Cố Thanh Thanh im lặng nhìn ngọn lửa đỏ rực dần lụi tàn, để lại tro tàn phiêu tán bay theo gió.
Nàng cuối cùng cũng rũ bỏ được chấp niệm, rũ bỏ quá khứ bi thương thống khổ. Sau này, mỗi tối ngủ sẽ không mơ lại ngày đó, mỗi lần gảy đàn sẽ không ân hận, mỗi lần cầm bút sẽ không đau đớn. Đã kết thúc rồi?
Nàng lạnh nhạt nhìn về phía chân trời đang bừng sáng, đột nhiên nói vọng lại về phía đằng sau:
“Đến rồi?”
Gió nổi lên, thổi tung áo khoác mỏng manh, đơn bạc của nàng. Phía sau vốn trống vắng lại xuất hiện thêm một bóng người.
“Bẩm tiểu thư, xác thực như ngài dự đoán, sau khi võ lâm minh chủ qua đời, các môn phái khác đã cho người đến mời đại phu của Đường Môn, hiện tại bọn họ vẫn đang chờ ngoài đại môn.”
Cố Thanh Thanh gật đầu, trước khi vẫy cho hắn ta lui đi, nàng chậm rãi nhắc nhở:
“Sự việc lần này chung quy vẫn là chuyện riêng của ta, bởi vậy, ngoại trừ nhị vị kia, ta không mong muốn có thêm bất cứ ai phát hiện hành tung của mình, được chứ?”
“Nô tài hiểu rõ”
Cho dù hiện tại nô tài Phù Sinh Cốc thuộc tuân theo mệnh lệnh của nàng, cho dù nàng là đệ tử chân truyền của Nhã Nhạc thần y, sự thật vẫn như cũ không thể thay đổi rằng Yên Mộ Quân cùng sự phụ mới là chủ tử chân chính. Bởi vậy, nếu như nàng vọng tưởng rằng mọi hành động của bản thân mình có thể nằm ngoài tầm nhìn của bọn họ thì quả thực là ngu ngốc. Tuy nhiên, khác với sư phụ tuyệt đối tin tưởng vào khả năng của nàng, Mạc Tích Ngôn lại nhiều hơn một phần lo lắng. Bởi vậy, nếu như để sư huynh biết được nội tình, với tính cách của huynh ấy thì nhất định sẽ nhúng tay vào.
***
Cố Thanh Thanh mặc y phục bằng vải thô màu xám của đại phu đứng trước hiện trường vụ án. Nàng có thể dễ dàng lường được bọn họ sẽ tìm đến Đường Môn, sóng gió giang hồ từ trước đến nay triều đình đều tránh đi, huống chi là đại sự nguy kịch như vậy? Bởi vậy, pháp y của triều đinh không tới thì chỉ có thể mời đại phu khám. Vừa trùng hợp thay, Đường Môn – y đường của Phù Sinh Cốc nổi tiếng giang hồ lại ngay gần đây. Chỉ có thể nói, Công Tôn Vận lựa chọn vị trí khoe chiến lợi phẩm quá tệ.
Bọn họ vượt qua sân viện, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Cố Thanh Thanh bày ra bộ dáng biết điều theo sau, cho dù mọi lối đi, cảnh vật nàng đều sớm tìm hiểu từ trước, có thể nói so với đám bang phái này còn thông thạo hơn nhiều.
Đứng trước cửa phòng là một toán nhân sĩ đang xì xào bàn tán, kinh ngạc có, thất vọng có, nhưng đa phần vẫn là vui mừng, hả hê.
Nàng đẩy cánh cửa gỗ vững chãi, bước vào căn phòng. Thân xác của Công Tôn Vận vẫn như cũ chết dựa vào tường, ngoại trừ bàn ghế, đồ đạc xung quanh hắn ngổn ngang, còn lại vẫn ngăn nắp gọn gàng. Máu bên khóe miệng hắn đen sẫm lại, cả người toát ra mùi vị tanh tưởi và thối rữa, vật nàng đưa hắn nắm trong tay cũng biến mất.
Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh từ trước đến quả thật nay không thiếu chuyện buồn cười - sát nhân lại đi khám nghiệm tử thi của nạn nhân, thật chẳng khác nào tạo cơ hội cho nàng xóa đi dấu vết bỏ lỡ.
Nàng cẩn thận quan sát thi thể của hắn, thân thể cứng ngắc, tốt lắm! Bàn tay hắn vẫn như cũ tạo thành dáng cầm nắm đồ vật. Cũng không bị xê dịch vị trí, chứng tỏ chưa có tên “Trình Giảo Kim” nào nhảy ra chắn đường nàng.
Nhớ lại vì một chưởng lần trước mà nàng phải cuốn băng gạc xung quanh tay nhiều như vậy, Cố Thanh Thanh không khỏi nhíu mày khó chịu.
Nàng rũ mi mắt, điều chỉnh lại sắc mặt của bản thân, điềm nhiên nói lớn:
“Thời gian vị này chết cách đây không lâu, khả năng cao là tối hôm qua. Sau khi xem xét qua phần thân thể bên ngoài có thể phán đoán, thứ nhất, hắn ta tử vong bởi chỉ một chưởng mặc dù võ công của hắn ta rất cao, dấu tay để lại trên người hắn khá giống với bàn tay của nam nhân trung niên. Thứ hai, trong khi chết, trên tay hắn tay vẫn cầm chặt một vật. Tuy nhiên, muốn kiểm chứng rõ ràng, e rằng tại hạ còn cần thời gian để quan sát.”
Nói xong, Cố Thanh Thanh thức thời cụp mi mắt, coi như không nghe thấy bất kì âm thanh bình luận nào xung quanh. Mỗi lời nói của nàng đều chống lại sự trong sạch của hắn, quân sư của Công Tôn Vận – Lục Úy Hân. Vốn ban đầu, nàng đã sai thuộc hạ nhân cơ hội khi Lục Úy Hân sơ hở mà đoạt lấy vật hắn thường xuyên mang theo bên người, cũng là bằng chứng dễ dàng đổ tội cho hắn nhất – tràng hạt của nhà sư.
Lúc nàng khám nghiệm tử thi, tràng hạt biến mất, mà tư thế của Công Tôn Vận vẫn như cũ được giữ nguyên, nàng hoàn toàn tin tưởng rằng nếu kẻ lấy là Lục Úy Hân thì sẽ không để lại sơ hở trí mạng như vậy. Cho nên, người phát hiện ra tràng hạt chỉ có thể là nhân sĩ giang hồ. Cho dù là ai phát hiện thì cũng vẫn như cũ tạo thành kết cục mà nàng mong muốn, bọn họ trước kia đã từng khát khao bao nhiêu cái ghế trên vạn người này, giờ Tôn Vận đã ngã, Lục Úy Hân cũng không nên tiếp tục sừng sững tại vị nữa. Cơ hội lại đang ở trước mắt, việc hắn ta trong sạch hay không cũng không còn quan trọng.
Đại khái Lục Úy Hân đã sớm bị người trong giang hồ đem giam giữ ở nơi nào đó từ lâu đi… Lần này, hắn muốn thoát tội hay vượt ngục cũng khó.
Mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, trong khi Lục Úy Hân còn chẳng hay biết nguyên nhân mình bị tống giam, mọi chuyện nhanh chóng bị đè ép xuống, các môn phái lại tiếp tục kiên trì tranh đoạt ngôi vị không chủ.
***
Tại kinh đô nội thành, Tố phủ.
Giữa khuê phòng bừa bộn, một nữ nhân đầu tóc rũ rượi nằm trên giường dần dần mở mắt. Ánh mắt nàng ta thoạt đầu là kinh ngạc đánh ra xung quanh căn phòng một lượt, tiếp đến dần trở nên lạnh lẽo, âm trầm. Nàng nhăn mặt chịu từng trận đau nhức đánh mạnh vào tâm trí, tiếp nhận toàn bộ thông tin từ trước đến giờ của thân thể.
“Mộc Nga! Mau rót nước cho ta!” Thanh âm khản đặc nói lớn, ra mệnh lệnh.
Song, cho dù nàng ta nói đi nói đi nói lại bao nhiêu lần cũng không có một nha hoàn nào chịu đáp lời hay bước vào. Hàn Như Nguyệt, hay hiện tại là Tố Nguyệt mở miệng cười trào phúng.
“Không nghĩ tới khối thân thể này lại phế vật như vậy, ngay cả chính nha hoàn của bản thân cũng không ra lệnh được. Hừ, chẳng qua, một khi ta đã biến thành ngươi, đừng nói một nha hoàn bất tuân, cho dù là thiên tử cũng đừng hòng mong ta hành lễ. Cứ an tâm yên nghỉ đi, đời này ta sẽ sống hảo hảo thay cho ngươi.”
Tố Nguyệt bá đạo nói với chính nguyên chủ, không hề để tâm đến việc kẻ nào đã đoạt xác một ngốc tử khi nàng ta đang ngủ.
Nàng dựa vào mép giường đi xuống, tự rót cho mình một ly trà, lại đem bình trà mạnh mẽ vứt xuống đất. Bình sứ va đập lên nền đất cứng rắn tạo thành thanh âm chói tai “Choang!”
“Trời ạ! Con đần này lại làm điều gì nữa vậy?! Còn không mau dọn hết đống kia đi!” Mộc Nga cáu gắt bước vào phòng, nàng ta còn chưa thấy mặt Tố Nguyệt đã mở miệng mắng chửi trước tiên.
“Chát” Tố Nguyệt lập tức vung tay tát vào mặt Mộc Nga, khiến tỳ nữ đó lảo đảo ngã xuống sàn nhà. Mộc Nga không thể tin nổi nhìn vị tiểu thư vốn ngu xuẩn ngày nào bỗng trở nên ngoan độc. Nàng ta ôm mặt, lắp bắp.
“Làm… làm thế nào??”
Tố Nguyệt đứng từ trên cao khinh thường nhìn xuống, gót hài dẫm vào người nữ tỳ, tay còn lại dội nước trà từ trên cao xuống đầu nàng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...