Editor: Tây An
Nữu Nữu cao tuổi ra đi đến là an tường, lại có phần tiếc nuối.
Bởi vì nó không thể tiến hành sự từ biệt cuối cùng, bên chủ nhân yêu quý.
Lúc ấy cô đang bận chuyện khác, vội vàng cùng một người đàn ông khác nói rõ ràng một chuyện gì đó.
Là nam chủ nhân về nhà định lấy hành lý đi công tác, trùng hợp phát hiện nó không bình thường, nhưng đáng tiếc nó đi nhanh, bác sĩ Đổng còn chưa tới, cuộc đời mèo đã kết thúc.
Cố Du bởi vậy hoàn toàn đổ bệnh.
Nhiệt độ cơ thể lên lên xuống xuống, người mơ mơ màng màng ngủ một ngày một đêm, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Di thể Nữu Nữu đều là Tiết Xán Đông xử lý.
Anh vốn phải đi công tác, cũng bởi vậy mà trì hoãn.
Bạn muốn anh để lại cô gái yếu ớt không chịu nổi một kích này một mình, anh ấy không làm được.
Ràng buộc giữa người và người rất kỳ quái.
Khi cô chỉ là đối tượng bạn nhàn rỗi hẹn hò, việc bạn gặp cô, chỉ là một sự đối ứng.
Đẹp đẽ, lại có phần không chân thực.
Thất tình lục dục của cô cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến bạn mọi lúc.
Nhưng khi cô tiến vào cuộc sống hàng ngày của bạn, mỗi một động tác của cô, thậm chí là một cái thở dài, đều có thể ảnh hưởng thay đổi bạn một cách vô tri vô giác.
Cùng sống rốt cuộc vẫn là không giống nhau, ma lực của thời gian là tại đây.
Người có bình thường, nhìn lâu cũng sẽ sinh tình.
Huống chi là cô.
Tiết Xán Đông lại đo nhiệt độ cho người ngủ say trên giường lần nữa.
Nhiệt độ cơ thể, quả đã khôi phục bình thường rồi, mới đánh thức người.
“Ăn một chút gì đi.”
Cố Du chậm rãi mở mắt, nhất thời có chút choáng váng.
Quên mình ở đâu, cũng quên người đàn ông ở trước mắt.
Cô mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy bố, mơ Hà Tích, sau lại mơ thấy Nữu Nữu.
Tất cả người khiến cô cảm thấy tốt đẹp, đều xuất hiện.
Chỉ là, họ chẳng chơi đùa cùng cô nữa, mà không ngừng chất vấn.
Bố hỏi cô sao vẫn chưa bắt đầu, sao phải chọn xuống tay từ một người đàn ông? Hà Tích hỏi cô sao không nhìn thấy anh ấy tốt ở đây, sao lại tàn nhẫn như vậy? Nữu Nữu không nói gì, mà dùng đôi mắt tròn của nó, mắt thẳng tắp nhìn cô.
Biểu cảm kia giống đang nói, sao chị không ở bên em nhiều hơn?
Cô trong mơ vạn phần hoảng sợ, khóc rơi lệ, đến khi sắp không thể thở nổi, một giọng quen thuộc kéo cô về thế giới thực tế.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn này, kinh ngạc nhìn rất lâu.
“Mơ ác mộng à em?” Tiết Xán Đông mở màn cửa sổ, nhìn khuôn mặt nhỏ cô hốt hoảng khuôn, có chút lo lắng.
Cố Du vững vàng tâm thần, chậm rãi hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Giữa trưa.” Tiết Xán Đông dịu dàng mà nhìn cô, giúp cô tỉnh táo.
Cố Du không biết mình ngủ lâu như vậy, xoa xoa mắt, ngây ngốc nhìn lại anh.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng, tuyên cáo với cô thời gian sẽ không vì bất kì kẻ nào và chuyện gì, mà dừng lại thêm một giây đồng hồ.
“… Em rất vô dụng.” Cô suy yếu dựa vào trên giường, không biết nên làm sao đáp lại ánh mắt anh dịu dàng.
“Em chỉ là sức khỏe hơi suy yếu.” Tiết Xán Đông kéo người vào trong ngực, vô cùng muốn bảo vệ cô.”Hậu sự của Nữu Nữu anh đã xử lý, em muốn nhìn nó anh dẫn em đi nhé.”
Cố Du cụp mắt xuống thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không còn thì là không còn, hi vọng kiếp sau nó không cần chịu khổ.” đoạn cô dụi dụi con mắt, khô khốc nói với anh: “Nó giống người nhà của em… Một đoạn thời gian rất dài đến nay, nó luôn là trụ cột tinh thần của em.
Mỗi ngày dù mệt mỏi bao nhiêu, chỉ cần về nhà có thể trông thấy nó, em cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Gặp em cũng là hạnh phúc của nó.”
Cố Du dựa vào vai của anh, giọng hơi nghẹn ngào: “Em tưởng nó còn có thể bên em mấy năm… lại để nó chịu dao vô dụng, chịu tội lớn như vậy.”
Tiết Xán Đông ôm chặt cô, thấp giọng dụ dỗ nói: “Không ai có năng lực dự báo tương lai, đừng đối với mình như thế.”
Đạo lý đều hiểu, nhưng Cố Du cảm thấy khó chịu, cô yên lặng chảy nước mắt, cảm thấy mình quá tự đại.
Tiết Xán Đông một tay vuốt ve tóc của cô, một tay giúp cô lau sạch nước mắt, nhỏ giọng nói: “Em khóc là lòng anh khó chịu.”
Cố Du hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vẻ mặt vừa cảm động vừa đau khổ, một hồi thật lâu sau, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy anh đừng nhìn em.”
Tiết Xán Đông sững sờ một lát, cười nhẹ nói: “Làm sao, mà càng lúc càng giống đứa bé thế.
Không nhìn em thì nhìn ai?”
Cố Du buồn bực không cất tiếng.
Tiết Xán Đông đề nghị: “Xin mấy ngày nghỉ đi, anh đưa em ra ngoài giải sầu một thời gian.”
Cố Du lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Gần đây nhờ người nhiều quá.” Không làm việc đàng hoàng quá lâu, dù vì mục tiêu khác phấn đấu một phen, nhưng cô cũng không thể che giấu lương tâm, không tìm được một chút xíu vui vẻ nào từ trên người anh được.
Không thể làm theo ý mình tiếp, nhất định phải tăng tốc bước chân.
“Sức khỏe là đầu, ra ngoài điều dưỡng tinh thần.” Tiết Xán Đông lơ đễnh nói.
Cố Du nhìn anh thật sâu, đột nhiên chuyển chủ đề, “Anh ở lại vì em à?” Trước khi ngủ mê nghe anh nói sẽ đi công tác.
Tiết Xán Đông cười mà không nói, chỉ dịu dàng hôn cô một cái.
Cố Du quay người ôm lấy anh, dán mặt trong lồng ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh…”
Tiết Xán Đông không cảm thấy làm vậy có cần cảm ơn bao nhiêu, thân là bạn trai, làm như vậy quả thực vô nghĩa.
“Có chuyện em phải nói với anh.” Cố Du bỗng nhiên ngửa đầu nhìn anh.
“Chuyện gì?”
“Lúc Nữu Nữu xảy ra chuyện, em đang ăn cơm cùng bạn.
Còn người bạn kia, không ngờ lại là người Kiều Cẩn thích.” Cố Du nói chân tướng đơn giản một lần.
Vốn chính là muốn nói cho anh biết, nhưng vừa về lại nhận tin dữ của Nữu Nữu, sau đó liền chẳng lo được gì.
“Là người bạn tên Hà Tích à?”
“… Anh biết anh ấy à?” Cố Du giả bộ kinh ngạc nhìn anh.
Tiết Xán Đông cười, “Anh ta cố chấp gọi điện thoại gửi tin nhắn như vậy, anh đương nhiên trông thấy.”
Cố Du nhìn anh chằm chằm, im lặng một hồi sau, đàng hoàng nói: “Anh ấy thích em.”
Tiết Xán Đông nhíu mày, “Thích em thì rất bình thường.”
“…” Cố Du ngốc ra nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nhìn anh, không biết làm sao nói tiếp.
Tiết Xán Đông lại cười, nắm chặt tay của cô, “Được rồi, đi ăn cơm trước.
Đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“… anh không ghen sao?” Cố Du giữ chặt cánh tay của anh, tò mò hỏi.
Tiết Xán Đông ôm cô xuống giường, vừa thay cô sửa sang quần áo, vừa chậm rãi mở miệng: “Người theo đuổi em, từ nhỏ đến lớn nhất định không ít.
Nhưng trước khi em gặp anh, không đường đường chính chính yêu đương, thì hoặc là hiểu biết muộn, hoặc là rất rõ mình muốn cái gì.
Nếu là vậy, thì dù là Hà Tích hay là Tích gì khác, thì có quan hệ gì đâu?… Anh tin tưởng em.”
Cố Du kinh ngạc nhìn anh, dáng vẻ ngốc nghếch, lâu sau mới lầm bầm một câu: “Anh tự tin thật đấy.”
Tiết Xán Đông cười, “Em không cũng giống vậy à?” Kết giao đến nay, không thấy cô lo lắng vấn đề đạo đức của anh.
Chuyện này trước kia chưa từng có.
Mấy cô gái trong quá khứ, dù cho trước đó ghê gớm cỡ nào, đi cùng với anh rồi nhiều ít vẫn sẽ lộ ra một vài hành vi khuyết thiếu tự tin.
Quấy với anh một trận cho là mình có vấn đề, không cho họ cảm giác an toàn của phái nữ.
Cố Du không nói lại anh, miễn cưỡng liếc qua anh, trông thê thảm, mắt hơi sưng vù, sắc mặt lại tái nhợt không giọt máu.
Tiết Xán Đông yêu thương cô, nhưng cứ lại thích cô yếu ớt thế này, cúi người xuống hôn gương mặt của cô một cái, ôm người vừa xuống lầu vừa nói: “Không được tái sốt, thân thể em phải luyện tập một chút.”
“… Ừ.” Cố Du ngoan ngoãn đáp, cũng âm thầm hạ quyết tâm phải nắm chặt thời gian hành động.
Nhưng dù cô bày kế xảo diệu, lúc chiều vẫn là bị Tiết Xán Đông kéo lên máy bay.
Lần này nơi anh muốn đi cũng không xa, Hải Nam Tam Á.
Ở đó anh có nhà ở, rất thích hợp để nghỉ phép hưu nhàn.
Từ trang phục mùa đông nặng nề đổi thành váy ngắn đai đeo, đối với sự chuyển biến này Cố Du không có cảm giác quá xa lạ.
Ban tối Tiết Xán Đông hẹn với người khác, một mình cô ngồi trong sân hóng gió nóng, nhìn sao trời.
Bên cạnh còn có mỹ thực đặc sắc đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Thời gian rảnh thế này đối với Cố Du là dày vò, không đến thì không đạt được mục đích, đến rồi, lại không thể nào chân chính hưởng thụ.
Âm báo Wechat lúc này đột nhiên vang lên, cô cầm lên xem, là Đường Âu Lạp.
Một cô gái thiên tài rất đáng ao ước.
Đơn thuần thiện lương, tràn ngập trí tuệ.
Hai người quen biết ở Châu Phi, về nước rồi quan hệ vẫn rất tốt.
Cô gái này là số ít người khiến cô cảm thấy không mệt.
“Hôm nay em an táng ông nội, có mấy cuốn tàng thư phải xử lý.
Hãy giúp em xem thử có ai cần, cụ thể như sau.”phía dưới một tin nhắn ngắn gọn, là danh sách tàng thư cụ thể, và ảnh tàng thư.
Cố Du biết ông nội Đường Âu Lạp bệnh nặng, nhưng lại không biết nhanh như vậy đã đi.
Cầm điện thoại di động chuẩn bị an ủi cô ấy vài câu, bên kia lại gửi tin tới.
“Đừng hòng dỗ dành em, em rất ổn, cám ơn chị quan tâm.”
Cố Du sững sờ, thu giao diện, mặc cảm lắc đầu.
Con người lý trí tới cực điểm, chính là ngầu như thế.
Người ông sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm qua đời, con bé kia lại không có thất thường, mặc dù biết trong lòng Âu Lạp nhất định rất đau, nhưng Cố Du cũng biết cô bé này nhất định sẽ không để những chuyện này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Bởi vì trước nay Âu Lạp biết rất rõ mình đang làm cái gì, muốn cái gì, chưa từng hoang mang.
Điều này không khỏi khiến cô có chút hổ thẹn.
“Chuyện sách có tin gì chị sẽ báo em, bảo trọng nhiều hơn, có việc nhất định phải liên hệ với chị.”
“Nhận được rồi.
(icon tươi cười)”
Cố Du cười, đang muốn thả điện thoại lại, của lớn đột nhiên mở.
Tiết Xán Đông không ngờ cô trong sân, vừa mới chuẩn bị dịu dàng cười một tiếng với cô, khi quét thấy bàn đầy đồ ăn không hề động, sắc mặt lạnh xuống, anh cau mày nói: “Làm sao lại không ăn cơm?”
Cố Du dừng nụ cười lại trên mặt, nhìn anh giống ngọn núi nhích lại gần mình, tủi thân nói: “Không đói mà…”
Dưới ánh trăng, cô đẹp đến mức không tưởng, làn da thổi qua là rách, đai đeo váy dán trên người, đường cong hoàn mỹ mê người, mắt lóe sáng giống như là có thể hút người vào, môi đỏ căn đầy co giãn, cả người dù đứng im như vậy chẳng hề làm gì, anh lại cảm thấy cô đang quyến rũ mình.
Tiết Xán Đông nhìn kĩ cô, nghe ngữ điệu cô như nũng nịu, hoàn toàn hài lòng.
“Anh uống rượu à?” Cố Du nghe được chút mùi rượu trên người anh, rất bất ngờ.
Anh bình thường không uống rượu, là kiểu hơi dị ứng cồn, hôm nay lại bất ngờ, vậy mà uống rượu cùng người ta.
Tiết Xán Đông không trả lời mà hỏi lại: “Tại sao lại không đói?”
Cố Du nhón chân lên, giúp anh cởi cà vạt ra, lẩm bẩm nói: “Trước đó em đã ăn tí hút hoa quả, đã no bụng.”
“Thuốc uống rồi à?” Tiết Xán Đông cầm một tay cô bế lên.
Cố Du thuận đó dùng hai chân quấn chặt eo của anh, “Ăn rồi.”
Tiết Xán Đông hài lòng gật đầu, ôm người vào trong phòng.
Cố Du biết anh hào hứng, lại không rõ bởi vì sao, chỉ có thể xoa mái tóc anh được xử lý cẩn thận tỉ mỉ.
Tiết Xán Đông lúc này không thèm để ý kiểu tóc của mình chút nào, mỹ nhân trong ngực thơm hương, khiến sóng lòng anh bành trướng.
Hai người rất nhanh là nặng nề mà ngã xuống giường lớn, nhiệt tình của anh rất mãnh liệt, đối mặt cùng thành khẩn, đan vào nhau.
“… Anh điên rồi à?” Cô thở gấp kháng nghị.
Anh ừ một tiếng, cười đến vô cùng xấu xa, sau khi móc tay ra, chen người vào giữa chân cô, vừa cúi mình hôn cô, vừa vô thức đưa tay đi sờ áo mưa.
Nhưng tay vừa mới đụng phải tủ đầu giường, liền lập tức chán nản đặt ở trên người cô.
“… Làm sao thế?” Cô nhỏ giọng hỏi anh, người còn hơi choáng váng.
Vừa rồi mở màn quá kịch liệt, cô có phần thần hồn điên đảo.
Tiết Xán Đông buồn rầu thở một tiếng, cực kỳ khó chịu khàn khàn nói: “Không có bao.”
Cố Du kinh ngạc nhìn trần nhà, cũng có hơi mất hứng, hai chân quấn lấy eo anh vừa định trượt xuống, lại bị anh kéo về ngay.
Thấp giọng bám vào bên tai, nói: “Đừng nhúc nhích… Anh sẽ chậm.”
Anh vừa chậm, còn vừa không thành thật vừa đi vừa động đậy.
“Đừng… thế này…” toàn thân Cố Du mẫn cảm phát run, nhắm chặt hai mắt, đè nén tiếng rên rỉ thốt ra.
Tiết Xán Đông giống như không nghe thấy, vẫn đang không ngừng hòa hoãn chính mình.
“… Kỳ an toàn hả?” Anh càng chậm càng kích động, thô giọng hỏi cô.
“A?” Cố Du mơ mơ màng màng ôm anh, nương theo một chút lý trí cuối cùng, mẫn cảm đến ý thức ngộ ra.
Giữa phải hay không phải, khó mà lựa chọn.
Trả lời phải, anh sẽ tiến đến, như vậy sẽ có cơ hội tính kế anh cưới mình.
Nếu như trả lời không, thì có phải hết thảy sẽ trở về trước kia không?
Trong chốc lát, một cơn bão chưa từng có dấy lên trong não cô.
Nhưng Tiết Xán Đông lại đã sớm chờ không nổi, căn bản không chờ cô đáp lại, người đã triệt để tiến đến.
Cô thở gấp lên tiếng, theo đó ôm chặt anh, quyết định đi một con đường nguy hiểm.
Tiết Xán Đông khó kìm lòng nổi, lại quá phận tự tin, anh cảm thấy may mắn luôn đứng về phía anh, mà lại nghĩ đến thời khắc quan trọng dừng lại chẳng phải được rồi sao.
Nếu không được, dù thật sự ngoài ý muốn, kết cục cũng không phải anh không thể tiếp nhận.
Thế là, anh không chút do dự điên cuồng, mà còn đòi hỏi giai nhân dưới thân, nhất định phải hoàn toàn phối hợp cả thể xác tinh thần.
Đêm hôm qua, người chìm hãm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...