Từ từ mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một túp lều trại đơn sơ, bên cạnh là đoàn trưởng Tôn Diệt đang nhìn vào tôi chằm chằm.
"Ngươi suýt nữa đã chết rồi có biết hay không?" Tôn Diệt thờ ơ nói.
Còn không phải là tại ngươi.
"Vẫn là không chết nổi.
" Tôi đáp trả lại.
"Ngươi không chết nhưng một kỵ binh đã chết.
" Giọng điệu vẫn như thế thờ ơ nhưng lại làm tôi kinh ngạc.
"Không thể nào!" Tôi không tin tưởng vào những gì mình nghe được.
Những người không chịu nổi sẽ dừng lại xuống núi điều trị, làm sao mà có thể có người chết.
"Trong tình cảnh của ngươi thì lựa chọn đó là đúng đắn nhưng ngươi đã không phải rơi vào tình cảnh như vậy nếu như ngươi chịu suy nghĩ thấu đáo hơn hoặc là chịu lắng nghe ý kiến của những người có dày dặn kinh nghiệm!" Tôn Diệt nhìn tôi lạnh lùng nói.
Nói xong hắn rời đi để lại mình tôi ngơ ngác một mình trong túp lều trại.
!
Cung điện xa hoa, tráng lệ làm người ta ngưỡng mộ, ước ao được một lần có thể đặt chân vào nhưng giờ đây cung điện này lại mọc lên um tùm cây cỏ, khắp nơi vắng vẻ không lấy một sinh vật sống.
Ánh bình minh sưởi ấm vạn vật, những giọt sương lấp lánh phản chiếu ánh vàng quang man của ngày mới, một nhóm hơn trăm người mặc lấy trang phục kỵ binh thuộc Lâm quốc bước đi nhẹ nhàng trên thảm cỏ làm lay động nhưng giọt sương mai khiến chúng lả tả rơi xuống mặt đất.
"Ở phía trước sao?" Một người đứng đầu nhóm người hỏi qua người đang cầm bản đồ.
"Thưa, vâng!" Người cầm bản đồ gục đầu xác nhận.
"Tất cả chú ý cẩn thận!" Sau khi nghe được lời xác nhận thì người thủ lĩnh hạ lệnh cảnh giới.
— QUẢNG CÁO —
Nhóm người từng bước di chuyển không dám đi nhanh giống như có kẻ địch đang rình rập lấy họ nhưng lạ thay chỉ có nhóm người họ là con người còn sống duy nhất ở đây.
Cẩn thận tiến về phía trước cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy được cung điện nguy nga.
"Cao đại nhân, nơi này quá mức lạ thường chúng ta có nên rút lui trước, chờ có thêm viện binh rồi tới hay không?" Một kỵ binh trong nhóm người nói ra.
Không thể trách người kỵ binh này lại sợ sệt như vậy, từ khi bước qua biên cảnh đến giờ thứ duy nhất họ đối mặt là những kiến trúc nguyên vẹn cùng với cỏ cây hoa lá mọc dại khắp nơi.
Một đất nước to lớn hùng vĩ nhưng một động vật sống cũng chẳng thấy mà càng đáng sợ hơn là họ lại không rõ ràng nguyên nhân.
Đầu mối duy nhất của họ cũng như nhiệm vụ chính khiến họ tiến đến nơi đây là vì tìm kiếm trưởng công chúa của đất nước này, người được mệnh danh là phù thủy tối thượng, là ngọn lửa kiêu ngạo của Hảo quốc.
Vài ngày trước một binh sĩ thuộc hoàng gia Hỏa quốc mang trong người thư xin viện trợ cùng với con dấu mộc đỏ của trưởng công chúa đã xông qua biên giới hai nước, sau khi chuyển giao đồ vật người binh sĩ đó đã kiệt sức mà chết.
Thấy chuyện có điểm lạ thường nên quốc vương đã lệnh cho kỵ binh đoàn trước qua tìm trưởng công chúa thám thính tình hình rồi mới đưa ra quyết định.
"Chia ra hai nhóm, một nhóm theo ta tiến vào cung điện tìm người, nhóm còn lại đứng chờ ở đây, nếu như đến giữa trưa mà không thấy chúng ta ra thì lập tức quay trở về xin thêm viện binh!" Người thủ lĩnh sau một hồi đắn đo thì quyết tâm hạ lệnh.
"Cao đại nhân hãy để thuộc hạ dẫn đội tiến vào trong!" Nghe thấy thủ lĩnh ra lệnh thì một kỵ binh đứng bên cạnh đã lặp tức lên tiếng can ngăn.
"Thực lực của ngươi không đủ!" Người thủ lĩnh đã từ chối đề nghị của người kỵ binh kia mà kiên quyết muốn vào tìm người.
Sau khi sắp xếp lại đội hình người thủ lĩnh dẫn người tiến vào cung điện.
Bước vào bên trong khu vực cung điện một cảm giác lạ thường truyền đến, một cảm giác nóng rực như lửa thiêu đốt bất chấp màn đêm sương lạnh vẫn còn chưa tan hết.
"Cẩn thận!" Thủ lĩnh nhắc nhở thuộc hạ của mình xong thì tay chạm vào cán kiếm, cơ thể thì phủ lên lớp cường hóa dày đặc.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp tục tiến sâu vào trong cung điện cảm giác nóng ran càng thêm mãnh liệt, dù vậy người thủ lĩnh không hề có ý chùn bước.
Nhìn vào bản đồ bố trí cung điện, người thủ lĩnh đã nhanh chóng đi tới chỗ ở của trưởng công chúa.
Căn phòng của trưởng công chúa ở đã bị đóng kín nên người lĩnh tiến lên trước cẩn thận nắm khóa cửa mở ra nhưng không thành, cửa đã bị khóa từ bên trong.
Thấy vậy người thủ lĩnh liền rút kiếm ra chém mạnh với ý đồ chém nát cánh cửa này nhưng dù nhát chém với toàn bộ sức mạnh thì cánh cửa cũng không lấy một điểm trầy xước.
Không chấp nhận việc mình không phá nổi một cánh cửa bình thường, người thủ lĩnh chém thêm vài nhát nữa nhưng kết quả chẳng có gì khác biệt.
"Rắc!" Khi người thủ lĩnh vẫn đang cố gắng phá cửa thì một tiếng mở khóa vang lên.
Nghe thấy âm thanh này người thủ lĩnh dừng tấn công lại rồi thử mở khóa thêm lần nữa, lần này không như lần trước, cánh cửa đã được mở ra.
Thủ lĩnh dẫn đầu tiến vào bên trong, mới tiến vào trong một cảm giác lạnh thấu xương tủy ập đến bất chấp lớp phòng ngự cường hóa có mạnh đến cỡ nào.
Chống đỡ lấy cái lạnh người thủ lĩnh nhanh quan sát tình hình trong căn phòng.
Căn phòng tối đen như mực chỉ có một chút ánh sáng lẻ loi từ cánh cửa sau lưng hắt hiu rọi vào làm rõ lên đồ vật trong phòng.
Trong phòng chỉ có một cái bàn trang điểm giản dị, cùng với một cái giường bằng gỗ được trải lên một tấm nệm trắng tinh khôi, trên tấm nệm là một người con gái xinh đẹp với mái tóc dài đỏ rực đang nhắm mắt, lồng ngực phập phồng lên xuống minh chứng cô ấy vẫn còn sống.
"Trưởng công chúa, người ổn chứ!" Nhìn thấy người đang nằm trên giường, người thủ lĩnh đứng tại chỗ cẩn thận quan sát rồi lên tiếng hỏi thăm.
Nghe người gọi mình cô gái từ từ mở mắt ra, ánh mắt đỏ màu ẩn hiện ngọn lửa xanh lam như có như không.
Cô gái ngồi dậy nhìn vào đám người trong phòng mà ngơ ngác:"Các ngươi là ai?" Bằng giọng điệu ngây thơ trong sáng, cô gái hỏi qua.
"Chúng tôi là! " Người thủ lĩnh đang định trả lời thì cảm nhận có điều nguy hiểm nên lui người về sau.
— QUẢNG CÁO —
Tại nơi người thủ lĩnh đứng trước đó đột nhiên bốc lên ngọn lửa xanh lam lơ lửng giữa không trung, căn phòng theo sự xuất hiện của ngọn lửa này mà càng thêm băng giá.
"Rút lui!" Thấy tình hình không ổn người thủ lĩnh quyết định rút lui nhưng cánh cửa phòng đã tự động đóng lại trước khi họ kịp rời khỏi.
Cô gái ngồi đó nhìn về đám người đang bị nhốt ở trong phòng mà nhếch miệng lên:"Đã đến rồi thì hãy ở lại đây chơi đùa với ta một lát!" Giọng điệu lạnh lùng lại có thêm vài phần cợt nhã, khí chất cô gái đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ban đầu.
Cô gái nói xong, từng ngọn lửa lam sắc lơ lửng giữa không trung bắt đầu cháy lên.
Như nhớ tới gì đó cô gái để tay lên miệng thì thầm tự hỏi chính mình:"Còn người bên ngoài kia phải làm sao mới vui đây?"
Giống như nghĩ tới những trò vui sắp làm cô gái không nhịn được mà nở lên một nụ cười giảo hoạt, ánh lửa trong mắt cô gái theo đó mà càng thêm rực cháy, trong phòng vì vậy mà càng thêm lạnh giá.
!
Cung điện Lâm quốc, tại phòng nghị sự người trung niên nhìn lấy một đống giấy tờ trước mặt mà vỗ mạnh vào bàn.
"Thật quá mức!" người trung niên nhìn qua người đang ngồi phía dưới mà nói.
"Bệ hạ bớt giận!"
"Làm sao bớt giận nổi đây, mới có một tháng mà hắn đã tiêu đến hơn năm trăm ngàn đồng vàng vào việc huấn luyện, Yến Mạnh Bằng ngươi có biết chừng đó tương đương gần nửa năm tiền thuế!" Người trung niên càng nói càng tức.
Yến Mạnh Bằng phía dưới chỉ biết thở dài lắng nghe không dám lên tiếng.
Khi bình tĩnh lại, người trung niên bắt dầu suy tư, sau một lúc người trung niên đưa qua cho Yến Mạnh Bằng một xấp tài liệu rồi nói:" Bảo hắn dừng việc huấn luyện lại, có nhiệm vụ quan trọng cần hắn đi làm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...