Ha ha, lần này lời to rồi không ngờ đến chỉ với hai nghìn điểm tích lũy lại có thể mua được số lượng linh vũ khí , thậm chí có cả kiện huyền bảo, cứ tiếp tục như vậy chúng ta có thể mua sạch bảo vật của Điện Bảo Các này không phải không thể.
Cổ Viêm vẻ mặt vui sướng ôm cả đống bảo vật trong tay cười lớn nói.
Hai nghìn điểm tích lũy đổi được 10 kiện hoàng bảo một kiện, huyền bảo hạ phẩm, 300 kiện vũ khí cấp linh, tính ra cũng phải đến năm nghìn điểm tích lũy, nếu không có cô chúng ta cũng không mua được lô vũ khí giá rẻ đến vậy.
A Ly mỉm cười nhìn Hồng Linh nói lời cảm ơn.
Điều đó là đương nhiên kim lệnh đặc quyền của nhất đẳng đệ tử không phải vật để chưng bày cho đẹp, có nó chúng ta có thể mua được vật phẩm với mức giá giảm một nửa so với giá trị gốc của nó, đối với tử lệnh chỉ được giảm một phần ba giá trị gốc , còn đối với hắc lệnh dành cho tam đẳng không được giảm giá nên nếu các người mang hắc lệnh này vào đây mua đồ chỉ có thiệt chứ không có lợi đâu.
Mọi người lên nhận đồ đi , mỗi người được chọn một kiện căn cứ vào năng lực của mình mà lựa chọn vũ khí phù hợp với bản thân.
Cổ Viêm lớn tiếng hiệu lệnh nói.
Theo hiệu lệnh của hắn từng người từng người một vui sướng lên chọn cho mình một kiện vũ khí phù hợp với mình còn về phần hoàng bảo Cổ Viêm tạm thời giữ lại sau này về trại nghĩ cách phân phát sau.
Trại chủ ngài cũng thật biết tính toán đấy, cây Thiết Kim Bổng huyền cấp hạ phẩm ngài cầm trên tay giá thật cũng là một ngàn điểm tích lũy là tài sản của vô số huynh đệ gom góp mới mua được đấy.
Tôn Tiểu Phúc giọng điệu mỉa mai nhếch mép cười nói.
Ta làm trại chủ là lão đại của các ngươi, đương nhiên đẳng cấp cũng sẽ khác hẳn so với người khác nếu ngươi muốn giữ kiện vũ khí cấp huyền bảo này thì lên ngồi làm trại chủ đi, còn nếu không làm được thì ngậm miệng vào cho ta.
Cổ Viêm lời nói đanh thép lên tiếng quát lại nói.
Ta thấy vị Vô Tâm huynh đệ này nói không sai, dù sao hắn cũng là trại chủ của các ngươi vũ khí mang trên người cũng không được quá tầm thường như vậy mới xứng với danh trại chủ thống lĩnh gần một ngàn huynh đệ.
Liệt Phong thiếu niên luôn ôm khư khư thanh đao trên tay, luôn im lặng hiện giờ mở miệng rõng rạc phán.
Nghe thấy chưa, đến cái tên tiểu tử mặt lạnh này cũng mở miệng ủng hộ ta cầm kiện huyền bảo này trong tay, ngươi còn dám nói ta không có đủ tư cách nữa không?
Cổ Viêm ôm khư khư thanh gậy sắt trong tay mở miệng đáp lại.
Đám Hồng Linh nghe hắn nói vậy chỉ biết tủm tỉm cười, Vô Tâm này nhiều lúc tính cách cũng quá trẻ con thật không biết đâu mới là tính cách thật của hắn.
Vũ khí cũng đã nhận rồi, các ngươi mau lui về trước luyện tập đi, có ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân ta mà thôi.
Hiện giờ các ngươi cần tập trung vào việc luyện tập võ công nâng cao cảnh giới để chuẩn bị thi vào nội môn.
Các ngươi hiểu rõ chưa.
Cổ Viêm vẫy tay rõng rạc nói.
Rõ, thưa trại chủ.
Đồng thanh chúng đệ tử hào hứng nói.
Nếu hiểu rõ rồi thì hãy mau chóng về luyện tập cho ta.
…….
Ngoài ba người A Ly, Vệ Ưng, Tôn Tiểu Phúc ở lại, 217 người còn lại nghe theo lệnh của hắn rời khỏi điện bảo các, lời trại chủ nói không sai thực lực của họ còn quá kém cần phải chăm chỉ luyện tập để có thể tiến vào khu vực nội môn nếu không sẽ giống như những đệ tử tam đẳng kia vĩnh viễn dừng chân ở ngoại môn tu vi không thể tăng tiến được.
Tiếp tục đi dạo, đột nhiên lúc này hắn dừng lại bước chân, trong ánh mắt lộ ra vẻ khác lạ.
Bày sạp chính là một tên đệ tử ngoại môn, thân mặc áo bào đen, một thân khí tức đạt đến đại võ sư tứ trọng, hắn vừa nhìn thấy Cổ Viêm gần đến, không lạnh không nhạt nói.
"Chỉ có thể nhìn, không thể động vào.
"
Cổ Viêm gật gù, ngồi xổm xuống, tử quan sát kỹ trước mắt này là một hòn đá màu đen mục nát thoạt nhìn không có điểm gì là bất thường.
Thông qua thông tuệ nhãn mà phát hiện ra bên trong có một chất lỏng màu xanh lục bích đang không ngừng dao động không tầm thường chút nào.
Chủ nhân bên trong là tinh huyết của Thiên Thanh Mãng Long cấp độ yêu vương, đối với ta có tác dụng rất lớn, ngài có thể lấy nó giúp ta được không ?
Lân Thiên gấp gáp truyền âm nói.
Ngươi nói cái thứ chất lỏng xanh lè trong hòn đá mục nát này chính là tinh huyết của một con yêu vương sao, với cấp độ yêu hoàng của ngươi cần dùng tới nó làm gì ?
Cổ Viêm ngạc nhiên truyền âm lại hỏi.
Bởi vì Thiên Thanh Mãn Long này có hậu nhân là Thiên Vương Thánh Long cấp bậc yêu thánh, tinh huyết này của nó hiện giờ chắc cũng chỉ có tuổi thọ khoảng ba trăm năm vẫn còn ẩn chứa khí tức của yêu thánh huyết mạch, nếu kết hợp với thiên tinh huyết yêu hoàng của ta có thể đột phá lên yêu thánh không phải không thể.
Lân Thiên truyền âm giải thích.
Nếu đúng như những lời hắn nói, với năng lực đặc biệt của Vĩnh Hằng Tinh có thể khiến Bích Lân Huyễn Xà tinh huyết đạt đến yêu thánh thì võ hồn cũng sẽ tự động tăng một phẩm giai đối với bản thân mình cũng là một chuyện tốt.
" Viên đá này ta lấy.
"
Sau lưng Cổ Viêm lúc này có âm thanh của một thiếu niên lạ mặt truyền đến, quay đầu nhìn là một thiếu niên anh tuấn mặc bộ y phục màu cam đi theo sau là một đám người đi cùng hắn mà bước tới.
Chủ tiệm viên đá này giá bao nhiêu ?
Thiếu niên áo cam không thèm liếc nhìn Cổ Viêm một cái, trực tiếp hướng tầm mắt về phía chủ tiệm lên tiếng hỏi giá.
Hóa ra là Khương Thạch thiếu hiệp, thật vinh hạnh khi được gặp mặt huyn, nếu là huynh đến mua tiểu đệ nguyện đem tặng miễn phí cho huynh, không lấy một đồng.
Tên chủ tiệm híp mắt cười cung kính chào hỏi nói.
Ha ha , tiểu tử ngươi rất thú vị, ý tốt của ngươi ta xin nhận, ngày sau có chuyện gì khó xử cứ đến tìm gặp ta.
Khương Thạch kia cười nói, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống hướng mắt về phía viên đá cũ kĩ kia ý định lượm lên.
Rầm !
Bàn tay vừa vươn ra hướng về phía viên đá, đột nhiên một côn bổng giáng xuống trước mặt sạp hàng tạo ra một vết lõm lớn cách đó chừng mười phân.
Khương Thạch kia trông thấy vậy vội rụt tay lại, ngẩn đầu nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Tiểu huynh đệ, viên đá này là ta nhìn thấy trước đương nhiên ta phải lấy nó biết điều thì khôn hồn thì cút đi chỗ khác cho ta nếu không đừng trách ta cây thiết bổng này của ta không có mắt đánh cho ngươi thành kẻ tàn phế.
Cổ Viêm trừng mắt lạnh lùng quát.
Ranh con !
Đến ta mà ngươi cũng dám tranh giành, ha ha , từ khi nào mà Bắc Minh Thần Tông lại có một tiểu tử mới đạt đến đại võ sư mà lớn mật đến vậy.
Khương Thạch thiếu niên cười to một tiếng chế giễu nói.
Âm thanh vang lên khắp khu vực Bảo Điện Các, thu hút mọi ánh nhìn lại gần, đa phần lên tiếng khiển trách Vô Tâm kia quá lỗ mãng khôn biết sống chết là gì.
Bọn Hồng Linh và A Ly đang dạo quanh khu vực quanh đây bỗng nghe thấy tiếng cười lớn của nam nhân này vội quay đầu lại phía đám đông, chen lấn vào bên trong thì thấy Cổ Viêm và thiếu niên áo cam đang xích mích với nhau.
Vô Tâm, Khương Thạch hai người các ngươi đang làm gì vậy ?
Hồng Linh chen lên trước mở miệng lạnh giọng nói.
Hồng Linh muội, muội cũng ở đây sao ta cứ ngỡ muội lại không có hứng thú với những khu vực như này.
Khương Thạch kia nhìn thấy nàng liền thân thiện híp mắt cười nói.
Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm đó, ta hỏi ngươi rốt cuộc ngươi và tên Vô Tâm đó có chuyện gì mà gây ra động tĩnh lớn vậy.
Tên tiểu tử đó dám ….
Khương Thạch kia mải nói chuyện với Hồng Linh nữ tử quay đầu lại thì thấy Vô Tâm kia biến mất cùng hòn đá mất tăm không một chút dấu vết.
Khốn khiếp lý nào lại như vậy đây chẳng khác gì ăn cướp giữa đường, vương pháp ở đâu.
Khương Thạch phẫn nộ quát lớn.
Chúng nhân xung quanh trông thấy cảnh tượng này bất ngờ không kém hắn, mải để ý đến Khương Thạch và Hồng Linh kia mà để tên tiểu tử Vô Tâm kia cầm bảo vật chuồn trước, không hiểu sao tông môn lại có thể thu nhận loại người này vào được.
Khốn khiếp ta hỏi ngươi, tại sao hắn rời đi mà không nói cho ta một tiếng, có phải ngươi nghĩ ta hiền lắm nên mới không coi ra gì phải không.
Khương Thạch tỏ vẻ phẫn nộ hung hãn lôi tên chủ tiệm ra khỏi sạp bóp cổ nhấc bổng hắn nên nói.
Tên chủ tiệm sắc mặt đỏ bừng như sắp tắc thở nếu Khương Thạch kia mà bóp mạnh thêm tí nữa chắc chắn tiểu tử này sẽ mất mạng.
Bỏ tên ngoại môn đệ tử đó xuống, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.
Hồng Linh vút mạnh trường tiên xuống đất quát.
Khương Thạch nghe vậy, bình tĩnh khuôn mặt lại ném bổng tên ngoại môn đệ tử xuống đất lạnh lùng quát.
" Mau nói đi tại sao lại để hắn rời đi "
Bởi vì hắn là một tên quái vật, ánh mắt hắn trông rất đáng sợ giống như một con thú dữ hắn dọa ta nếu ta không làm theo sẽ đánh cho ta thành tàn phế, không còn cách nào khác ta đành để hắn rời đi.
Tên đệ tử ngoại môn này ho sặc sụa sau đó đừng dậy khàn giọng nói.
Vậy , tên tiểu tử đó trả giá cho viên đá kia bao nhiêu ?
Khương Thạch nghe vậy mở miệng hỏi tiếp.
Dạ hồi bẩm Khương Thạch đại nhân tiểu tử đó đổi lấy hòn đá đó chỉ với 10 điểm tích lũy.
Tên ngoại môn này ấp úng một hồi lâu sau đó nhỏ giọng đáp lại.
Nghe được câu trả lời của tên ngoại môn đệ tử này, mọi người xung quanh không khỏi giật mình, có thể uy hiếp một gã ngoại môn cấp bậc đại võ sư ở khu vực ngoại môn lại có thể ngang nhiên đối đầu với nhất đẳng đệ tử đứng đầu thập đại ngoại môn đã vậy còn ngang nhiên lấy một bảo vật với giá 10 điểm tích lũy chuyện này trước nay chưa từng có nhưng một kẻ điên như vậy chắc cũng không phải là kẻ tầm thường muốn động vào là động vào được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...