầu đó ngũ quan có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt kia lại đầy ấm áp, đến nay vẫn rõ mồn một trước mắt Vân Tử Liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...