Hành Trình Lật Xe Của Diễn Tinh Nữ Xứng


Tạ Du Hàn tuy rằng chưa xác định được cảm xúc của chính mình đối với Tạ Ninh Nhuyễn rốt cuộc là cái gì, nhưng một câu phụ trách kia của hắn lại không phải gạt người.

Hắn vốn là bởi vì sơ trung trải qua chuyện không hay mà luôn tránh xa nữ nhân, có thêm cả thói ở sạch.

Nếu không phải lần ngoài ý muốn này, hắn căn bản sẽ không bao giờ cùng nữ nhân như vậy thân mật, càng đừng nói đến việc cùng cái nữ nhân nào đó chung sống cả đời.

Nhưng nếu người đó là Tạ Ninh Nhuyễn, hắn nghiêm túc mà nghĩ, không biết có phải hay không nguyên nhân là vì đã có da thịt tiếp xúc, tóm lại hắn cảm thấy cũng không chán ghét.

Đáng tiếc, hắn khó được khi nghiêm túc hứa hẹn, Tạ Ninh Nhuyễn không chỉ có không tin, còn tỏ ra thực ghét bỏ.

Bất quá Tạ Ninh Nhuyễn sẽ đáp ứng mới là lạ.

Giống như Tạ Ninh Nhuyễn nói, quan hệ giữa bọn họ nếu không có một đêm kia sai lầm, sẽ chỉ là nước giếng không phạm nước sông.

Cho nên, hắn suy nghĩ cả ngày hôm nay, do dự có nên đi tìm Tạ Ninh Nhuyễn hay không.

Nhưng khi nhìn đến Tạ Ninh Nhuyễn cùng Tạ Du Diễn tối muộn vừa nói vừa cười cùng nhau trở về, cọng dây thần kinh nào đó trong đầu hắn liền chặt đứt.

Cảm giác khi cùng Tạ Ninh Nhuyễn thân thể giao hòa thực thoải mái, nhưng làm xong lúc sau, nhìn Tạ Ninh Nhuyễn thù hận ánh mắt, hắn lại có chút hối hận tự trách mình vì cái gì như thế xúc động.


Hắn không phải là chỉ ham vui thích nhất thời, nhưng có lẽ ở trong mắt Tạ Ninh Nhuyễn, chính mình cùng tội phạm cưỡng gian không có gì khác nhau.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hắn hôn ngọn tóc mướt mồ hôi dính trên mặt Tạ Ninh Nhuyễn, ngữ khí khó được nghiêm túc lại ôn nhu: "Ta là nghiêm túc."
Tạ Ninh Nhuyễn đã mệt mí mắt đều không mở ra được, tự nhiên không nghe được hắn nghiêm túc hứa hẹn, chỉ sợ cho dù có nghe thấy cũng sẽ khịt mũi coi thường.

Hắn bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm thế nào để thay đổi hình thức bọn họ ở chung, quan trọng nhất chính là làm thế nào thay đổi thái độ Tạ Ninh Nhuyễn đối với hắn.

Chỉ số thông minh rất cao nhưng EQ rất thấp Tạ học bá hiếm thấy lâm vào u sầu.
________________
Mệt mỏi cả đêm, ngày hôm sau Tạ Ninh Nhuyễn liền dậy muộn, nàng rửa mặt xong, hoang mang rối loạn đi vào nhà ăn, bưng lên sữa bò người hầu chuẩn bị sẵn, uống một hơi cạn sạch.

Tạ Du Hàn ngồi ở bên cạnh nàng, mỗi khi đối phương nhìn đến hành động không có lễ phép này của nàng đều phải châm chọc mỉa mai một câu, hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Thời gian còn kịp, uống chậm một chút."
Tạ Ninh Nhuyễn: "......"
Thanh âm này tuy rằng không đến mức ôn nhu véo ra nước, nhưng cũng ôn hoà đến khiến cả người nàng nổi lên một tầng da gà.

Tạ Du Hàn uống lộn thuốc?
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Tạ Du Hàn, hắn cũng thản nhiên để nàng đánh giá, duỗi tay kéo ghế dựa bên cạnh hắn ra, nói với nàng: "Ngồi xuống ăn đi, lát nữa cùng nhau đi học."
"Phốc......" Lần này ngay cả Tạ Du Diễn ngồi đối diện đều nhịn không được phun ra một ngụm sữa bò, sặc đến ho khan vài cái, vừa lau vết sữa ở khoé miệng vừa phun tào.

"Nhị ca, ngươi sao vậy? Uống lộn thuốc?"
Tạ Du Hàn vẻ mặt bình tĩnh trả lời, "Đối xử tốt với chính mình muội muội không phải việc nên làm sao?"
"Muội muội?" Tạ Du Diễn nhăn lại mi, không nhịn xuống vẫn là đem lời trong lòng nói ra, "Từ nhỏ đến lớn ngươi khi coi nàng là muội muội?"
Nghe vậy, khuôn mặt Tạ Du Hàn luôn luôn không có gì biểu tình bỗng gợi lên một mạt ý vị thâm trường mỉm cười, hắn duỗi tay đem không tình nguyện Tạ Ninh Nhuyễn kéo ngồi xuống, nhìn đối phương vẻ mặt cảnh giác biểu tình, ngón tay ở trong lòng bàn tay nàng cọ xát vài cái.

Lập tức, hắn liền cảm giác được thân thể Tạ Ninh Nhuyễn nháy mắt cứng đờ, một bộ muốn phát hỏa lại không dám phát hỏa biểu tình, bởi vì sợ hãi bị Tạ Du Diễn phát hiện, chỉ có thể bất động thanh sắc trừng mắt nhìn hắn làm một cái cảnh cáo.

Trêu đùa tâm nổi lên, Tạ Du Hàn lại nhéo nhéo ngón tay nàng, sau khi Tạ Ninh Nhuyễn giận đỏ mặt mới chưa đã thèm thả tay đối phương ra.

Hắn quay đầu, ánh mắt thản nhiên, không hề vì cùng kế muội tán tỉnh ở trước mặt đệ đệ mà có một tia chột dạ.

"Ta xác thật không coi nàng như muội muội."
Hắn nói chính là sự thật, mặc kệ là trước đây vẫn là hiện tại, hắn chưa từng coi Tạ Ninh Nhuyễn như muội muội của mình.


Nghe hắn nói xong, người Tạ Ninh Nhuyễn càng cương lợi hại hơn.

Tạ Du Hàn khóe miệng cong lên, trước vẻ mặt lo lắng Tạ Ninh Nhuyễn nói: "Nhưng ta không ngại đối tốt với nàng."
Lời này làm Tạ Du Diễn nhăn lại mi, "Ngươi xác định ngươi thật sự không uống lộn thuốc sao? Nhiều năm như vậy không thấy ngươi có động tĩnh gì, vì sao lại đột nhiên muốn đối tốt với nàng?"
"Hoàn toàn tỉnh ngộ không được sao? Rốt cuộc hôm trước chính là nàng chiếu cố ta cả đêm." Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ 'chiếu cố', ánh mắt ý vị thâm trường làm Tạ Ninh Nhuyễn nan kham sắp không chỗ dung thân.

"Chiếu cố?" Tạ Du Diễn còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng điện thoại trong túi lại đúng lúc vang lên.

Hắn nhìn kĩ đối diện hai người thần sắc kì quái vài giây, đứng dậy ra khỏi nhà ăn nghe điện thoại.

Không còn Tạ Du Diễn, Tạ Ninh Nhuyễn cũng không nghĩ ở lại đây, phải nói nàng hiện tại cực kì không muốn cùng Tạ Du Hàn đơn độc ở cùng một chỗ.

Nhưng thời điểm nàng đứng lên, Tạ Du Hàn nhẹ nhàng bâng quơ liếc mắt xem nàng một cái.

Một cái liếc mắt này bao hàm vô số phức tạp cảm tình, Tạ Ninh Nhuyễn bị hắn nhìn lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn là cường lá gan nói: "Nhị ca, ta nhớ tới còn có chút việc chưa xử lý, cần nhanh chóng tới trường học, ta đi trước."
Nói xong, tay lại bị Tạ Du Hàn gắt gao bắt lấy, nàng vừa định tránh thoát, liền nghe Tạ Du Hàn mở miệng.

"Như thế nào? Liền cùng ta ăn cơm cũng không muốn?"
Tạ Ninh Nhuyễn không nói gì, nhưng kháng cự biểu tình thực rõ ràng.

Tạ Du Hàn cười lạnh một tiếng, tăng thêm ngữ khí, "Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, cũng sẽ không đối với ngươi làm cái gì.

Ngươi thái độ kích động như vậy, là muốn cho lão tam nhìn ra cái gì sao?"
"Ngươi!" Như vậy uy hiếp làm Tạ Ninh Nhuyễn tức giận kêu một tiếng, nhưng Tạ Du Hàn nói không sai, nàng xác thật có chút phản ứng thái quá, nếu như bị tam ca phát hiện, đại ca cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó tình cảnh Tạ Ninh Nhuyễn thật là không dám tưởng tượng.


Nàng bị bắt ngồi xuống, cắn bánh mì giống như nhai sáp.

Tạ Du Diễn nghe xong điện thoại trở về liền cảm giác được không khí nhà ăn có chút quỷ dị, hắn nhăn lại mi dò hỏi Tạ Du Hàn: "Sao lại thế này? Ngươi bắt nạt nàng?"
Tạ Du Hàn không đáp, quay đầu hỏi lại Tạ Ninh Nhuyễn: "Ta bắt nạt ngươi?"
Tạ Ninh Nhuyễn lắc đầu.

Thấy thật sự hỏi không ra, Tạ Du Hàn có chút sốt ruột, chỉ có thể không yên tâm nhìn mắt Tạ Ninh Nhuyễn một lúc, sau rời đi học trước.

Không bao lâu sau, điện thoại Tạ Ninh Nhuyễn liền nhận được tin nhắn từ hắn.

"Nếu là nhị ca khinh dễ ngươi, ngươi liền nói cho ta."
Tạ Ninh Nhuyễn thở dài, nhắn lại câu: "Không có việc gì, yên tâm đi."
Nàng đóng lại điện thoại, mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến Tạ Du Hàn không biết từ khi nào đứng lên đi đến sau lưng nàng, một tay đỡ lưng ghế cúi người xuống nói với nàng.

"Ăn cơm thời điểm phải tập trung, không cần làm việc riêng a tiểu muội."
Tạ Ninh Nhuyễn bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong lòng lại vui sướng nở hoa.

Tạ Ninh Nhuyễn: "Hệ thống, Tạ Du Hàn này so Tạ Du Hào càng sẽ chơi a, hảo tao a, ta thích."
Hệ thống:【.......!Ngươi vui vẻ là được.】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui