Nản lòng thoái chí nên đại nhân mang theo những người còn sống trong chi tộc rời đi.
Chạy đến Vân Lôi thì đại nhân thấy nơi đây thích hợp để ẩn cư, thế là ngài ấy cải tạo lại chỗ này để cho tộc nhân năm chi tộc ở lại.
Trận chiến kéo dài rồi cũng tới hồi kết.
Khi mọi thứ bên ngoài dần bình ổn, lúc này đại nhân mới hạ lệnh bắt ép các chi tộc đi ra ngoài.
Đây cũng là chuyện bình thường, ru rú ở một chỗ thì kiểu gì cũng đi đến diệt vong mà thôi.
Không nói đến vấn đề lương thực, tài nguyên chỉ nói riêng về vấn đề hậu duệ, huyết thống đã là thấy không ổn.
Sáu chi tộc đi ra ngoài lúc đó có thể nói là rất vất vả.
Vì huyết mạch của họ trong thời gian ở Vân Lôi đã bị pha tạp, trộn lẫn quá nhiều nên họ chẳng thể sinh nổi ra được một ai kiệt xuất.
Lúc đó họ phải nhờ đến đại nhân trợ giúp mới có một chỗ mà đặt vững gót chân.
Trong tình cảnh ngặt nghèo khi ấy Lôi gia đã táo bạo đưa ra chính sách ép buộc hôn nhân và rồi họ đã thành công.
Một kẻ kiệt xuất đã được sinh ra.
Kẻ kiệt xuất này từ nhỏ đã sở hữu sức mạnh hơn người, sau khi trưởng thành thì được đại nhân ban phước và từ đó hắn trở thành Thần Về đầu tiên sau thảm kịch.
Thần Vệ xuất hiện, cục diện biến đổi.
Lôi gia phát triển mạnh mẽ, sau khi dẹp yên các thế lực ở bên ngoài, Thần Vệ đầu tiên đã lập xuống Lôi quốc lấy Vân Lôi làm trung tâm xây dựng nên kinh đô.
Năm nhà còn lại cũng bắt chước theo Lôi gia cưỡng ép hôn nhân và kết quả thu được cũng rất khả quan.
Huyết mạch của họ dần khôi phục, rất nhiều kẻ mạnh đã được sinh ra nhưng không một ai đáp ứng đủ tiêu chuẩn để trở thành Thần Vệ.
Lôi gia hết đời này đến đời khác sinh ra người kiệt xuất, Thần Vệ từ đời này nối tiếp đời sau nhưng năm nhà còn lại thì không có lấy nổi một vị Thần Vệ cho riêng mình.
Lôi gia khí thế hừng đông, năm nhà kia tất nhiên là sẽ ghen tị và rồi một ngày khi ghen tị đạt đến đỉnh điểm, ngọn lửa chiến tranh đã nổ ra.
— QUẢNG CÁO —
Kết quả cuộc chiến hiển nhiên là năm nhà thất bại thảm hại và rồi họ quyết định rời đi Lôi quốc tìm kiếm cơ hội của riêng mình.
Họ tiến tới vùng đất màu mỡ nhất lúc bấy giờ và định cư lập nghiệp ở đó.
Vùng đất càng màu mỡ thì sẽ có càng nhiều tranh đoạt, năm nhà ở đó có thể nói là khổ không thể tả.
Hai trăm năm trước khi năm nhà muốn chạy về nương tựa lại vào Lôi gia thì đúng lúc đó Lâm gia gia chủ hạ sinh ra được một người mang trong mình dòng máu Long gia thuần huyết.
Năm nhà thế là cố gắng chờ đợi và rồi lịch sử đã chứng minh quyết định đó là đúng đắn.
Lâm gia Thần Vệ đã ra đời, Lâm gia vì thế mà phất lên như diều gặp gió.
Năm nhà đồng lòng, Thần Vệ Lâm gia lãnh đạo, phía sau họ là Lôi quốc, là đại nhân.
Thực lực, nhân lực, tài nguyên đầy đủ vùng đất màu mỡ kia thế là nhanh chóng thống nhất và Lâm quốc đã được thành lập.
Lâm gia thống lĩnh, ba gia tộc lớn phụ trợ, Lâm quốc cứ như thế mà ổn định phát triển.
Tại sao lại là ba gia tộc lớn?
Đó là vì Man gia sau khi Lâm quốc được thành lập đã không lựa chọn ở lại hỗ trợ mà lựa chọn đi lên phía bắc để dựng nghiệp cơ đồ.
Man gia chủ khi đó là một người tài cao, tuy thực lực không mạnh nhưng lại túc trí, đa mưu, rất giỏi trong việc điều binh.
Chỉ với vài năm dẫn binh đóng chiếm, ông ấy đã chiếm đoạt được một nửa vùng đất Sa quốc.
Tài cao là thế nhưng ông ta lại mắc phải bệnh sĩ diện và đó cũng là lý do Man gia suy sụp không gượng dậy nổi.
Sa quốc lúc đó không biết mượn binh ở đâu mà lực lượng tăng mạnh thế là Man gia bại trận nhưng họ không tổn thất quá nhiều.
Nếu khi đó Man gia mượn lực lượng từ Lâm quốc hay Lôi quốc thì họ có thể xoay chuyển được tình thế và kết cục có lẽ đã khác đi.
Nhưng Man gia chủ đã quá coi trọng lòng tự tôn riêng tư của mình, ông ấy thà chết cũng không chịu đi nhờ vả kẻ khác.
Man gia không có trợ giúp nên họ đã đi vào con đường diệt vong.
— QUẢNG CÁO —
Thất bại thảm hại, Man gia đã không còn chốn nương thân nhưng may sao Lâm gia kịp thời đưa tay ra giúp đỡ thế là có một Man gia Lâm quốc như hiện tại.
!
Man gia thật thảm nhưng tôi không quá quan tâm tới chuyện quá khứ của họ, thứ tôi quan tâm là quan hệ của sáu cái gia tộc này.
Quan hệ sáu gia tộc không tốt đẹp cho lắm.
Cũng chẳng lạ gì khi qua mấy ngàn năm thì tình cảm khi xưa có bền chặt cỡ nào cũng phải sinh ra mâu thuẫn rồi trở mặt thôi.
Đây là một tin tốt nhưng!
Đại nhân còn đó, sáu gia tộc có lắm thù hằn thì cũng phải chìa tay ra giúp đỡ khi một bên gặp chuyện khó khăn, ít nhất là không để huyết mạch chi tộc bị tuyệt diệt.
Điều này đối với tôi mà nói là không có lợi, bởi vì kế hoạch sắp tới của tôi là diệt đi Lâm gia.
Kế hoạch phải thay đổi đi chút ít rồi.
"Vậy ngài muốn dẫn ta gặp đại nhân là vì ta có Long gia thuần huyết có thể trở thành một Thần Vệ?" Suy nghĩ một chút tôi liền hiểu dụng ý của bọn họ khi muốn dẫn tôi đi gặp đại nhân.
Cái gọi là Thần Vệ muốn đạt được đạt được không dễ, không chỉ cần yêu cầu về thực lực, huyết mạch phải cao mà còn phải trải qua một nghi thức gọi là ban phước.
Nghi thức ban phước này lại cần gặp đại nhân thì mới thực hiện được.
Quốc vương không nói rõ ban phước là gì nhưng tôi đoán nó có lẽ là một dạng kích phát tiềm năng huyết mạch.
"Đúng vậy, ngươi có thể làm vỡ bảo thạch trong một lần kiểm tra chứng tỏ huyết mạch của ngươi rất nồng đậm chỉ là! " Quốc vương nói đến đây thì dừng lại.
"Vậy lần đi sứ này là vì muốn kiểm tra thực lực, huyết mạch của ta, xem ta có đủ tư cách trở thành Thần Vệ?" Tôi tiếp tục hỏi.
Lý do thật sự sau lần đi sứ này là gì?
Tôi luôn thắc mắc về điều đó.
"Một phần mà thôi, Hắc Ám rất mạnh một mình tên đó là không đối phó nổi nên gửi người qua hỗ trợ là chuyện cần phải làm!"
— QUẢNG CÁO —
"Tên đó?" Tôi nghi hoặc.
"Thần Vệ Lâm gia, Lâm Kiếm Thần!"
"Thần Vệ hiện tại có bao nhiêu người?" Biết được lực lượng đối phương sẽ có lợi cho kế hoạch của tôi.
"Hai người, ta và tên Lâm lão tặc kia.
" Quốc vương tự hào nói.
"Có thể cho ta hỏi hai người bao nhiêu tuổi không?" Nếu trước kia đối với tôi mà nói thì đây là một câu hỏi ngu ngốc nhưng bây giờ thì khác.
Quốc vương hiểu ý của tôi mà cười lớn:" Ta đây còn trẻ lắm chỉ hơn 50 tuổi mà thôi, còn tên kia thì phải hơn 200 đi còn chính xác bao nhiêu thì ta cũng không rõ.
"
Quả nhiên Thần Vệ tuổi thọ cũng rất là phi lý mà hơn 200 tuổi thì không phải ông già kia sống từ thời Lâm quốc mới thành lập hay nói chính xác hơn ông ấy là quốc vương đầu tiên của Lâm quốc.
Nếu tôi đoán không nhầm thì ông già hơn 200 tuổi kia chính là ông chú khó tính từng đả thương tôi.
Chả trách ông chú đó lợi hại như vậy.
"Vậy tuổi thọ! " Tôi còn chưa kịp hỏi xong câu thì bị quốc vương đã giơ tay ra hiệu giữ im lặng.
Vì mải mê hỏi chuyện nên tôi đã không chú ý hoàn cảnh xung quanh, giờ nhìn lại thì phát hiện ra mình không biết từ lúc nào đã đi tới nơi.
Nới đây hẳn là trung tâm Vân Lôi mà lâu đài phía trước mặt tôi hẳn là nơi ở của đại nhân.
Nơi ở của kẻ hơn 3000 tuổi kia chính là một lâu đài màu trắng to lớn, tráng lệ mà không kém phần quỷ dị.
Quỷ dị là vì từ trên xuống dưới của lâu đài chỉ toàn là xương cốt trắng phểu.
"Ngươi đi vào gặp đại nhân thì nhớ phải kìm nén cảm xúc, không được phép có hành động vô lễ!" Quốc vương trịnh trọng nhìn tôi nói, sau đó ông ấy hướng tới trước cửa lâu đài mà nghiêm trang quỳ xuống.
"Vào đi!"
Quốc vương vừa quỳ xuống thì bên trong lâu đài vang lên một giọng nói trầm ấm bảo chúng tôi đi vào, sau đó cánh cổng bằng xương kia từ từ mở ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...