Editor: Tây An
Tác dụng quan trọng của cồn, là dần dần khiến cho não bộ và hệ thần kinh phản ứng trì độn.
Lực ức chế bắt đầu yếu bớt, sức sáng tạo và tính công kích sẽ từ từ bày ra.
Nghĩ rằng sẽ rất tỉnh táo nhạy cảm, thực ra thì không phải vậy.
Một đêm bão tố không kiêng dè qua đi, sự thay đổi vi diệu sinh ra.
Ánh nắng sáng sớm ở Tam Á đẹp đến bối rối, mà giai nhân tắm trong đó lại có phần không tập trung.
Hương cà phê quanh quẩn trong không khí, khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng khi bạn chân chính đưa nó vào miệng, lại có cảm giác hương vị thật ra cũng không tốt như trong tưởng tượng.
Ý định dùng bụng để cầu lấy hôn nhân, cũng là như thế.
Kỳ ngộ như thế nhìn như hiếm hoi, nhưng khi cô thật sự phải nắm lấy đồng thời nuốt vào trong bụng rồi, tư vị đó mới bắt đầu chậm rãi phản phệ.
Cố Du bưng ly cà phê, lông mày cau lại.
Điều cô đang suy nghĩ không phải bất kì kế hoạch gì của mình, mà là nếu quả thật có con, cô sẽ sinh ra sao? Sẽ không tiếc vì mục đích kia, mà hi sinh con sao? Hay là tranh thủ thời gian mua ít thuốc ngừa thai, để anh bởi vậy mà áy náy?
“Nghĩ gì thế?” Tiết Xán Đông ra từ phòng tắm, vào phòng ăn đã nhìn thấy bộ dáng cô lo nghĩ.
Anh đương nhiên biết cô đang lo lắng cái gì, từ buổi sáng hôm nay khi tỉnh lại, cô đã cứ không yên lòng.
“Không có gì.” Cố Du thấp giọng trả lời, mặt ủ mày chau.
Tiết Xán Đông rót chén cà phê cho mình, ngồi xuống đối diện cô, nhìn qua cặp mắt cô long lanh như nước, chân thành nói: “Anh biết em đang lo lắng chuyện tối ngày hôm qua.”
Cố Du chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Tiết Xán Đông cười, nắm chặt hai tay của cô, dịu dàng cam đoan: “Nếu có, chúng mình sẽ kết hôn.
Được không?”
“…” Cố Du ngây ra nhìn anh, quên phải nói gì.
Tiết Xán Đông cưng chiều xoa xoa tóc cô, “Ngốc rồi à?”
Cố Du lắc đầu, khó có thể tin nhắc lại: “Anh nói là… Có thì kết hôn?” Anh sẽ đồng ý kết hôn đơn giản như vậy? Nguyện ý vì một trách nhiệm, dùng hôn nhân bồi thường? Cô cho là ít nhất mình phải lại dùng mấy hiệp tâm cơ, mới có thể được như nguyện.
Không ngờ anh chỉ đơn giản vậy là đưa yêu cầu này.
“Đúng vậy.
Em không ở kỳ an toàn, đêm qua chúng ta lại không chỉ một lần.” Tiết Xán Đông uống ngụm cà phê, chậm rãi bổ sung nói rõ.
Cố Du lẳng lặng nhìn anh một hồi, quyết định dùng phương pháp trái ngược, thế là cô lông mày cau lại, “… Em không đồng ý.”
“Vì sao?” Tiết Xán Đông lại có chút bất ngờ.
“Thế này không được….
mặc dù em khát vọng hôn nhân, nhưng không muốn bởi vì lý do này kết hôn.” Cố Du nói cúi đầu, biểu cảm có phần ngưng trọng.
Tiết Xán Đông cảm nhận được rầu rĩ của cô, đương nhiên không muốn cô khó chịu, thế là kiên nhẫn giải thích nói: “Cơ sở của hôn nhân là tình yêu, giữa em và anh lại đâu phải không có thứ này, chỉ là bây giờ có thêm một thời cơ, có con thì liền kết hôn, không tốt sao?”
Cố Du chậm rãi ngẩng đầu, trầm trầm nói: “Kiểu lời ‘Có con liền kết hôn’, là đang giải quyết vấn đề, giải quyết một chuyện ngoài ý muốn.
Anh không muốn để con của mình tương lai khó xử, nên lựa chọn kết hôn, thế này không giống yêu nhau kết hôn.”
Tiết Xán Đông nhướng lông mày, không thể không thừa nhận đầu cô óc rất tỉnh táo, nhưng anh trước nay là cao thủ đàm phán, rất dễ dàng phát hiện tai hại trong cách đối phương suy nghĩ, nên anh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi ngược lại: “Nếu như anh là vì giải quyết vấn đề, vậy để em uống thuốc bây giờ, hoặc là càng khốn nạn hơn, có cũng bảo em xử lý, há không càng bớt việc? Cần gì phải có con rồi đi kết hôn?… Đừng chỉ chú ý mặt này.”
Cố Du yên lặng nghe anh phản kích, biểu cảm trên mặt có phần tủi thân.
Tiết Xán Đông cười hôn tay của cô, dịu dàng nói: “Em có nghĩ tới không, nếu như đổi lại là bất cứ người nào khác, tình huống hôm nay sẽ không thể nào xuất hiện.
Bởi vì anh đã lớn như vậy rồi, chưa vì ai điên cuồng và tin tưởng đến mức này.
Điên cuồng, tin tưởng đến mức, ngay cả biện pháp an toàn cũng không dùng….
em hiểu ý của anh không?”
“…”
“Còn nữa, lùi một vạn bước, nếu như anh và người khác thật sự ngoài ý muốn, vậy phương pháp giải quyết vấn đề cũng sẽ nhiều đếm không hết.
Nhưng dù là cách nào, một cuộc hôn nhân tuyệt đối sẽ không bao gồm trong đó….
em hiểu không?”
“… Ừm.”
“Em là đặc biệt, bảo bối à.” Tiết Xán Đông dịu dàng đến vô ngần, chồm người qua nâng lấy khuôn mặt nhỏ cô mê mang, in một dấu hôn xuống.
Cố Du nhìn đôi mắt sâu thẳm trước mắt, và nhu tình cùng cưng chiều ẩn chứa bên trong, lòng bỗng nhiên có tư vị nói không nên lời.
Cô bỗng nhiên muốn ngừng hết thảy, không muốn để mình tiếp tục đi xuống vũng bùn sâu.
Thậm chí cô bắt đầu cảm thấy một cảm xúc như sợ hãi, thật sự không dám tưởng tượng, nếu có một ngày tất cả đều bị đâm rách, anh và cô, cuối cùng sẽ ở nơi nào…
“Ngốc rồi à?” Anh cười cô.
Cố Du ép mình hoàn hồn, khó khăn hỏi anh: “Anh thật sự thích em sao?”
“Đương nhiên.” Tiết Xán Đông ngầu như thế này còn phải hỏi.
Cố Du im lặng, chỉ cảm thấy xoang mũi cay cay, có áy náy muốn ngăn cũng không nổi, không ngừng tuôn lên, cô dần dần đỏ cả vành mắt, khẽ giọng nức nở nói: “Đừng thích em.”
“… Làm sao vậy em?” Tiết Xán Đông lập tức đứng dậy ôm cô, kéo người vào trong ngực, vừa cúi đầu hôn, vừa nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc mà… Đây cũng đâu phải là việc gì quá cảm động đâu.”
“Thế nhưng mà…” Cố Du hai mắt đẫm lệ, khóc như đứa trẻ đòi người lớn kẹo.
Lòng không có tính toán, chỉ còn lại lo lắng rối loạn.
“Nhưng mà cái gì?” Tiết Xán Đông ôm cô dịu dàng hỏi.
Cố Du làm ổ trong ngực anh, dùng sức khống chế mình, hít sâu mấy cái, rốt cục sụp đổ đánh con át chủ bài: “… Em sợ làm mẹ.
Em không có một người mẹ tốt, cũng không biết nên làm một người thế nào, em sợ trẻ con…”
Tiết Xán Đông ôm cô lên trên chân của mình, không ngừng nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, có anh đây… anh giúp em, chúng ta cùng học cách làm bố mẹ.
Em là học sinh tốt, nhất định vừa học là biết.”
Đúng vậy, đối với một cô gái trẻ tuổi, kinh khủng nhất, không gì qua được chuyện chưa chuẩn bị liền thành mẹ.
Chính anh tuổi không nhỏ, tự nhận các kiểu ngoài ý muốn cũng có thể xử lý tốt, hôn nhân con cái cũng cũng trong phạm vi lo lắng, nên căn bản không tồn tại cái gọi là khủng hoảng.
Nhưng cô không giống, cô chỉ là một cô gái ngốc luôn cố gắng học tập phấn đấu, vừa mới yêu đương, quy hoạch cuộc đời xa nhất chỉ có thể nghĩ đến kết hôn.
Đêm qua anh xúc động, thực sự có chút ích kỉ.
Từ đầu đến cuối anh đều cân nhắc cho mình, mà đối với cô, anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với cô mà thôi, cũng không nghĩ xem cô có muốn hay không.
“… Anh xin lỗi.” Anh áy náy với với sự lỗ mãng hiếm hoi của mình.
Cố Du giả bộ không hiểu, tỉnh táo mà nhìn anh, nội tâm lại chờ mong anh đừng như vậy, tiếp tục ngạo mạn, không coi ai ra gì không tốt sao? Anh càng quan tâm, cô lại càng cảm thấy mình khốn nạn.
“Tối hôm qua, quả thật anh có phần vô tâm.” Anh hơi hổ thẹn mà vùi mặt vào cổ cô, dịu dàng hôn nhẹ cô.
Cố Du lắc đầu, nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay của anh, lẩm bẩm nói: “Đây là sai lầm của hai người, anh đừng chỉ trích chính mình.”
Khóe môi Tiết Xán Đông cong lên, hốc mắt cũng chầm chậm tràn đầy ý cười.
Anh bị nhu tình trong ngữ điệu, và tín hiệu yêu thích phát ra trong ngôn ngữ tay chân của cô, mà ấm cả tim.
Anh cúi đầu nhìn cô chăm chú, cảm nhận được huyết mạch hơi căng, rất lâu, anh đột nhiên khóa mình cô lại, tiếp gần cặp mắt cô tràn ngập nhu tình kia, bật thốt lên: “Chúng ta kết hôn đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...