Editor: Tây An
Cảnh sát Trần nói đoạn, mời Tiết Xán Đông đến trước máy vi tính.
Tiết Xán Đông nhìn hình ảnh độ phân giải không cao, nhất thời hơi nghẹn lời.
Vì thoáng hoài nghi vừa rồi trong lòng mình, có chút hổ thẹn.
Không phải anh đa nghi, nhưng người cố ý tạo cơ hội tiếp cận anh rất nhiều, mà còn không phân biệt nam nữ.
Chợt nghĩ hai người liên tục ngẫu nhiên gặp, nếu như không phải cái gọi là duyên phận quấy phá, vậy cũng chỉ có thể là cố ý.
Vừa rồi trong lòng anh quả thực có khuynh hướng nghĩ vế sau.
Nhưng camera lại rõ ràng cho thấy, cô quả là trùng hợp xuất hiện ở giao lộ kia, trong tay ngoài dù, còn cầm túi và hoa quả đồ vật các loại.
Mà đã đi qua một đoạn, đột nhiên phát hiện hai người xuống từ xe van hành tung quỷ dị, lúc này mới quay đầu về.
Cô rất thông minh, đang thương lượng trước cùng bọn trộm chó, đầu tiên là quan sát thiết bị giám sát bốn phía, sau đó lấy điện thoại bấm số, anh nghĩ cô đang báo cảnh sát, sau đó mới đi cản hai tên trộm chó kia, hai tên vừa đi vừa xô đẩy cô, cô mất thăng bằng ngã xuống đất, hoa quả và dù cũng rơi xuống đất theo, sau đó cô chỉ cho hai tên kia nhìn camera, còn nói gì đó, sau đó đánh lén một cái rồi cởi cái túi màu trắng trùm đầu chó xuống.
Patton bị buộc chặt miệng, tứ chi cũng bị khống chế.
Cô tay mắt lanh lẹ chụp hình, đèn flash cực kỳ sáng trong đêm tối.
Sau đó cô còn nói gì đó, thừa dịp trộm chó do dự, lập tức tiến lên ôm lấy Patton.
Hai tên trộm lúc này bắt đầu nện cô liên hồi, cướp điện thoại di động của cô và con chó trong ngực, đang chuẩn bị tiếp tục hành hung, trong ngõ hẻm đột nhiên xuất hiện mấy người sống gần đó, lúc này mới ngăn cản tên tội phạm tiến thêm một bước.
Tiết Xán Đông thu tầm mắt lại, trên mặt mặc dù vẫn không có biểu cảm gì, nhưng nội tâm không bình tĩnh chút nào.
Ngoại trừ thấy có lỗi vì tâm tư phức tạp của mình vừa rồi, thì việc cô dũng cảm cơ trí và bất chấp hậu quả, càng khiến anh không biết phải hình dung nội tâm mình như thế nào.
Thế là anh trở về trước mặt cô, nhìn thẳng cô, trong ánh mắt có thêm hơi ấm, “Cám ơn cô đã cứu Patton.”
Cố Du có hơi không quen khi anh chân thành thế này, sau hai giây mới trả lời: “Coi như đáp lễ lần ở sa mạc.”
Tiết Xán Đông nhẹ giọng cười, cảm thấy cô gái trước mắt có phần đáng yêu, anh nói: “Đi bệnh viện đi.”
Cố Du chỉ cảnh sát, “Ký xong sẽ đi.”
“Tôi đưa cô”
“Không cần khách khí đâu.” Cô cười cự tuyệt.
“Cô cần, còn lại tôi bảo luật sư xử lý.
Cô kiểm tra sức khoẻ trước quan trọng hơn.” Tiết Xán Đông nhìn chăm chú đôi mắt của cô, thấp giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo chút kiên trì chính anh cũng không phát hiện.
“Nhưng tôi– “
“Trời ạ! Em là Cố Du mà? Ôi! Sao em ở đây thế?” tiếng Nguyên Sâm kinh ngạc vang vọng phòng, cũng ngắt cuộc nói chuyện.
Ra anh ấy thừa dịp Tiết Xán Đông xem camera, ôm Patton lải nhải không ngừng với bác sỹ thú y, căn bản không chú ý chuyện của những người khác, đến khi liên tục xác định Patton không có gì đáng ngại rồi, người mới sống lại, mắt thoáng nhìn, vậy mà phát hiện người mình quen biết cũng ở trong đồn cảnh sát.
“Thầy Nguyên.” Cố Du đứng dậy từ trên ghế, lễ phép đáp lại anh ấy.
“Em làm sao thế? Mặt bị thương rồi? Cánh tay làm sao vậy?” Nguyên Sâm lập tức vây đến, trên dưới nhìn quét Cố Du, mặt tràn đầy sự chấn kinh hoang mang.
“Cô ấy cứu Patton.”
Tiết Xán Đông giải thích ngắn gọn xong, đi đến chỗ bác sỹ thú y, sờ sờ đầu của chú chó, gọi cảnh sát Trần tới.
Chờ anh xử lý xong hết thảy, trở lại trước mặt Cố Du một lần nữa, Nguyên Sâm vẫn hỏi không ngừng.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện, chuyện sau đó luật sư sẽ xử lý.” sau khi anh đứng vững, nhìn qua mắt Cố Du mở miệng nói.
Nguyên Sâm lúc này cảm thấy Cố Du quả thực chính là ân nhân cứu mạng của mình, vội đáp: “Đúng vậy đấy, đi mau đi mau, sức khoẻ quan trọng, đừng để bị thương bộ phận quan trọng nào!”
Dứt lời cũng không đợi Cố Du phản bác, trực tiếp kéo cánh tay cô đi ra ngoài.
Chỉ là mặc dù Nguyên Sâm có ý tốt, nhưng sức anh trùng hợp dùng trên cánh tay Cố Du bị thương, cô hít một hơi lạnh, lập tữ toát ra chút mồ hôi lạnh.
“Cậu nhẹ thôi.” Tiết Xán Đông nhìn ra dị dạng, kéo tay Nguyên Sâm, mình thì đến bên người cô, thấp giọng hỏi: “Gãy xương rồi à?”
“Chắc không sao.”
Tiết Xán Đông nhìn khuôn mặt cô thảm thiết, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt.
Hai từ thiện lương, đơn thuần, rơi xuống lòng anh.
Đến bệnh viện, anh bảo bác sĩ kiểm tra cặn kẽ toàn diện cho cô, một sợi tóc cũng không bỏ qua.
Mặc dù kết quả kiểm tra sơ bộ cho thấy cánh tay cô bị trật khớp, cơ thể nhiều tổ chức mềm bị tổn thương, không bị thương chỗ yếu hại gì, nhưng đang kiểm tra, cô đột nhiên sốt cao.
Bị thương sức miễn dịch sẽ đi xuống, lại bị mưa xối lâu như vậy, cũng khó trách thân thể sẽ không gánh nổi.
Tiết Xán Đông ở lại, không mảy may để ý ánh mắt ‘Cậu chính là có vấn đề’ của Nguyên Sâm trước khi đi.
Trong phòng bệnh, yên tĩnh thoải mái dễ chịu, ánh đèn cũng tô điểm rất hài hòa.
Cô kiểm tra xong, ngủ quen vô cùng, giống như đã mệt mỏi thật lâu.
Cô trông rất nén lòng, ngay cả ngón chân cũng trông biết điều như vậy, trắng trắng mềm mềm lộ ra bên ngoài, rất khiến lòng người vui vẻ.
Anh nghiêm túc nhìn cô thật lâu, mới quay ánh mắt lại văn kiện trong tay.
Tiết Xán Đông biết mình hiếu kì với cô, song không phải thứ hiếu kì vẻn vẹn với túi da kia.
Độc thân lâu, tình cảm đã bắt đầu lạ lẫm, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ngủ say, trái tim như lại có sự xúc động muốn nhảy ra.
Khi Cố Du mở mắt ra lần nữa, đã gần sáng sớm.
Cô mơ mơ màng màng ngắm nhìn bốn phía, cho đến khi ánh mắt rơi xuống người đàn ông ngủ bên cạnh, mới hoàn toàn tỉnh.
Xuất hiện trong phòng bệnh cô không bất ngờ, nhưng anh sẽ ở lại, thì thật sự có chút ra ngoài ý muốn.
Cô lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc này, thật lâu không nói gì.
Không khí, như nháy mắt ngưng lại.
Đến khi trong cặp mắt trong trẻo kia, một thoáng mê mang nhàn nhạt đột nhiên nổi lên, cô mới chậm rãi duỗi tay phải không bị thương ra, tới gần anh.
Mà khi cơ hồ đụng phải anh, cô lại ngừng lại.
Gần như vậy, lại xa đến thế.
Dừng lại rất lâu, cô nở nụ cười khổ nhàn nhạt, đến khi lẳng lặng thu cánh tay về, cặp mắt trong suốt óng ánh kia, đã không chút gợn sóng.
Mà Tiết Xán Đông cũng giống như cảm nhận được gì đó, dần dần tỉnh lại.
Anh vừa mở mắt, thì thấy cô đang mỉm cười mà nhìn mình.
Anh bất giác cong khóe môi lên, thanh thanh giọng, thấp giọng hỏi cô: “Tỉnh lúc nào thế?”
“Vừa tỉnh.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, thấy cô mặc dù mặt mỉm cười, nhưng giọng nghe vẫn còn hơi yếu.
Khi Adrenalin và thuốc hết tác dụng, nhất định cô sẽ cảm thấy đau buốt nhức các kiểu.
Nhìn khuôn mặt cô trắng nõn, anh đột nhiên đưa tay sờ trán của cô.
Cố Du bị dọa, vô thức trốn về sau, nhưng vẫn không nhanh bằng bàn tay của anh.
Cảm nhận bàn tay ấm áp này dán trên trán mình, cô rất chắc chắn hiện tại không sốt.
“Ừm, không sốt nữa.” Anh thỏa mãn thu tay lại, thấy cô trông đáng thương như ‘Bị người xấu bắt cóc, không dám hành động thiếu suy nghĩ chút nào’, thấp giọng cười.
“Làm sao thế?” Cố Du không hiểu.
Tiết Xán Đông cười mà không nói, đôi mắt đen sâu nhìn cô, ánh mắt ấm áp.
Đến khi cô bị nhìn đến xấu hổ, khuôn mặt bắt đầu hơi đỏ, anh đột nhiên thốt ra: “Làm bạn gái tôi đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...