Những lời Cổ Viêm nói với Tiểu Tu, Ngọc Nhi đều nghe rất rõ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng những gì Cổ Viêm nói đều hoàn toàn đúng, trước đây cái ngày ma tộc hoành hành Ngọc Nhi cũng những thiên tài khác như Vân Dương tự xưng là anh hùng cũng đã ra sức chiến đấu chống lại thế lực ma tộc hoành hành.
Lúc đó họ chỉ nghĩ cách làm sao có thể đánh bại những cường giả ma tộc đang bắt nạt người dân vô tội, mà cứ thỏa sức thi triển các loại hồn kỹ võ kỹ ngay tại thành mà không cần suy nghĩ đến an nguy người dân ở phía dưới so với đám ma tộc đó họ cũng chẳng khác là bao, sau khi đánh bại bọn chúng không về tông môn thì cũng tìm nơi nào đó trị thương đến một lời xin lỗi với những người đã chết vì mình cũng không có
Vân Dương năm đó cũng vậy sau khi đánh bại Huyết Ma Đế cũng không một câu xin lỗi với những người đã vì hắn mà chết, chỉ lo đi tìm một nơi an toàn trị thương, tối ngày tựa đầu vào gối mỹ nhân, sau này lại kiếm lý do đi khám phá một vùng đất mới mà phá vỡ hạ vị diện xông thẳng lên Thiên giới.
Cổ Viêm vì trước đây chỉ là một người bình thường, bình thường như bao người dân bình thường khác vì thế mà hắn có thể thấu hiểu được nỗi đau của những người dân như họ nỗi đau mất đi người thân, đến cuối cùng người ngã xuống vẫn chỉ là những người dân vô tội, còn anh hùng như họ thì… , nghĩ lại nàng không khỏi xấu hổ bản thân mình, xấu hổ thay cho những kẻ tự nhận là anh hùng, tu luyện bao nhiêu năm tranh dành cơ duyên để có thể mạnh hơn cái gì cũng giỏi nhưng riêng cái nhân phẩm vẫn không bằng một con người bình thường như hắn.
Nhìn thấy Cổ Viêm trưởng thành như vậy nàng rất vui, nàng cảm thấy vui vì lựa chọn của mình là hắn chứ không phải ai khác, tin rằng một ngày không xa hắn sẽ trở thành một anh hùng chân chính, anh hùng mạnh nhất trong tất cả các ánh hùng.
……………….
Lần vào Vân Mộng Thành sắm đồ ngoài Cổ Viêm và Anh Túc ( Ngọc Nhi ) còn có gia đình bốn người nhà Tạp Cương cùng hai ba tiểu muội rất thân thiết với nàng đi chung.
Bước xuống đỉnh núi, đột nhiên lúc này bước chân của hắn chững lại trên khuôn mặt mặt thoáng hiện lên nét phức tạp.
Cổ Viêm sao vậy.
Ngọc Nhi trông thấy vậy, quay đầu lại tiến đến gần vị trí của hắn khẽ hỏi.
Mọi người tạm thời hãy nghỉ ngơi ở đây một lát, ta để quên một số thứ phải quay lại lấy.
Cổ Viêm dứt lời liền quay đầu bước thẳng lên núi, Ngọc Nhi trông bộ dạng của hắn chắc chắn có chuyện không lành cũng chạy theo sau hắn.
Mọi người đứng ở đây cũng rất hiếu kỳ muốn biết chuyện gì nhưng Tạp Bao Tử cất giọng chấn an nên đã quyết định tạm thời nghỉ ngơi dừng chân.
Tại một khu vực hẻm núi nhỏ cách đó không xa.
Lân Thiên, Vương Hổ hai người mau ra đây.
Cổ Viêm cất giọng truyền âm.
Chớp mắt trước mặt là hai gã thiếu niên một hắc bào một lục bào cung kính hành lễ trước mặt.
Chủ nhân không biết ngài có chuyện gì sai bảo !
Cả hai đồng thanh cao giọng nói.
Các ngươi ở đây trông coi Bách Gia thôn cho ta, mấy ngày ta đi vào trong Vân Mộng thành sẽ không có ai bảo vệ, dù sao thì chuyện giữa ta và tên trại chủ Hắc Hô trại đó đã gây ra động tĩnh không nhỏ theo phán đoán của ta không lâu nữa sẽ có rất nhiều cường giả cấp bậc cao đến dò xét ta làm phiền người dân trong thành cho nên nhiệm vụ của các ngươi là phải đuổi chúng đi cho ta, ta nói vậy các ngươi nghe rõ chưa.
Cổ Viêm cất giọng ra lệnh nói.
Cổ Viêm ca liệu có ổn không ?
Ngọc Nhi bước tới mở miệng nghi ngờ nói.
Yên tâm ta tin vào năng lực của chúng đối phó một gã võ tông với chúng quá dễ dàng.
Cổ Viêm mở miệng cười đáp lại.
Ngọc Nhi vẫn không yên tâm tay phất nhẹ từ trong giới chỉ lấy ra hai bảo khí đưa cho hai người bọn họ.
Một bảo khí là trường thương màu đen có khắc họa tiết tinh xảo với mũi thương nhọn hoắt điểm một tia máu dường như mọi thứ đụng phải đều có thể bị xuyên thủng.
Bảo khí còn lại là một đại đao hoa văn mãnh hổ ở đầu và chuôi dũng mãnh, lưỡi đao được mài dũa có độ sắc như thể mọi thứ nó chạm vào bị chém làm đôi.
Quảng Cáo
Thượng Phẩm Thiên Bảo ?
Lân Thiên, Vương Hổ đồng thanh há hốc miệng ngạc nhiên nói.
Coi như các ngươi có mắt nhìn , thanh trường thương này gọi là Huyết Ngân Liệt Uyên Kích đối với những kẻ có tu vi yếu ăn mòn linh hồn có tác dụng rất lớn, còn thanh cự đạo kia là Phá Diệm Đao có khảm thuộc tính hỏa cuồng bạo tứ thú hỏa Kim Hỏa Cuồng Sư tuy không có công kích về mặt linh hồn nhưng uy lực phát ra vô cùng khủng bố.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Đa tạ nữ chủ nhân ban thưởng !
Vương Hổ , Lân Thiên vẻ mặt mừng rỡ như nhặt được vàng chạy tới ôm mỗi người nhặt cho mình một kiện bảo vật ríu rít cảm ơn nói.
Ngọc Nhi tại sao lại cho chúng vũ khí cao cấp, ngươi có biết làm vậy sẽ chính là chiều hư chúng không ?
Cổ Viêm nhíu mày trách mắng nói.
Không sao đâu đối với muội những vũ khí này trên Thiên giới chỉ là vật phẩm tầm thường mà thôi.
Ngọc Nhi khoác tay hắn cười nói.
Lần này vì để bảo vệ cho những người dân trong thôn nên ta sẽ bỏ qua cho các ngươi lần này, nhưng các ngươi nên nhớ rõ vũ khí có mạnh đến mấy nếu rơi vào tay kẻ vô dụng sẽ chỉ uổng phí công dụng của nó, cho nên các ngươi đừng có ỷ vào mấy thứ vũ khí đó mà trở nên lười nhát.
Cổ Viêm cất giọng nhắc nhở nói.
Lời này nói ra Lân Thiên, Vương Hổ cúi đầu tiếp thu, xém chút vì bảo vật mà bọn chúng bị mở mắt, lúc này nghĩ lại vẫn là Cổ Viêm sáng suốt hơn nhờ hắn mà hai bọn họ mới tỉnh ngộ.
Quay lại xuống núi, Ngọc Nhi vừa đi vừa tủm tỉm cười mà nhìn hắn.
Cổ Viêm trông thấy vậy liền luồn tay ra phía sau bóp mạnh vào mông nàng một cái, sau đó cười nham hiểm nói.
Ta còn chưa tính xổ chuyện lần trước bị lũ sói hoang tấn công vào tay, vậy mà lần này ngươi lại ngang nhiên ỷ tu vi cao mà chiều hư hai bọn chúng cho nên lần này ta chỉ trừng phạt nhẹ , nếu lần sau còn tái phạm ta sẽ dùng hình thức mạnh hơn đấy.
Phu quân nói đương nhiên muội sẽ tiếp thu tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Ngọc Nhi đỏ mặt thẹn thùng đáp lại.
……
Vân Mộng thành.
Lần đầu tiên đến chưa được trải nghiệm nhiều, lần này đi nhất định phải khám phá hết mọi thứ mới được.
Cổ Viêm khuôn mặt háo hức cao giọng nói.
Không lẽ huynh lần trước đã đến đây một lần.
Ngọc Nhi tò mò hỏi.
Không phải là hai huynh đệ tên Tạp Bao Tử chúng không nói rõ khiến ta nhầm tưởng chúng sống trong nơi phồn hoa như vậy, hóa ra chỉ là khu vực ngoại thành.
Cổ Viêm khẽ lườm huynh đệ bọn chúng rồi cười nói.
Quảng Cáo
Là lỗi chúng ta không dạy được con, Cổ Viêm đại nhân đừng giận.
Tạp Cương gượng cười nói.
Anh Túc tỷ, ở phía trước có tiệm vải rất nổi tiếng chúng ta có thể đến xem thử !
Một tiểu muội áo xanh bước tới chỉ tay về phía trước cười nói.
Vậy ta cùng họ lựa đồ trước, huynh nếu rảnh rỗi đi xung quanh đây thử xem.
Ngọc Nhi dứt lời sau đó cùng một đám tỷ muội dắt tay nhau đi về phía trước lựa đồ , Liễu Khê mẫu thân của huynh đệ Tạp Bao Tử cũng đi theo bọn họ.
Nay ở lại chỉ có Cổ Viêm và phụ thân ba người Tạp Bao tử ở lại.
Cổ Viêm ca hiện giờ chúng ta nên đi đâu đây.
Tạp Tiểu Tu ngẩn đầu lên hỏi hắn.
Không biết nơi này có phòng bán đấu giá không, vừa hay ta muốn đổi một số linh thạch.
Cổ Viêm ngó xung quanh mở miệng hỏi.
Nếu là phòng đấu giá, ta có thể giới thiệu cho ngài một nơi uy tín nhất trong thành chúng ta có thể đến đó xem thử.
Tạp cương chen lời vào nói.
Đi theo Tạp Cương trước mặt chính là một lầu các có hai tầng kiến trúc tráng lệ tinh xảo chỉ nhìn những người đang bước vào ai nấy y phục chỉnh tề đắt đỏ đủ thấy đây là khu vực dành chỉ dành cho những kẻ có thừa tài lực.
Thiên Mộng Lâu !
Ra đây chính là khu vực đấu giá của Vân Mộng thành.
Cổ Viêm ngẩn đầu nhìn về phía tấm bảng hiệu cười nói.
Lão đại chúng ta tiến vào trong thôi !
Tạp Tiểu Tu háo hức chạy về phía trước cười nói.
Bịch !
Đột nhiên trước mặt có hai gã trung niên to lớn vạm vỡ khuôn mặt đầy râu dữ tợn chặn lại làm thằng bé va phải ngã lăn lông lốc xuống đất trông rất đáng thương.
Cút đi , nơi đây không tiếp mấy bọn nghèo kiết xác như các ngươi.
Một gã to béo giọng ồm ồm cau mày quát.
Rầm !
Lời gã này nói ra lập tức một thân ảnh màu đen sau lưng Tiểu Tu lướt nhanh như một cơn gió lao tới cho cả hai bọn chúng một bạt tai méo miệng hộc máu mà văng ra xa trăm bước.
Động tĩnh quá lớn khiến dân chúng xung quanh tập hợp lại thì thầm bàn tán to nhỏ về người thiếu niên mới tới này.
Khốn khiếp là ai sáng sớm đã đến gây rối.
.
Quảng Cáo
Phía trong có âm thanh chua chát truyền ra ngoài, từ trong lâu các bước ra là một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc quyến rũ gợi cảm dáng vẻ yểu điệu phe phẩy quạt giấy bên cạnh nàng còn có một vị lão giả y phục trắng tay chắp sau lưng nghiêm nghị mà bước tới.
Hai gã này lớn tuổi như vậy mà đi bắt nạt trẻ con, ta dạy dỗ bọn chúng có vấn đề gì không ?
Thiếu niên áo đen làm mặt lạnh thản nhiên nói.
Khí tức võ hoàng cảnh, sao có thể ?
Ánh mắt kinh ngạc dán lên người hắn không rời, thiếu nữ xinh đẹp cau mày thầm nghĩ.
Ai zô , vị tiểu ca sao lại nóng tính như vậy, là do chúng ta sai sót, mời vào mời vào.
Thiếu nữ xinh đẹp nở nụ cười tươi vội bước đến tiếp đãi nồng nhiệt nói.
Coi như ngươi biết điều.
Thiếu niên áo đen hừ lạnh một tiếng sau đó chắp tay sau lưng thong thả bước vào trong …
"An Nhã tiểu thư cần gì phải khách khí với tiểu tử đó , cho dù là võ hoàng dựa vào đâu mà hống hách đến vậy.
"
Lão giả phía sau nhìn thiếu niên bước vào với ánh mắt không thuận, nhỏ giọng hỏi.
Ngươi thì biết cái gì, đã từng thấy người trẻ tuổi nào đã đạt đến võ hoàng cảnh như hắn chưa.
An Nhã nữ tử nhíu mày một tiếng trách mắng.
Ý của cô là.
.
Trẻ như vậy mà có thể đạt võ hoàng cảnh lai lịch không tầm thường chắc chắn có thế lực hùng mạnh ở phía sau tuyệt đối không thể đắc tội được.
Bên trong lâu các không gian rộng lớn tập trung rất nhiều hàng ghế đủ sức chứa cho 100 người ngồi mà chính giữa là bục đài trải thảm đỏ là trung tâm đấu giá, ngước lên trên tầng hai là khu vực thượng hạng dành cho những vị khách đặc biệt để thuận tiện quan sát.
Thiếu hiệp ta tên An Nhã có thể cho ta biết danh tính để thuận tiện xưng hô.
An Nhã nữ tử mỉm cười thân thiện nói.
Vô Tâm đến từ Bắc Minh Thần Tông.
Thiếu niên áo đen thản nhiên đáp lại.
Thì ra là người của Bắc Minh Thần Tông, thất lễ thất lễ.
Không biết Vô Tâm thiếu hiệp đến đây là muốn đấu giá hay bán vật phẩm đấu giá.
An Nhã vào thẳng vấn để khẽ hỏi.
Ở đây ta có một lọ đan dược Dịch Cốt Đan tam phẩm hoàn mỹ, đối với những người luyện thể có rất nhiều công dụng không biết có thể bán đấu giá được không.
Vô Tâm thiếu niên phất tay lấy từ trong giới chỉ một bình ngọc đưa cho nàng mở miệng hỏi.
Được chứ, với đan dược hoàn mỹ của ngài sau khi chúng ta kiểm định xong sau đó sẽ mang đi đấu giá.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...