Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Phiên Ngoại: Người Bình Thường Lướt Qua Trong Kí Ức Của Hắn.

Hứa Tiêu năm nay chẳng phải là trẻ con nữa, đã là sinh viên năm tư đại học, việc học đương nhiên rất áp lực, áp lực làm đồ án tốt nghiệp, áp lực phải tìm chỗ thực tập, trong khi bạn bè đã an ổn tìm được, còn cậu không hiểu vì sao người ta không có nhận, Hứa Tiêu buồn rầu hết sức.

Công ty nằm trong lựa chọn tiếp theo của cậu là tập đoàn KTL rất lớn, cũng nhiều áp lực, vừa đúng lúc người ta đang cần nhân viên thiết kế đồ họa, Hứa Tiêu không cần tiền chỉ thực tập để lấy kinh nghiệm, được ký giấy thực tập thôi, nhưng mà nghe nói đãi ngộ cũng không tồi, vẫn có lương, tuy ít nhưng người ăn bám như cậu cũng thấy hãnh diện.

Ngày thực tập đầu tiên không có vấn đề gì, chỉ là tham quan công ty, quả thực rất lớn khiến cậu mở mang tầm mắt không ít, đừng nhìn Hứa Tiêu đậm chất nhà quê vậy mà coi thường, cậu cũng đã quen qua ba cô bạn gái, hai cô thời đi học ở dưới quê, một cô quen trong vòng ba năm đại học, người ta đi du học bỏ rơi mất cậu, đến bây giờ Hứa Tiêu vẫn nhớ như in câu nói của người bạn gái đó.

Nếu đến năm ba mươi tuổi, em chưa chồng, anh chưa vợ thì chúng ta hãy thử ở bên nhau nhé!

Tuy rằng câu nói này rất trẻ con nhưng Hứa Tiêu lại để trong lòng nhiều năm, cô ấy là một cô gái tốt chỉ là mẹ bệnh nặng cho nên phải ở lại dưới quê không thể ra khỏi mảnh đất đó, còn Hứa Tiêu là người cầu tiến, cậu không thể cứ ở yên một địa phương, cậu muốn có tương lại rộng mở, cậu muốn nhìn thế giới bằng chính con mắt của mình.

Cho nên họ đã chia tay khi vẫn còn tình cảm, nhưng đến nay Hứa Tiêu cảm thấy phần tình cảm này đã phai nhạt, nếu đến năm ba mươi tuổi cậu vẫn chưa có ai thì cậu sẽ suy nghĩ lại.

Ngày thực tập thứ hai, công ty muốn cậu phải thiết kế biểu tượng quảng cáo cho công ty, Hứa Tiêu lần này rất tập trung tinh thần, xem ta đây, xem ta thể hiện trình độ đây.

Hà hà

Đến sáng ngày mai mắt cậu đã thâm quầng như gấu trúc, thật sự là không đơn giản mà, mệt chết ta rồi!

"Nghe nói hôm nay giám đốc tới khảo sát nhân viên, thu dọn, thu dọn đồ đạc mau lên...."

Hứa Tiêu buồn ngủ đến mắt cũng sắp rụng xuống, bên tai cứ nghe tiếng la hét cuống cuồng của mấy chị nhân viên chính thức, Hứa Tiêu mới hỏi được một chị thì, giám đốc sắp đến, mà giám đốc này rất biến thái, khi nghe đến câu này mặt Hứa Tiêu bỗng rạn nứt, biến thái? Sàm sỡ nhân viên, gì ghê vậy? Chẳng lẽ để hắn cứ sàm sỡ như vậy sao?

Hứa Tiêu có lòng tốt nhắc nhở chị ta, lấy áo trùm chân lại, đừng có đi đâu hết, cậu liền nhận lại được ánh mắt đơ ra của chị ta.

Hứa Tiêu tiếp tục làm việc, bản thiết kế còn chưa xong, giám đốc tới nơi, cả khu bỗng chốc im lặng trước nay chưa từng có, Hứa Tiêu đang làm thiết kế hơi đâu quan tâm mấy chuyện bên ngoài, giám đốc gì đó đến cậu còn không biết, bên tay liên tục bị thúc, thúc đến mức khiến cậu muốn đứng dậy chửi thề, nhưng cậu bị không khí trang nghiêm im lặng này làm cho toàn thân như có một tia laser chiếu vào, xuyên thấu quần áo, Hứa Tiêu nhìn thấy toàn bộ nhân viên điều đã đứng lên, chỉ duy có cậu vẫn ngồi nãy giờ.

Ánh mắt như xuyên thấu cậu, đứng như tạc tượng ở đó, ánh mắt nhìn chầm chầm cậu, Hứa Tiêu toàn thân như có kiến bò, hơn nữa khuôn mặt của người này quả thực không có gì đáng sợ nhưng mà Hứa Tiêu bỗng nhiên run rẩy, hắn không phải là cái người ở trung tâm thượng mại khi cậu đi cùng với anh Nhâm Thạch sao? Sao hắn lại ở đây.

"Hứa Tiêu em làm gì vậy, cuối xuống chào giám đốc đi!"

Như một tia sét đánh ngang tai, đánh đến khói cũng bay mù mịt, chặn hết ánh mắt cậu, vẻ mặt cậu ngay lúc này hệt như gặm phải cứt, thối vô cùng, Hứa Tiêu lết cơ thể cứng ngắt của mình gập người 90 độ.

"Chào giám đốc!"

Người nọ rốt cuộc cũng bước đi, xung quanh mới trở lại bình thường, trong lòng Hứa Tiêu rất loạn, ngồi xuống ghế, hắn ta là gã biến thái đó sao? Để chắc hơn cậu lại hỏi chị gái bên cạnh.

"Chị Trình không phải chị nói giám đốc là một gã biến thái sao?"

Chị Trình hoảng sợ tột độ vội bịt mồm của cậu lại, nói nhỏ vào tai cậu: "Cậu không muốn sống nữa hả? Biến thái chính là nghĩa bóng đó biết không, cách làm việc của giám đốc biến thái chứ không phải hắn biến thái"


Hứa Tiêu triệt để ngu luôn, thầm nghĩ, lúc ở trung tâm thương mại mình phá đồng hồ cửa hàng của hắn, anh Nhâm Thạch còn tung chưởng đánh hắn, làm toàn chuyện xấu, tuy anh Nhâm Thạch không nói nhưng cậu vẫn biết số tiền đồng hồ đó rất mắc, và anh ấy đang điên đầu làm việc để trả lại, hiện giờ Hứa Tiêu cũng đang có ý định tìm công việc phù hợp kiếm thật nhiều tiền, nhưng không ngờ rằng công ty cậu thực tập là công ty của nhà hắn, Hứa Tiêu nghĩ lần này mình tiêu thật rồi.

Đang chìm đắm trong kí ức đau thương, bỗng dưng chị Trình thúc vai cậu thật mạnh.

"Này em đi pha cafe cho sếp đi!"

Hứa Tiêu chưa định hình được: "Sao phải là em?"

"Ở đây chỉ có mình em là thực tập sinh!"

Sắc mặt Hứa Tiêu như chó mặt xệ, cầm khay cafe mới pha, chần chờ một lúc lâu, có khi nào cậu bước vào cánh cửa này sẽ bị đá bay một trăm tám mươi dặm không? Có thể lắm chứ?

Cốc cốc cốc.

"Vào đi!"

Giọng nói trầm thật trầm của hắn vang lên, Hứa Tiêu lấy hết sức bình sinh bước vào, nở nụ cười tiêu chuẩn, để khay lên bàn, trong phòng không có ai cả chỉ có hắn, cậu định để đó và chuồn lẹ nhưng ông trời lại không cho phép.

"Cậu không nể mặt tôi phải không?"

Khâu Minh chân bắt chéo ngước nhìn lên, một lúc nào đó hắn cũng chẳng nhớ người này là ai, người bình thường lướt qua trong kí ức của hắn mơ hồ không tồn tại lâu, cậu ta cũng vậy, nhưng khi thấy điệu bộ đáng nghi tránh mặt của cậu ta thì trí nhớ của hắn khôi phục rồi, cậu là người khiến hắn bị đạp một cú lên lưng, ánh mắt hắn cũng chẳng có tức giận, chỉ tùy tiện nói một câu.

"Tôi...xin lỗi, tôi còn có việc!"

Khâu Minh cười nhạt, rất muốn xem biểu hiện của cậu: "Tôi tuy rằng sẽ chẳng nhớ cậu đâu, nhưng mà người làm tôi đau thì tôi nhớ rất lâu!"

Hứa Tiêu đứng đực ra: "Ý anh là sao?"

"Mất trí nhớ nhanh thật, thôi cậu ra ngoài đi!"

Ý tứ khinh người trong lời nói của Khâu Minh rất rõ ràng, cậu hệt như cây gai chướng mắt, lập tức muốn cậu biến mất, Hứa Tiêu liền nổi sung, cậu không thể chịu được có người khinh thường mình như thế.

"Tôi nhớ! Tôi biết cái đồng đồ đó rất mắc, anh nói đi bao nhiêu, tôi trả lại cho anh, đừng làm phiền anh Nhâm Thạch nữa!"

Hứa Tiêu nói tới đây Khâu Minh rất muốn cười, làm phiền Nhâm Thạch, hắn bị điên sao? Đôi môi của hắn hơi cười, khói cafe lượn lờ xung quanh căn phòng tỏa ra mùi hương rất thơm, Khâu Minh liền nói.

"Cậu hình như hiểu lầm gì đó thì phải!"

Hứa Tiêu một khi đã điên lên thì làm chuyện gì cậu cũng làm, thấy điện thoại hắn để lên bàn, cậu đột nhiên cầm lên, không có mật khẩu, cậu liền nhập số mình vào, sợ Khâu Minh không biết cậu liền lưu tên, nhưng cậu không muốn lưu tên mình, đành phải ghi là "con nợ" điện cho mình một cú rồi trả lại cho Khâu Minh.

"Xong rồi, số cả hai cũng có rồi, sợ anh quên nên tôi lưu tên luôn rồi, khi nào có tiền tôi sẽ điện thoại cho anh!"


Khâu Duẫn bất động nhìn cậu động vào đồ của hắn, nét mặt có chút gì đó căng lại, nếu hắn không bình tĩnh thì hắn đã đấm cậu một phát rồi, hắn ghét nhất là ai động vào đồ của hắn, mà Hứa Tiêu đã đi ra ngoài, nhìn dòng chữ "con nợ" chễm chệ, hắn cười một tiếng, để xem cậu ta định làm gì!

Hứa Tiêu làm đến năm giờ chiều, thì về nhà, cậu không ở nhà chị họ nữa mà thuê một căn nhà nhỏ hẹp gần nhà chị, ở cũng được, bớt phụ thuộc vào chị, bây giờ nhà chị có thêm em bé, thêm cậu nữa thì phiền chị lắm.

Cậu đem cơ thể mệt mỏi nằm ì lên giường, cái giường cũng không chịu nổi trọng lượng cơ thể cậu, nhưng cậu rất gầy, đổi giường thì tốn tiền lắm, Hứa Tiêu nằm tính nhẩm, đến bao giờ thì cậu mới trả hết số tiền đó, tính đến lúc ngủ khi nào không hay, bụng kêu ầm ĩ cậu cũng mặc kệ, ngủ trước tính sau, đang ngủ say thì điện thoại kêu một cách mãnh liệt, Hứa Tiêu mới tỉnh cả ngủ, trên màn hình điện thoại, hiện ngay hai chữ mà trưa nay cậu mới lưa số này vào.

"Chủ nợ"

Khâu Minh gọi làm gì?

Mặc kệ, Hứa Tiêu dụi mắt nghe máy.

『 Alo 』

Bên kia phát ra tiếng nhạc ầm ĩ, đinh tai nhức óc, Hứa Tiêu phải để điện thoại ra xa, chuyện gì vậy?

『 Hey! Người tình bé nhỏ, của nợ của anh, mau tới đón anh về đi nè 』

『... 』

Mặc Hứa Tiêu dãn ra, hoang tưởng mình nghe lầm, một lúc sau mới biết giọng phát ra trong điện thoại không giống Khâu Minh chút nào, hình như là một người khác.

『 Ai vậy! 』

『 Người tình của em đang ở đây, hắn uống say quá, của nợ đến đây đón hắn về đi, anh còn có việc nữa, không đợi đâu, đến bar đường X, phòng Vip 151 nhá! Anh cúp máy đây 』

Hứa Tiêu bỏ điện thoại xuống vẫn chưa tỉnh hẳn, người tình bé nhỏ? Của nợ?

Bên kia, một gã đàn ông để điện thoại xuống, bên cạnh là một gã đàn ông nằm lên ghế, rượu đặt đầy lên bàn, gã đàn ông tỉnh táo cười đê tiện, vỗ vai gã say nói.

"Tao còn không biết mày có người tình đó nha, còn đặt là "con nợ" nữa, ớn quá, đợi con nợ đến đi ha, tao về đây"

Gã đàn ông đi, bỏ lại gã đàn ông trong phòng đang say không biết trời trăng gì, Hứa Tiêu cứ một lúc lại nhìn điện thoại, một lúc lại nhìn điện thoại, Khâu Minh say rượu mắc chứng gì cậu phải đến đón hắn về, nhưng một lúc thì suy nghĩ của cậu lại khác, chuyến này không đi không được rồi.

Mẹ nó!

Hứa Tiêu chưa ăn cơm gì hết phải bắt xe bus tới bar gì đấy, bỏ qua đủ loại xập xình thì rốt cuộc cậu cũng vào được, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cậu làm Hứa Tiêu choáng váng, Khâu Minh đang nằm ở đó, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy chứ? Cậu và hắn quen nhau sao? Cứ coi như làm việc thiện tích đức sau này vậy.

Khâu Minh uống rất say, cậu đỡ hắn đi một đoạn hắn cũng không tỉnh lại, đến khi lên taxi, Hứa Tiêu thở như trâu, gọi hắn dậy!


"Này! Nhà anh ở đâu?"

"Này! Anh tỉnh lại đi chứ?"

Khâu Minh vẫn bất động, đương nhiên chẳng nói gì, làm Hứa Tiêu tức điên, mẹ nó! Cậu định gọi cho anh Nhâm Thạch nhưng bây giờ cũng đã trễ lắm rồi, sợ làm phiền anh, cậu đành phải vác hắn vào khách sạn gần đó!

"Tôi đặt một phòng!"

Hứa Tiêu móc ví tiền của hắn ra, lấy thẻ căn cước, trả tiền xong, lại một lần nữa vác hắn lên phòng, vừa đi vừa chửi, thằng biến thái này, tại sao việc này lại đến tay cậu chứ? Cậu là thánh phật sao? Cũng quá từ bi rồi!

Vác hắn lên giường, Khâu Minh nằm bất động, Hứa Tiêu vừa thở vừa nhìn một chút, theo như Hứa Tiêu thấy thì Khâu Minh sẽ không phải loại thích uống bia rượu như vậy đâu, gương mặt khi ngủ của hắn rất yên tĩnh, Hứa Tiêu cởi giày cho hắn, cởi áo khoác cho hắn, nhưng khi cậu cởi được một nửa thì đột nhiên thân thể cậu đã nằm thẳng lên giường, thân thể Khâu Minh bất động nay lại tỉnh dậy còn lôi cậu nằm dưới thân, Hứa Tiêu cảm thất nghẹt thở đến nơi thì Khâu Minh đột nhiên lột quần áo cậu, Hứa Tiêu kinh hồn bạt vía dọa cho mất mật, chắc chắn Khâu Minh đang tưởng hắn là nữ và là một ả phụ nữ bán thân nào đó, Hứa Tiêu vặn sức lực lớn của mình xoay chuyển hắn nhưng Khâu Minh cứ như khối đá, Hứa Tiêu sắp khỏa thân đến nơi thì cậu cảm giác được bàn tay nóng rực của hắn đang chạm lên đũng quần cậu, mồ hôi cậu chảy tán loạn, điên rồi, điên rồi, loạn rồi, Hứa Tiêu đem cánh tay hắn gạt ra, hét như điên vào tai hắn.

"Tỉnh lại đi, tôi không phải là phụ nữ, tôi không có lỗ đâu!"

Hứa Tiêu lại nhận được một câu nói mê sảng kinh hồn của hắn.

"Có lỗ mà!"

"..."

Gân xanh trên mặt Hứa Tiêu hiện lên dữ tợn, nếu như Khâu Minh dám động vào cậu, cậu sẽ giết hắn, cùng lúc với suy nghĩ của cậu, Khâu Minh lấy cà vạt cột tay cậu lên thành giường, dây thần kinh lí trí của cậu đứt phựt phựt, cậu muốn giết người, áo quần của cũng bị lột sạch, Hứa Tiêu bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi tột độ.

"Khâu Minh tỉnh lại đi!"

Hứa Tiêu cứ tưởng rằng mình sẽ bị mất đời trai thì Khâu Minh rốt cuộc dừng lại, hắn ngủ ngay trên người cậu, mà cậu không hề mặc đồ, Hứa Tiêu thở dốc, vì mệt quá độ mà cũng ngủ thiếp đi.

Đến sáng ngày mai, nắng đánh đến mông rồi, Khâu Minh mới cảm thấy tư thế ngủ hơi nhức mỏi, hắn muốn xoa đầu mới biết là mình nằm sấp, muốn mở mắt ra, hoảng hốt chưa kịp hoảng hốt, chắc là cách mở mắt của mình sai.

Ánh mắt Hứa Tiêu mở to, có phần hơi mệt mỏi, hai cánh tay cột lại trên đầu giường tê rần đến nổi không còn cảm giác, Hứa Tiêu nhắm mắt mở miệng: "Mẹ nó anh còn không xuống!"

Nghe tiếng người phát ra Khâu Minh mới giật mình đến trắng mắt choàng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, chưa xác định được Hứa Tiêu lại ở đây? Điều hắn cảm thấy không thể nào nhất là cậu ta không mặc đồ, mà hắn cư nhiên...nằm lên người cậu..cả đêm?

Chuyện gì đây?

Dây thần kinh của Khâu Minh rốt cuộc bùng nổ, đêm qua, Hứa Tiêu? Chuyện gì đây?

"Cậu..."

Lửa giận của Hứa Tiêu rốt cuộc bùng lên: "Mẹ nó anh còn không cởi trói cho tôi!"

Bây giờ hắn mới thấy hai tay của cậu bị trói lại, cột lên, ai trói cậu? Hắn?

Khâu Minh lết thân thể cứng ngắt lại gần cởi trói cho cậu, Hứa Tiêu bóp cánh tay một chút, quả thật tê quá, nếu Khâu Minh chậm chút nữa, hai tay có bị liệt luôn không? Cậu nhanh chóng lấy chăn trùm người lại, lấy quần áo vào nhà vệ sinh, còn không thèm nhìn Khâu Minh lấy một cái.

Khâu Minh hiện tại có một loại xúc động muốn biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hứa Tiêu lại ở đây? Hắn nhanh chóng gọi cho thằng bạn hắn.

『 Tao thấy trong điện thoại mày lưu số con nợ, tao mới điện cho em ấy, sao nào đêm quá vui vẻ chứ? 』


『 Vui cái rắm! 』

Khâu Minh tắt máy, mọi thứ dường như nổ tung, mọi chuyện dường như đi theo hướng tệ hại, nhìn Hứa Tiêu không có mảnh vải, Khâu Minh liền biết được hắn đã làm chuyện gì đó, bây giờ hắn có trách bạn hắn hay là trách cậu tự tiện đặt tên là "con nợ" tất cả điều vô dụng, cậu sẽ không chấp nhận loại biện minh này, ăn sạch con người ra rồi phủi quần như vậy, sống ba mươi lăm năm trên đời đây là lần đầu tiên hắn muốn chui xuống lỗ như vậy.

Khâu Minh ơi là Khâu Minh, mày đã làm gì!

Hứa Tiêu cuối cùng cũng thay đồ xong, Khâu Minh thấy cậu thì đột nhiên sợ hãi, không biết đối diện với cậu ra sao, nhưng Hứa Tiêu vẫn không nhìn hắn lấy một cái, Khâu Minh nhịn không nổi nên mới thốt lời.

"Cậu...đêm qua...!"

Hứa Tiêu nhìn hắn sợ như vậy, cười nhạt, chọc hắn vài câu: "Anh biết cảm giác của táo bón là gì không?"

Khâu Minh ngờ mặt ra, Hứa Tiêu đã nói: "Cảm giác đêm qua của tôi cũng như vậy đó!"

Hứa Tiêu quay gót ra đi, chỉ còn lại Khâu Minh với câu nói cứ lập đi lập lại.

Cảm giác của tôi đêm qua cũng như vậy đó!

Hứa Tiêu đang sỉ nhục hắn, vấn đề này không phải là trọng tâm mà trọng tâm là hắn đã làm gì đó...

Khâu Minh đập tung đầu mình một cái, nằm nhào lên giường, kể từ bây giờ hắn thừa nhận, hắn không thích phụ nữ, nhưng không nói ra, hắn dấu rất kĩ không giống như Khâu Duẫn hắn đã gặp được Nhâm Thạch, hai người bọn họ còn có con, hắn nói ngưỡng mộ bọn họ chính là nói lời thật lòng, hắn cũng muốn có cuộc sống như vậy, vì hắn sợ áp lực gia đình, hắn chính là con rùa rụt cổ, hắn không dám thừa nhận như Khâu Duẫn, nhưng đêm qua hắn đã làm cái gì, hắn dù không tin cũng phải tin, sự thật trước mắt hắn, hắn không thể chối.

Khâu Minh mà biết Hứa Tiêu lừa hắn thì không biết có cảm nhận gì!

Lúc Hứa Tiêu đang trên đường về nhà thì bị Khâu Minh chặn đường, cậu còn chưa nói gì hết thì hắn đã nói một cách dồn dập.

"Hứa Tiêu hôm đó tôi chưa kịp xin lỗi cậu, tôi biết chắc cậu hận tôi lắm, nhưng tôi say quá, tôi không biết!"

Hứa Tiêu hơi sửng sốt: "Tôi đã nói như táo bón rồi mà!"

Khâu Minh ánh mắt nhìn vào cậu, Hứa Tiêu như ảo giác mà cảm thấy được chân tình thật sự trong mắt hắn.

"Hứa Tiêu cậu chạy thì cứ chạy đi, tôi theo đuổi cậu!"

"..."

Khâu Minh định sẽ sống thật với bản thân mình, không vì ai mà sống nữa, chỉ vì hắn, và Hứa Tiêu là lựa chọn của hắn, nếu Hứa Tiêu muốn chạy thì cứ để cậu chạy, hắn vẫn sẽ đuổi theo cậu, nữa bước cũng không rời.

Hứa Tiêu không nghĩ chỉ vì một cậu nói đùa của mình, liền đảo lộn cuộc sống của cậu sau này!

________

HẾT

Hết truyện thật rồi, truyện mới sẽ sớm có thôi!

25/7/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui