Hành Trình Của Bóng Đêm


Chẳng màng quan tâm tới thanh kiếm đang chĩa vào mình, Vô lịch sự nếp người sang một bên rồi nói:"Mời vào!"
Nữ kỵ binh không hề có ý đi vào mà thanh kiếm trên tay càng siết chặt lại hơn rồi hỏi lại câu hỏi vừa rồi:"Tôn Diệt đang ở đâu?"
Tôn Diệt?
Hắn không phải là kẻ gây rối loạn ở Thần Kiếm hội, ở hội trường tên này còn chém trọng thương rất nhiều học sinh.

Tôi đây không có ấn tượng tốt lắm đối với hắn ta.

"Đợi một chút!"Thấy nữ kỵ binh không có ý định đi vào thì Vô thở dài một hơi rồi đi lại chỗ cái giường ở một góc phòng sau đó lục lọi dưới gối lấy ra một bức thư.

Cầm lấy lá thư Vô đi lại chỗ cửa đưa qua cho nữ kỵ binh, sau một lúc do dự nữ kỵ binh đã tra kiếm lại vào vỏ rồi nhận bức thư trong tay của anh ấy.

Mở thư ra đọc, sắc mặt của nữ kỵ binh theo từng dòng chữ trong lá thư mà thay đổi, khuôn mặt sạm lại rồi lại đỏ bừng lên cuối cùng là nghiến răng tức giận vò nát bức thư.

Nữ kỵ binh đang vô cùng tức giận nhưng Vô chẳng mấy quan tâm, vẫn là nụ cười hòa ái trên môi anh ấy lịch sự lần nữa mời cô ấy vào trong:"Mời vào!"
Lần này nữ kỵ binh không từ chối như trước, hít lấy hơi sâu để bình tĩnh lại rồi cô ấy đi vào trong phòng.

Thấy nữ kỵ binh đi vào tôi liền đứng dậy rồi cúi đầu chào.

Nữ kỵ binh cũng cúi đầu đáp lại rồi ngồi xuống ghế, tôi cũng từ tốn ngồi lại vào chỗ cũ.

Ngồi vào ghế tôi lúc này mới có thể quan sát kỹ vị nữ kỵ binh này.

Khuôn mặt thon gọn, thanh thoát, bờ môi hồng mộng quyến rũ với mái tóc vàng óng được thắt lên cao cùng bộ giáp mỏng đen tuyền trên người làm cho nữ kỵ binh vốn đã xinh đẹp lại càng thêm cuốn hút.

Tôi nhìn về nữ kỵ binh mà không tự chủ được phải ưỡn ngực lên rồi dùng ánh mắt tự tin nhìn qua.

Không đúng lắm.


Có gì đó không đúng nhưng tôi không rõ là không đúng ở chỗ nào, sau một lúc tôi nhìn vào ký hiệu trên bộ giáp đen tuyền của nữ kỵ binh mà hiểu ra.

Nữ kỵ binh này là kỵ binh đoàn của Lâm quốc.

— QUẢNG CÁO —
Sao kỵ binh của Lâm quốc lại xuất hiện trong kinh đô của Sa quốc?
"Tôn Diệt và ngươi quen thân với nhau hay sao?" Khuôn mặt không lấy một chút cảm xúc, nữ kỵ binh không hề quan tâm tới tôi mà nhìn chằm qua Vô hỏi.

"Không quen biết, tên đó đưa ra yêu cầu hỗ trợ trên công hội còn ta thì đơn thuần là vì điểm cống hiến mà làm việc thôi!"
Công hội ban đầu là một hiệp hội của những thương buôn nhỏ lẻ, những buôn lái di chuyển đường dài từ nước này sang nước khác với mục đích là hỗ trợ cũng như đảm bảo lợi ích của mọi thành viên.

Về sau công hội càng trở nên lớn mạnh, thành viên tham gia theo đó cũng càng nhiều mà lợi ích thì không đủ chia đều cho tất cả mọi người nên nội bộ trong công hội đã sinh ra mâu thuẫn rất gay gắt.

Để đảm bảo, duy trì lợi ích công bằng cho những thành viên đóng góp cho hội nhiều và những thành viên ít hoạt động, công hội đã đưa ta một loại khái niệm là điểm cống hiến.

Thành viên trong công hội có thể dùng điểm cống hiến để yêu cầu hỗ trợ, đồng thời thực hiện nhiệm vụ mà hội đưa ra để thu về điểm cống hiến.

Sự có mặt của điểm cống hiến đã giúp công hội xóa bỏ đi rất nhiều tranh chấp không cần thiết từ đó giúp hội càng phát triển mạnh mẽ hơn.

"Tôn Diệt từ khi nào mà trở thành thành viên của công hội?" Nữ kỵ binh nghi hoặc hỏi qua Vô.

Yêu cầu công hội hỗ trợ thì chỉ có thành viên trong hội mới có quyền này mà Tôn Diệt có vẻ như trước kia không phải là người của công hội.

"Mới vừa vào thôi, công hội có quy định nghiêm ngặt nhưng dùng tiền đi lối sau thì không phải là không thể.

"Vô nói tới đây thì nở ra một nụ cười đắng chát.

Đi cửa sau không phải chuyện gì quá lạ, chỉ là tại sao Tôn Diệt kia lại bỏ ra nhiều công sức như vậy để yêu cầu Vô trợ giúp.

Có mờ ám gì ở đây sao?
Tôn Diệt kia muốn hại Vô?
"Đoàn trưởng không có ở đây nên ta với tư cách phó đoàn sẽ là người ra quyết định, ngươi tốt nhất chỉ nên ở yên tại vị trí của mình đừng làm rắc rối thêm mọi chuyện!" Nữ kỵ binh không hỏi tiếp về Tôn Diệt nữa mà dùng giọng điệu cấp trên ra lệnh cho Vô.

Một câu nói của nữ kỵ binh làm tôi ngây người, thông tin chứa đựng bên trong đó thật là nhiều.

Tôn Diệt kia thế mà là đoàn trưởng của kỵ binh đoàn, một kẻ bị mấy gia tộc lớn đeo bám đòi chém đầu lại trở thành người đứng đầu trong lực lượng đại diện hoàng gia.

— QUẢNG CÁO —
Đây không phải là quá vô lý sao.

Hay lời đồn là thật, Tôn Diệt là con riêng của quốc vương.

Lắc mạnh đầu , tôi chẳng dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

"Yên tâm, ta chỉ là hỗ trợ các vị lúc cần thiết mà thôi nhưng mà! "Vô nhìn về nữ kỵ binh mà đáp ứng chỉ là nói đến giữa chừng thì anh ấy ngừng lại rồi nhìn qua tôi:"Phó đoàn có biết gì về việc học sinh của Toàn Lâm học viện bị gửi qua Lôi quốc hay không?"
"Học sinh Toàn Lâm học viện?" Nữ kỵ binh dời mắt khỏi Vô mà nhìn qua tôi nghi hoặc hỏi.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của nữ kỵ binh tôi e ngại gật đầu xác nhận.

"Đây là cơ mật của Lâm quốc ngươi không cần quan tâm!" Nữ kỵ binh cũng gục đầu theo rồi bình tĩnh nói.


"Vậy xem ra phó đoàn cũng không biết rồi.

" Vô nhìn về nữ kỵ binh mà cười lên sau đó nói.

"Ngươi.

.

Hự! Hự! Đây là cơ mật quốc gia ngươi không cần quan tâm!" Nữ kỵ binh bị cười nhạo mà tức tối nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi ho lên vài cái sau đó lặp lại câu nói vừa rồi.

Vô đoán trúng rồi, nữ kỵ binh này không biết về chuyện học sinh bị đưa vào Lôi quốc để huấn luyện.

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa ngươi theo ta đi qua chỗ tập kết!"Nữ kỵ binh không dây dưa nữa mà đứng lên.

"Khoan đã!" Vô ngăn nữ kỵ binh muốn rời đi rồi nhìn tôi hỏi:"Em có mang theo thẻ tín danh không?"
Nghe Vô hỏi tôi đây chỉ có thể lắc đầu, khi ký vào bản cam kết thì thẻ tín danh của tôi đã bị tịch thu.

"Hai người ở lại đây một lát!" Vô đứng lên rồi nói.

Dứt lời, anh ấy chẳng cần lấy sự đồng ý của nữ kỵ binh mà đứng lên rời khỏi phòng.

Nữ kỵ binh thấy vậy thì hơi có chút khó chịu nhưng vẫn ngồi xuống chờ đợi.

Vô rời đi để lại tôi và nữ kỵ binh ở lại trong phòng làm tôi có phần mất tự nhiên.

"Chị tên là gì?" Tôi ngập ngừng hỏi.

— QUẢNG CÁO —
"Yến Thu!" Một mặt không lấy biểu cảm nữ kỵ binh lạnh nhạt trả lời.

"Em tên là Nhã Phi!"Tôi theo phép lịch sự nói.

Nữ kỵ binh nghe tôi nói xong thì gục đầu rồi chẳng nói thêm gì.

Không khí trong phòng thật là tĩnh mịch.


"Chị là con gái của đoàn trưởng Yến Mạnh Bằng?" Tôi nhớ tới thông tin nghe được lúc trước mà hỏi.

"Phải!" Nữ kỵ binh gục đầu trả lời.

"Em rất ngưỡng mộ chú Mạnh Bằng, chú ấy là đại diện của công lý, những kẻ xấu nghe danh chú ấy đều phải run sợ.

"Tôi cố tìm chủ đề để trò chuyện.

Nữ kỵ binh mặt không biểu tình nghe tôi nói mà không có ý định lên tiếng.

Cô ấy lạnh nhạt quá.

Bắt chuyện thất bại tôi không có ý tiếp tục nữa nhưng lúc này nữ kỵ binh lại nhìn tôi nghiêm túc hỏi:" Em có quan hệ gì với tên kia?"
"Tên kia? Là Vô sao?" Tôi thắc mắc.

Nữ kỵ binh gật đầu xác nhận:"Phải!"
"Em và Vô là bạn của nhau gần ba năm rồi!" Tôi thành thật trả lời.

"Tránh xa hắn ra, hắn chẳng phải người tốt gì đâu!"
"Sao chị lại nói vậy, Vô rất tốt bụng.

" Tôi phản đối điều mà nữ kỵ binh nói.

"Hắn phạm phải rất nhiều tội trạng mà quan trọng nhất là hắn có dính líu tới tổ chức Vong Dạ.

"Nữ kỵ binh nhấn mạnh từng chữ một.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui