Editor: Tây An
Nguyên Sâm rất hiếu kì chuyện trên đó, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Cố Du vừa trả lời anh, vừa chú ý một bóng dáng cũng đi tới.
Tiết Xán Đông cất bước đi tới bên cạnh Nguyên Sâm, ánh mắt lại một mực dính trên người cô, mặc dù vẫn là khuôn mặt ’Ai rảnh đừng có lại gần’ kia, nhưng ánh mắt lại nhiều hơn vài thứ so với dĩ vãng.
Tốc độ Cố Du trả lời vấn đề đột nhiên chậm lại, nhìn anh, biểu cảm cực đặc sắc.
Đầu tiên là hiếu kì, sau đó là hoang mang ngắn ngủi, cuối cùng mới đổi thành kinh ngạc và mỉm cười.
“Hai người quen à?” Nguyên Sâm mẫn cảm cực kì, vừa đi vừa về dò xét hai người, phát hiện bầu không khí không giống bình thường.
Tiết Xán Đông nhìn Cố Du, không nói.
Cố Du nhìn anh, lại nhìn Nguyên Sâm.
Nhất thời có chút xấu hổ, vừa định mở miệng giải thích, Tiết Xán Đông lại đơn giản ‘Ừm’ một tiếng, coi như trả lời.
Nguyên Sâm đứng ở giữa, một hồi thì ngó ông bạn ‘Ánh mắt như sói’, một hồi lại ngắm Tiểu Cố ‘Mặt mũi ngượng ngùng’, chậm rãi gật đầu, như nói tôi hiếu hết rồi.
Tiết Xán Đông mặc kệ anh ấy, hỏi Cố Du: “Cánh tay không có sao chứ?”
Cố Du lắc đầu, nhìn vết thương, “Trầy da một chút thôi.”
Anh nói: “Đi xử lý một chút đi.”
Cô đáp: “Ừm.”
Hai người: “…”
Đối thoại kết thúc như vậy, xấu hổ vô cùng bất ngờ đột nhiên kéo đến.
Cố Du không biết làm sao.
Tiết Xán Đông rất có kinh nghiệm, nói: “Cô đi xử lý vết thương trước đi.”
“… Vâng.” Cố Du nhìn Nguyên Sâm, mặc dù anh ấy không phải lãnh đạo của cô, nhưng dù sao vừa rồi đang hỏi chuyện nhau.
Nguyên Sâm sững sờ, “A a, đúng rồi, xử lý vết thương quan trọng lắm.”
Cố Du lúc này mới gật gật đầu, nở nụ cười coi như lễ phép, gửi tới lời cảm ơn rồi rời đi.
Nhưng chân vừa mới bước hai bước, cơ thể cô liền dừng một lát.
Bởi vì Tiết Xán Đông ở sau lưng, đột nhiên nói một câu: “Có duyên gặp lại.”
Cố Du sững sờ, chậm rãi quay người, ánh mắt vừa hay đón ánh mắt anh mỉm cười.
Cô nhớ đây là lời mình đã từng nói, nên cười nhẹ ‘Ừm’ một tiếng, vẫy tay một cái với anh.
Tiết Xán Đông đứng tại chỗ, nhìn cô đến chỗ xe cứu thương.
Nguyên Sâm liếc mắt ông bạn, cười nói: “Có phải cậu lâu không theo đuổi con gái hay không, nên công lực xuống rồi à? Ngay cả lời nói cũng không biết nói sao à?” Cái cảnh đối thoại hai câu liền dứt vừa rồi là sao đây?
Tiết Xán Đông mặc kệ anh ấy, thu tầm mắt bước về xe.
Nguyên Sâm vội theo sau, rất hưng phấn: “Này, tôi nói cậu hay, theo đuổi con gái ấy, phải lãng mạn.
Cậu có ý với cô ấy, thì phải…” Nguyên Sâm đặt chủ nghĩa lãng mạn chí thượng, bắt đầu chia sẻ hành trình yêu đương của mình.
Đến khi hai người trở lại nội thành, anh ấy vẫn không ngậm miệng.
Tiết Xán Đông suốt đường đều nghe trò vui, cuối cùng sắp đến nơi, hỏi câu hỏi linh hồn: “Cậu như thế rồi, sao giờ còn độc thân?”
Nguyên Sâm dừng lại, lập tức cãi lại nói: “Tôi đang trong thời kỳ khôi phục.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, “Hẳn là thời kỳ dưỡng bệnh này, cùng nguyên nhân với chuyện tháng trước cậu gào khóc mua say?”
Nhắc đến chuyện này, lập tức mặt Nguyên Sâm xám như tro, nắm chặt ngực, một tay chỉ anh: “Sao cậu tàn nhẫn vậy hả!”
Tiết Xán Đông cúi đầu cười, đập bả vai anh ấy hai lần, coi như an ủi.
Nguyên Sâm đẩy cánh tay anh ra, đang chuẩn bị tiếp tục lên án, nhưng đã đến văn phòng.
Oán hận chỉ có thể hóa thành một câu ‘Cậu chờ đấy’.
Tiết Xán Đông nhìn thân áo bào đen của anh ấy biến mất, bảo lái xe xuất phát một lần nữa, đến điểm đến của mình.
Cuộc ‘Gặp lại’ ngắn ngủi vừa rồi kia sẽ không biến thành gì khác, anh căn bản không có thời gian suy nghĩ.
Tiết Xán Đông ở thành phố, và ở sa mạc không giống nhau.
Chút phong hoa tuyết nguyệt kia, thực sự chỉ là chút lẻ tẻ trong cuộc sống anh.
Hảo cảm trong lòng anh mặc dù rất khó có được, nhưng muốn hành động thêm một bước, vẫn cần chút thiên thời địa lợi nhân hoà.
Nếu không có, hảo cảm cũng chỉ có thể là hảo cảm.
…
Ba ngày sau, đột nhiên có sự cố.
Một hôm trời tối gió táp mưa sa, con chó cưng Patton của Tiết Xán Đông mất tích.
Patton là một con chó lai sói Tiệp Khắc thuần chủng, đa số thời gian nó đều dịu dàng ngoan ngoãn hoạt bát, thông minh lại trung thành.
Nhưng nếu như có công kích, nó sẽ lập tức bộc phát ra tính sói, lập tức tiêu diệt kẻ địch.
Nhưng một con chó trưởng thành như vậy, trong tầm mắt Nguyên Sâm, vậy mà mất tích!
Lúc này, trong nhà Tiết Xán Đông, bầu không khí ngưng trọng dị thường.
Từ trợ lí riêng Phó Lỗi, đến quản gia, luật sư, lại từ bảo tiêu đến lái xe, tất cả, không một ai là không như phạm phải sai lầm lớn, không dám thở một tiếng.
Mà kẻ cầm đầu Nguyên Sâm, càng hối hận đau lòng, nước mắt chảy tùm lum, chỉ thiếu nước quỳ xuống với Tiết Xán Đông thôi.
“Tôi tìm Patton thử nữa xem, mưa lớn như vậy, tôi… Sợ nó chịu khổ.” Nguyên Sâm tính nhạy cảm, giờ ngữ điệu nói chuyện đã rất nghẹn ngào.
Có khi anh ấy cũng hận sự ngu xuẩn vô tri của mình khi làm việc, nếu không phải chập tối vì thấy cái cây khô trong vườn nở hoa, sao mà Patton biến mất anh ấy cũng không phát hiện!
Tiết Xán Đông lạnh mặt, ngồi trên ghế sa lon không nói một lời.
Anh không phải người cảm tính, xảy ra chuyện là lập tức nghĩ đối sách, căn bản không đếm xỉa tới Nguyên Sâm.
Patton cực kỳ thông minh, căn bản không có khả năng lạc đường, khả năng duy nhất chính là bị người bắt đi.
Giờ anh chỉ mong đối phương là người biết nhìn hàng, không phải vì thịt chó, hoặc là một tên biến thái trút giận.
Nếu như mục đích chỉ ở đầu cơ trục lợi con chó quý, vậy Patton sẽ có tỉ lệ còn sống rất lớn.
Patton được huấn luyện nghiêm chỉnh, rất dũng mãnh.
Bình thường ai muốn bắt nó, cực kỳ khó khăn.
Báo cảnh sát rồi, camera cũng không nhìn ra gì, anh đã cho người đi tìm hiểu tin tức, nên việc có thể làm bây giờ, chỉ có kiên nhẫn chờ đợi, thêm cầu xin vận may.
May sao, không bao lâu vận may đã tới.
Đồn cảnh sát gọi điện thoại đến, nói chó tìm được, bị thương ngoài da một chút thôi.
Tiết Xán Đông lập tức dẫn theo bác sỹ thú y và luật sư, đến đồn cảnh sát.
Nguyên Sâm cũng sụt sùi đi theo.
Khi anh bước vào văn phòng, Patton liền bắt đầu cao hứng điên cuồng sủa, nhưng ai mà biết không đợi anh lên xem xét vết thương của nó, Nguyên Sâm đã nhào tới ngay, khóc ròng ròng.
“Patton ơi… Patton của chú! Đều là chú không tốt! Con không sao chứ?! Có bị sao không?!”
Bầu không khí vốn nghiêm túc, bị tiết mục này quấy rối, lập tức có hơi quái dị, cảnh sát Trần phụ trách vụ án trợn mắt há mồm.
Tiết Xán Đông nắm chặt cổ áo Nguyên Sâm, ném anh ấy qua một bên, sau đó để bác sỹ thú y kiểm tra Patton.
Patton hưng phấn liếm láp tay Tiết Xán Đông, anh thì trấn an xoa xoa đầu của nó, thưởng cho nó.
Lúc này cảnh sát Trần đến góc phòng tìm người, Tiết Xán Đông vô ý thoáng nhìn, lông mày chậm rãi nhướng lên.
Người ngồi bên trong góc không phải ai khác, chính là Cố Du.
Cô xem ra mười phần chật vật, từ đầu đến chân ướt hết, khoác chăn trên người để giữ ấm, trên mặt có mấy vết trầy da, cánh tay uốn thành một đường cứng nhắc.
Tiết Xán Đông đi tới, dừng trước mặt cô, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn giấu sự dò xét không dễ dàng phát hiện.
Anh thấp giọng hỏi cô: “Cô cứu Patton à?”
“Tôi vừa hay— “
Cố Du vừa định mở miệng, cảnh sát Trần liền nóng lòng giải thích cho Tiết Xán Đông: “Đúng vậy, anh Tiết.
Là cô Cố đây cứu chó của anh.
Ở ngõ hẻm trong cửa Tây công viên Thế Kỷ, cô ấy gặp phải hai tên trộm chó, cô ấy cảm thấy tình huống không ổn, tới ngăn cản, may sao con chó này lợi hại, lại thêm cảnh sát kịp thời tới, mới không tới mức ủ thành đại họa.
Người đã bắt được hết, camera chúng tôi cũng trích xuất được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...