Nhìn cô gái đang vỗ vỗ vào vai mình mà làm tôi bực bội.
Kìm nén xúc động muốn chém người, tôi tiếp tục dẫn đội tiến về khu quảng trường trung tâm.
Thật là mệt.
Tôi không phải là người vì mấy câu hỏi mà dễ dàng xúc động nhưng mấy ngày nay quá mệt mỏi mới khiến tôi trở nên cấu gắt như vậy.
Tên khủng bố Hắc Ám giết quốc vương Sa quốc, tấn công kinh đô Lâm quốc mà Lôi quốc lại tiếp giáp với hai đất nước kia nên chuyện tăng cường cảnh giới, tăng cường kiểm tra, huấn luyện là không thể tránh khỏi.
Huấn luyện rồi lại kiểm tra làm tôi mệt nhọc ứng phó, mấy ngày hôm nay tôi đã không thể có một giấc ngủ ngon.
Nhìn về ánh trăng đã gần lặng trên cao mà tôi chỉ có thể thở dài một hơi vì mệt.
Đêm nay coi như thức trắng.
"Đội trưởng, chúng ta có nên nghỉ ngơi một lát không?" Một người lính trong đội lại sát chỗ tôi nêu ra ý kiến.
Tôi nhìn về người lính đó rồi nhìn về những cô gái ở phía sau mình mà nhăn mày.
"Ngồi nghỉ tại chỗ một lát đi!" Tôi hạ lệnh xuống.
Mấy tên cấp dưới của tôi đã mệt lừ ra rồi mà những cô gái kia cũng không khá hơn là mấy.
Khu quảng trường trung tâm vẫn còn một đoạn đường khá xa nữa mới tới được nên nghỉ ngơi một chút để hồi sức cũng tốt.
Tôi tìm một chỗ trông khá sạch ở trên con đường chính rồi ngồi bệt xuống, mắt nhắm lại định thần nhưng vẫn giữ cảnh giác với mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
Có người tới.
"À! Có thể cho ta ngồi ở đây không?"
Mở mắt ra, tôi nhìn về người vừa nói chuyện mà thở dài rồi gật đầu cho phép.
Người mới đi tới không quá xa lạ, đó chính là cô gái vừa kì quặc lại vừa phiền phức kia.
"Ăn bánh không?" Cô gái phiền phức đưa một miếng bánh nhỏ đang cầm trên tay đưa qua cho tôi.
"Cảm ơn, không cần!" Tôi lắc đầu từ chối.
Bụng tôi thì đang kêu gào nhưng nhận đồ ăn từ người mà mình đang áp giải thì không tốt cho lắm.
Cô gái thấy tôi từ chối thì cầm lấy cái bánh mà ăn vào.
Ăn rất ngon lành chỉ với hai ngụm liền giải quyết xong miếng bánh kia.
Đúng là một cô gái kì lạ.
— QUẢNG CÁO —
"Tai sao anh lại tham gia vào quân đội, là vì muốn bảo vệ thứ gì đó hay có lý do gì khác?"Ăn xong miếng bánh cô gái liền nhìn tôi mà thắc mắc hỏi.
Lại thắc mắc, lại hỏi.
"Vì tiền!" Tôi mệt mỏi chẳng muốn nói chuyện nhưng không rõ tại sao tôi vẫn lên tiếng trả lời.
Có lẽ là vì phép lịch sự.
"Vì tiền?" Cô gái có phần hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.
"Mẹ ta đang bị bệnh, hai em nhỏ đang đi học nên ta cần tiền để lo cho họ.
" Tôi nhìn xuống đất nói.
Có lẽ vì mệt cũng có lẽ vì những áp lực gần đây làm tôi căng thẳng nên tôi muốn giải bày tâm sự với một ai đó.
"Có rất nhiều việc có thể kiếm ra tiền, đâu cần nhất thiết phải tham gia vào quân đội?"
Cô gái vẫn như thế thích kiếm chuyện để hỏi nhưng tôi lại không có cảm giác bực mình như trước.
"Đây là tâm nguyện của cha ta, ông ấy muốn ta dùng thanh kiếm trên tay để bảo vệ mọi người!" Tôi nhìn cô gái mà trả lời.
Có sức mạnh thì có rất nhiều cách để kiếm tiền, dù tôi không quá mạnh nhưng với thực lực hiện tại thì xin vào công hội làm bảo tiêu hoặc các công việc hộ vệ khác đều có thể kiếm được nhiều tiền hơn là một tên lính quèn như bây giờ.
Nhưng đây là tâm nguyện của cha tôi, chức vụ hiện tại của tôi cũng là từ tính mạng ông ấy mà đổi tới được.
"Vậy cha ngươi cũng là quân nhân sao?"
"Ông ấy là một người hùng, ba năm trước ông ấy đã hy sinh thân mình cứu lấy rất nhiều người dân vô tội.
" Tôi tự hào nói ra.
Tôi không hiểu tại sao lại nói nhiều như thế với một cô gái kì lạ mới gặp lần đầu.
Có lẽ vì là người dưng, sau này sẽ không gặp lại nhau nữa nên tôi mới như thế dễ dàng thổ lộ tâm tình.
"Xin lỗi!"Cô gái cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Không có gì!"
"Thật ra ta cũng từng vì tiền mà! "Cô gái nhỏ giọng thì thầm.
"Hả?" Tôi không nghe rõ cô gái nói cho lắm nên hỏi lại.
"Ta từng vì tiền mà bán rẻ đi nhân cách cũng như thân xác!" Cô gái xấu hổ nói.
"Hự! Hự! " Nghe cô gái xong tôi liền ho lên mấy cái cho bớt ngượng ngùng.
Thật ra tôi không hề xem thường hay kì thị gì với cái nghề đó, họ cũng chỉ vì mưu sinh nên mới chấp nhận đánh đổi.
"Cái gì làm tốt quá cũng chẳng phải là điều tốt, ta đã làm rất tốt cuối cùng thì chỉ nhận lại được sự ganh ghét cùng phản bội.
" Cô gái vẫn thì thầm nói chuyện với chính mình.
— QUẢNG CÁO —
Làm quá tốt.
Tôi nghi hoặc nhìn qua cô gái.
Cô gái ngoài vòng một to đến có chút quá phận ra thì khuôn mặt cũng bình thường nếu không muốn nói là có phần hơi thô, giọng nói thì lờ lợ rất khó nghe.
Nhìn tổng thể cô gái tôi thật không hiểu làm sao có người có thể ganh trị được nữa.
Chẳng lẽ trong cái nghề đó vòng một là tất cả.
Cũng rất có thể.
"Nếu sau này ngươi có trở nên mạnh mẽ hơn thì cũng đừng thể hiện quá mức tài giỏi ra bên ngoài.
" Cô gái nghiêm túc nhìn qua tôi nói.
Nói xong cô gái đứng lên muốn rời đi.
"Không cần lo lắng, lần này chỉ là kiểm tra huyết mạch thôi!" Tôi nhìn về cô gái đang muốn rời đi kia mà lên tiếng an ủi.
Cô gái dường như có rất nhiều tâm sự nên tôi mới nói ra chuyện này để cô gái không cần phải quá lo lắng.
"Kiểm tra huyết mạch gì?" Cô gái nghe tôi nói thì hiếu kì ngồi xuống lại rồi hỏi.
Do dự một chút cuối cùng tôi vẫn quyết định nói:"Lần kiểm tra huyết mạch này rất có thể liên quan tới thứ đó!"
"Thứ đó?"
"Cô có biết đến truyền thuyết về quỷ mặt trắng?" Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại cô gái.
"Có" Cô gái gật đầu biểu thị mình biết.
Quỷ mặt trắng, một con quỷ của sự giết chóc trong ngoại hình của một con người có khuôn mặt trắng bệt.
Không chỉ khuôn mặt mà tóc và mắt đều là một màu trắng.
Con quỷ chuyên săn lùng và ăn thịt những kẻ lầm đường lạc lối, những kẻ mang trong mình lòng thù hận.
Con quỷ chỉ là một truyền thuyết, những câu chuyện về nó chỉ là để khuyên ngăn con người không nên chất chứa thù hận mà hãy hướng thiện.
Nhưng tôi lại không nghĩ thế.
"Con quỷ là có thật, ba năm trước cha ta chính là chiến đấu với thứ đó.
" Tôi nhỏ giọng nói.
"Ngươi chắc chứ?" Cô gái cũng nhỏ giọng hỏi lại.
"Không chắc!"Tôi lắc đầu biểu thị mình không chắc lắm
Tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi.
— QUẢNG CÁO —
"Một người chiến hữu của cha ta từ cuộc chiến ba năm trước quay về đã từng khẳng định sự tồn tại của thứ đó.
" Tôi dừng một chút rồi lại nói tiếp:"Nhưng tinh thần ông ấy lúc đó không được mấy tỉnh táo nên không ai tin những lời ông ấy nói là thật, về sau thì ông ấy đi lạc rồi không ai nhìn thấy ông ấy được nữa.
"
"Một người điên nói làm sao mà tin được.
" Cô ấy nhìn tôi hời hợt nói.
Đúng vậy, lời người điên làm sao mà tin được những tôi có linh cảm những lời nói đó là thật hoặc là tôi muốn tin như vậy.
"Vậy ông ta đã nói gì?" Miệng nói không tin nhưng cô gái vẫn tò mò hỏi qua.
"Đôi mắt trắng dã, áp lực khủng bố, những sợi dây vô hình trói buộc nghiền nát mọi tồn tại, những con quỷ trong hình hài con người điên cuồng giết chóc, chúng sẽ còn tiếp tục tìm đến, hãy cẩn thận!'
Đây là những gì trước lúc biến mất ông ấy đã nói với tôi.
"Ngươi khẳng định lần này kiểm tra huyết mạch là vì quỷ mặt trắng?"
Tôi nghe cô gái hỏi vậy thì lại lắc đầu.
Tất cả cũng chỉ là suy đoán.
"Nếu không phải vì thứ đó thì ta không nghĩ ra được là vì cái gì mà họ lại bất chấp tất cả đi bắt người qua để kiểm tra huyết mạch.
"
Cô gái nghe tôi nói thì rơi vào trầm tư, sau một lúc cô ấy nghiêm mặt nhìn tôi hỏi:"Nếu như ngươi gặp phải kẻ địch không thể chiến thắng nổi nhưng phía sau thanh kiếm của ngươi là danh dự, là gia đình thì ngươi có buông kiếm đầu hàng hay không?"
Câu hỏi đột ngột làm tôi không biết trả lời như thế nào.
Không phải đang nói về kiểm tra huyết mạch sao, sao lại chuyển chủ đề đột ngột như vậy.
Cô gái thấy tôi không trả lời thì cười nhẹ nói:" Ta sẽ không buông bỏ!" Nói xong cô gái đứng dậy rời đi.
Cô gái này thật lạ mà tôi còn lạ hơn khi nói nhiều chuyện như thế, nhưng mà!
Thật nhẹ nhõm.
Nói hết tâm tư, suy nghĩ trong mấy năm ra làm tôi thật thoải mái, mệt mỏi mấy ngày nay cũng bớt đi rất nhiều.
Nghĩ ngơi thêm một chút rồi tôi dẫn mọi người tiếp tục đi về khu quảng trường.
Khi gần tới khu quảng trường thì tôi phát hiện ra lạ thường.
Không thấy người.
Cô gái hay thích hỏi chuyện kia không biết từ lúc nào đã biến mất.
"Ngươi có nhìn thấy cô gái! " Tôi kéo một tên thuộc hạ qua định hỏi nhưng nói được một nửa thì dừng lại vì một áp lực rất lớn từ bên trong khu quảng trường lan tới.
"Hôm nay tất cả các ngươi phải chết!" Giọng nói cô gái kì quặc kia theo đó vang vọng lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...