" Thí chủ chớ sát sinh thêm nữa! "Quay đầu là bờ, cải tả quy chính, thì sẽ được bần đạo và Công Tôn tiên sinh tha thứ!" - Một tên đầu trọc mặc áo cà sa tự xưng là một cao tăng ẩn cư tiếp chuyện. Hắn ta tỏ ra minh thanh liêm, nhân hậu khiến Cố Thanh Thanh càng thêm phẫn hận nói.
Thấy hai tên chủ nhân của mình kẻ tung người hứng, tự dựng lên một màn kịch chính khí ngời ngời, tên quân sư mặc lục y gầy nhom cũng hùa vào theo bọn chúng. Hắn cất lời nịnh nọt, chân chó vuốt mông ngựa:
“ Giang hồ nay càng ngày càng nguy hiểm, kẻ xấu thì khắp nơi, lừa đảo, sát sinh, giết hại bao mạng người vô tội! May mà có Công Tôn tiên sinh và Lục phương trượng lòng dạ từ bi, chướng mắt tà ma ngoại đạo nên mới ‘kết giao’ với nhau, cùng nhau phế tên võ lâm minh chủ vô dụng, mặt người dạ thú!! Cố lão đầu nhà ngươi nếu chịu trung thành, thề vượt qua núi đao biển lửa cũng tận chung với võ lâm minh chủ thực sự này thì cả sơn trang này mới giữ được mạng.”
Cố gia gia đưa mắt nhìn khắp sơn trang, xác hạ nhân chất đầy như núi, nữ nhi mình hấp hối dựa vào Cố tiểu tử khắp mình đầy vết thương. Còn thê tử mình tuy nhìn ung dung, thoải mái song thực chất đã bị nội thương quá nặng, mình thì mất máu đến chẳng thể nhìn rõ xung quanh, chỉ còn dựa vào một thân công lực lâu năm mà gắng gượng!
Cho dù có được tha cho lần này thì sớm muộn cũng phải chết!!
Dám hại Mạn Tiêu sơn trang máu chảy thành sông, phá hoại gia đình Cố Tiêu Phong
(Liên Sương: Có một sự thật là ta rất kém khoản đặt tên cho nên mãi đến tận bây giờ -tức là khi Cố gia gia sắp mất ta mới cho Cố gia gia cái tên là Cố Tiêu Phong, còn về ngoại tổ mẫu và Cố thúc thúc, thực xin lỗi, có lẽ hai người cho đến kết bộ này cũng không có tên đâu, khụ …khụ. Nhưng đừng bi quan thế, tác giả này biết đâu khi nảy ra ý tưởng liên quan đến quá khứ mấy người hay khi người qua đường Giáp, Ất vô tình nói tên các người thì các người sẽ có tên.) này bị chia cắt, chất nữ phải chính mắt nhìn thấy thảm họa diệt môn mà còn dám bày bộ mặt bố thí?!
Láo xược! Cho dù chết lão phu cũng phải phế được hai tay ngươi!
Cố Tiêu Phong vận hết phần nội lực còn lại tấn công vào gân tay của tên quân sư ngu ngốc. Chỉ nghe thấy tiếng hét còn khó nghe hơn tiếng lợn bị chọc tiết của hắn vang lên, gân tay hắn hoàn toàn bị chặt đứt, cả đời chỉ còn có thể là phế nhân.
Trước hành động ‘cá chết rách lưới’ của Cố Tiêu Phong, lão mập hoa hoét (Công Tôn Vận) và tên lừa trọc chết bầm ( Lục Úy Hân) bất ngờ đến nỗi ngây người đứng đó. Mãi cho đến khi tên quân sư đầu tóc bù xù, nào nước mắt nào nước mũi tuôn rơi như thác chảy mãi không ngừng, dùng bàn tay bị phế của hắn ôm chân mình một cách kì dị thì hai kẻ đó mới hồi thần.
Công Tôn Vận đạp cho Cố Tiêu Phong một cước khiến người bắt ra xa đến nỗi đập vào tường. Người thổ ra một ngụm máu tươi, hai mắt oán hận nhìn về bọn chúng.
Lục Úy Hân khinh thường nhìn Cố gia, lão ra vẻ đạo mạo, từ bi khoan dung bỏ qua bọn họ nhưng thừa biết họ không qua nổi hôm nay mà nói:
“ Tất cả người trong thôn trang giết hết, trừ bốn kẻ bọn chúng!!”
Công Tôn Vận nhếch mép cười thương hại rồi hắn phất tay áo chật chội vì cánh tay đầy thịt và mỡ một cách mà hắn cho là tiêu sái mà bước đi.
Lục Úy Hân nhìn bọn họ một lúc lâu nhưng không tỏ ra vẻ khinh miệt một cách lộ liễu như tên không não Công Tôn mà giấu nó sâu dưới ánh mắt không cảm xúc của lão.
Đáng tiếc, Cố Thanh Thanh nhìn thấy lại rất rõ ràng, kiếp trước nàng cũng vậy, mọi người cũng vậy, vĩnh viễn giấu cảm xúc của mình tận sâu trong tâm hồn và luôn nở một nụ cười đẹp đẽ giả tạo.
Lục Úy Hân lại trầm giọng nói: “A di đà phật! Nghịch tặc cố gia đã bị bần đạo cùng Công Tôn tiên sinh bắt được! Đáng lẽ phải một đao chém chết nhưng người theo Phật nhân từ, để cho chúng tự sinh tự diệt! Quân sư của Công Tôn tiên sinh vì nghĩa hy sinh sau này khi Công Tôn tiên sinh phế tên Hoắc Ngự khỏi chức võ lâm minh chủ liền phong làm trưởng lão!”
Nói rồi tên trọc đó cũng dẫn theo những thích khánh đã đồ sát Mạn Tiêu sơn trang mà bước đi.
Ngay sau khi bọn chúng rút khỏi Mạn Tiêu sơn trang, Cố Thanh Thanh lập tức chạy đến bên mẫu thân, thúc thúc, ngoại tổ phụ và ngoại tô mẫu. Nàng chẳng thể nào kìm nén được những giọt nước mắt của mình nữa, nghẹn ngào mà nức nở bật ra những tiếng khóc tỉ tê, nhưng khác những mọi lần, nàng chẳng hề lao vào lòng bọn họ nữa.
Bởi nàng biết, những người thân của nàng, gia đình của nàng đang chịu đau đớn đầy mình. Mẫu thân dùng hết sức lực còn lại ôm nàng, mỉm cười, khe khẽ hát bài hát mà người vẫn luôn ru nàng ngủ hồi bé.
Tiếng hát của người ngọt ngào và êm dịu, tựa như một cơn gió thoảng qua mặt hồ, như nâng lên những cánh hoa đang rơi xuống, để rồi trong phút chốc, trước khi héo tàn, chúng lại có thể một lần nữa rực rỡ và lộng lẫy như thuở mới sinh ra.
Tựa đầu vào đôi vai gầy yếu, Cố Thanh Thanh hưởng thụ cảm giác ấm áp của gia đình lần cuối, hưởng thụ những ngón tay gầy yếu, thon dài của mẫu thân đang mơn man trên gò má nàng.
Cố Thanh Thanh khẽ mở mắt, bốn người bọn họ vẫn như cũ, như lần đầu mà nàng gặp họ, ánh mắt vẫn luôn tràn đầy biết bao yêu thương và sủng nịch.
Trước lúc đi xa, Cô Tiêu Phong vẫy ta lại gần, nói lời căn dặn:
“ Thanh nhi, Lục Úy Hân giật dây Công Tôn Vận là phản, chỉ sợ những ngày tháng trong giang hồ tiếp theo sẽ đầy phong ba sóng gió. Lục Úy Hân vẫn luôn nuôi dã tâm từ trước đến giờ, chỉ sợ đã cài không ít người bên võ lâm minh chủ là Hoắc Ngự. Kim cang phái cùng Thiếu Lâm Tự hợp tác với nhau thì mạng của Hoắc Ngự cũng chẳng còn. Ngươi mau sớm rời khỏi giang hồ, tìm nơi yên bình mà trú, chờ sóng gió tan biến thì hẵng quay lại.” Nói rồi ông cũng từ giã hơi thở cuối cùng.
Lục Úy Hân.
Công Tôn Vận.
Hoắc Ngự.
Mạn Tiêu sơn trang.
Cố Thanh Thanh, hay đúng hơn là Tố Thanh Thanh!?
Thanh Thanh bỗng dưng bật cười, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc lại phát ra từ chỗ máu chảy thành sông, xác phơi thành núi này khiến nó trở nên thật quỷ dị!!
Cố Thanh Thanh nàng cũng thực là ngu ngốc!! Nàng xuyên vào quyển “Tuyệt sắc giai nhân” bao năm nay mà chẳng hề hay biết!
Nếu như nàng biết sớm hơn thì Cố gia cũng chẳng thê thảm đến vậy! Nếu như vậy, nàng sẽ lại được cười đùa bên mẫu thân, luyện võ cùng thúc thúc, đánh cờ cùng gia gia, nói chuyện phiếm cùng ngoại tổ phụ!!
Nhưng thực đáng tiếc trên đời này không có thuốc mang tên hối hận, lại càng không có chữ nếu…
Bây giờ ở Mạn Tiêu sơn trang này, ngoại trừ nàng thì chẳng ai còn sống!
Thanh Thanh ngươi mới thật ngu ngốc làm sao!? Những giọt nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi trên khuôn mặt nàng, đua nhau mà chảy xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...