Mắt tôi bắt đầu nhòa đi, mọi thứ xung quanh dần tối sầm lại, tôi cố gắng định thần để giữ mình tỉnh táo nhưng vô dụng.
Ánh nắng ban trưa chiếu qua những ô cửa kính rọi thẳng vào mặt làm tôi vô cùng khó chịu.
Lấy tay che đi những tia sáng, tôi bắt đầu mơ màng nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Hắc Ám đến, sau đó tôi ngất đi.
Tập trung lại tinh thần tôi quan sát xung quanh, sau khi nhìn khắp mọi nơi tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không có bất thường, nơi đây vẫn là phòng làm việc.
Cuốn vở ghi chép, đồng xu vàng.
Nhớ tới hai thứ quan trọng này tôi liền nhìn xuống bàn làm việc nhưng ở đó chỉ còn có cuốn vở còn đồng tiền vàng thì không thấy đâu nữa.
Lật cuốn vở ghi chép ra xem, tôi thấy bên trong chỉ còn lại những tờ giấy trắng và những trang vở bị xé rách.
Tất cả những ghi chép về quy trình sản xuất tiền giấy đều đã bị hắn xé bỏ.
Hắn muốn làm gì đây?
"Ục...!Ục..." Không biết tại sao tôi lại khát với đói bụng như vậy.
"Gia chủ thì ra người ở đây, mọi chuyện không ổn rồi!" Khi tôi đang ôm lấy bụng mình thì một tên thân tín xông vào, khi nhìn thấy tôi hắn liền hoảng hốt kêu la.
"Thật không có phép tắc, dù có chuyện gì cũng phải gõ cửa trước rồi hãy nói!"Tôi thẳng người lên, nghiêm mặt nhìn tên thân tín vừa mới đi vào mà khiển trách.
Tên thân tín nghe vậy thì đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa.
"Cốc...!Cốc...!Cốc, gia chủ có chuyện rồi!"
"Vào đi!"
Khi tên thân tín đi vào đứng nghiêm trước mặt, lúc này tôi mới lại lên tiếng:"Có chuyện gì?"
"Gia chủ không tốt, tập đoàn Hoàng Kim trống rỗng không lấy một bóng người, thương đoàn bên ta thì sắp phá sản rồi."
"Cái gì!" Tôi đứng bật dậy nhìn qua tên thân tín mà lên tiếng:"Nói rõ chi tiết cho ta nghe!"
Sáng sớm ba ngày trước không biết từ đâu xuất hiện thông tin tiền giấy rớt giá dẫn tới lòng người hoang mang, nhiều người lo sợ nên đi ra ngân hàng của tập đoàn Hoàng Kim để đổi tiền nhưng khi tới nơi thì họ chỉ thấy một ngân hàng trống rỗng không lấy một bóng người.
— QUẢNG CÁO —
Không có người nên họ bắt đầu lục lọi tìm kiếm, càng tìm kiếm mọi người lại càng sợ hãi, bên trong ngân hàng rộng lớn đó chẳng có lấy nổi một đồng vàng.
Hoang mang, lo sợ, mọi người chuyển hướng qua các cửa hàng của tập đoàn Hoàng Kim để đổi tiền nhưng các cửa hàng đều chung lấy một tình trạng.
Không có bất kì người hay vật nào bên trong.
Toàn bộ tập đoàn Hoàng Kim trong một đêm liền biến mất.
Không thể đổi bên bên tập đoàn Hoàng Kim người dân liền chuyển qua các thương đoàn nhỏ lẻ có liên kết với bên tập đoàn này nhưng như thế vẫn là chưa đủ.
Các tập đoàn nhỏ lẻ nào chịu được quy mô đổi tiền lớn như vậy, trong vào ba ngày rất nhiều tập đoàn đã bị phá sản.
Phong Hành thương đoàn cũng cùng chung số phận, rất nhiều chi nhánh đã bất lực trước hoàn cảnh hiện tại.
"Rầm..." Tôi đập mạnh vào bàn tức giận hỏi:"Chuyện lớn như vậy tại sao không thông báo sớm cho ta!"
Tên thân tín thấy tôi tức giận như vậy thì quỳ xuống giải thích:"Thuộc hạ cũng muốn tìm người nhưng không tìm thấy."
"Không tìm thấy?" Tôi thắc mắc hỏi.
Khoan đã, ba ngày trước tập đoàn Hoàng Kim biến mất nhưng không có báo cáo gì về chuyện đó.
"Đúng vậy đại nhân, ngài đã mất tích mấy ngày nay, mới vừa rồi thuộc hạ nghe thấy có động tĩnh ở bên trong nên mới vào xem thử thì thấy ngài..."
Khốn kiếp.
Là tên Hắc Ám đó giở trò.
"Không có ta thì còn những người khác đâu?" Tôi nhìn tên thân tín hỏi.
Dù tôi có mất tích mấy ngày đi nữa thì vẫn còn có những người khác điều hành, quản lý.
"Bọn họ ban đầu muốn tạm đóng cửa các cửa hàng để chờ qua đợt khủng hoảng nhưng đã có rất nhiều phần tử bạo lực đã tấn công vào cửa hàng..."
Số lượng tiền giấy thông hành bên ngoài thật sự quá nhiều dù dốc hết tiền tài ra thì cũng không đủ để đổi trả mà Phong Hành thương đoàn cũng không có nghĩa vụ phải đổi trả số tiền giấy này nên họ đã quyết định tạm thời đóng cửa.
Đây là quyết định đúng đắn nhưng mọi chuyện đâu như thế đơn giản.
Rất nhiều kẻ tiêu cực đã lựa chọn tấn công vào các cửa hàng để lấy tiền tuy nhiên Phong gia đâu có dễ dàng bị ức hiếp.
Một toán quân đã được phái ra bảo vệ các cửa hàng đồng thời chuyển tiền từ những cửa hàng bên ngoài tập trung về khu vực quản lý chính của Phong gia.
— QUẢNG CÁO —
Một quyết định rất sáng suốt, chỉ là kẻ phái sau mọi chuyện lại quá cao tay.
Rất nhiều kẻ không rõ lai lịch nhưng thực lực lại cực mạnh đã kích động lòng dân rồi dẫn đầu tấn công các cửa hàng, sau khi xong chuyện chúng liền trốn đi mất dạng.
Những tiền vàng chuyển đi lại càng không cần phải nói, không rõ tại sao chúng lại biết được tuyến đường vận chuyển nhưng kết quả là tất cả đều mất trắng.
Vì người phá rối nên từ những quyết định đúng đắn đó lại biến thành một đống hỗn loạn.
Nghe tên thân tín nói xong tôi chỉ biết nghiến răng tức giận.
Đều là kế hoạch của Hắc Ám.
Lúc này tôi nhớ tới đồng tiền vàng hắn gửi cho tôi khi xưa.
Thì ra là hắn đang nhắc nhở tôi về nguy hại của tiền giấy nhưng chúng có nghĩa lý gì khi mà mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa.
...
"Làm tốt lắm, Nhã Phi!" Một người trung niên nhìn về phía tôi mà lên tiếng khích lệ.
"Cảm..." Tôi muốn nói lấy một tiếng cảm ơn theo phép lịch sự nhưng lại chẳng thể nói được tròn câu.
Mệt quá.
Nơi đây là chỗ huấn luyện sao?
Tôi thấy nơi đây giống chỗ tra tấn người khác hơn.
Từ ngày học viện bị phá hủy, quốc vương ra lệnh cho tất cả học sinh phải tham gia khóa huấn luyện binh chủng thực tập, tôi đây cũng không ngoại lệ.
Khi các kỵ binh đón tiếp tôi ra khỏi kinh đô thì họ yêu cầu tôi phải ký vào một bản cam kết bảo mật thông tin về việc huấn luyện sắp tới.
Không ký thì sẽ không được tham gia vào huấn luyện, đồng nghĩa với việc sẽ bị đuổi học nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc ký vào bản cam kết này.
Sau khi ký xong cam kết thì tôi bị bịt mắt rồi dẫn tới nơi đây.
Chỗ huấn luyện này rất là kì lạ, khắp nơi là lôi điện, sấm chớp chỉ có mỗi khu nghỉ ngơi là tương đối an toàn.
Tôi và một số người khác trong học viện khi được đưa tới đây thì bị tách ra, mỗi người sẽ phải tham gia vào các đội huyến luyện khác nhau tùy thuộc vào sở trường của từng người.
Sau nhiều lần kiểm tra và đánh giá, họ đã đưa qua tổ đội số 26, đây là một tổ đội mà tất cả thành viên đều là phù thủy như tôi.
— QUẢNG CÁO —
Gần hai tháng huấn luyên, ngày nào tôi cũng bị vắt kiệt ma lực cũng như sức lực.
Huấn luyện cũng chẳng mấy cầu kì, những gì tôi phải làm là di chuyển ra phía bên ngoài càng xa càng tốt.
Bên ngoài lôi điện liên tục tấn công nếu ngừng việc phòng thủ thì sẽ bị lôi điện giật đến tê người.
Những ngày đầu tôi không ít lần bị điện giật, may sao có đội trưởng đi ra hỗ trợ nên mới không có chuyện gì.
Lâu ngày luyện tập tôi đã dần thích nghi được với mức độ huấn luyện ở đây, dù có đôi khi vẫn còn bị đuối sức nhưng đã không thảm hại như những ngày đầu tiên.
Tôi cảm thấy được việc cảm nhận cũng như điều khiển ma lực của mình đã trở nên thuận lợi so với trước kia rất nhiều.
"Hôm nay đến đây thôi!" Đội trưởng kiểm tra tình trạng của mọi người một lần sau đó ông ấy dẫn chúng tôi về khu nghỉ ngơi.
Đi trong màn chắn của đội trưởng tạo ra, tôi mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố di chuyển.
Di chuyển được một lúc tôi cảm nhận có điều bất thường.
Lôi điện bắt đầu trở nên mạnh hơn.
Màn chắn đội trưởng tạo ra đã bị các lôi điện công phá tạo ra các vết nứt rất nhỏ nhưng đã được đội trưởng nhanh chóng vá lại trong tích tắc.
"Di chuyển nhanh lên!" Đội trưởng quay đầu nhìn qua chúng tôi mà nói.
Ông ấy rất bình tĩnh với sự bất thường ở bên ngoài.
Xem ra sự việc cũng không có gì đáng ngại.
"Các vị muốn ngăn cản bước chân của ta là điều không thể!" Khi tôi gần tới khu vực nghỉ ngơi thì nghe thấy một giọng nói ấm ấp đầy hòa ái từ nơi xa vang vọng lại.
Giọng nói cực kì quen thuộc, mấy tháng nay tôi đều luôn mong chờ có thể được gặp chủ nhân của giọng nói ấy.
Là Hư Vô.
Sao anh ấy lại ở đây?
"Quang Minh Nhật Thiểm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...