Trong kinh đô nơi một con phố rực sáng đèn đuốc về đêm nơi có những cô nàng thân hình bốc lửa, quyến rũ đứng trong những ô cửa kính trên nền ánh đèn mờ màu đỏ có vẻ u ám nhưng lại rất nổi bật.
Khi bóng tối buông xuống, từ khắp nơi kinh đô mọi người tìm đến nơi đây, từ người trẻ có nhu cầu cao, đến người có vợ nhưng muốn tìm của lạ, còn có cả những người trung niên không tìm được hạnh phúc trong gia đình.
Những cô gái cố gắng ưỡn vòng một của mình ra để tăng thêm phần gợi cảm, có người khoe đôi chân dài thon gọn trắng nõn, những cô gái lả lơi buông lời treo ghẹo khiêu khích người qua đường, cả con phố tuy không họp chợ mà lại nhộn nhịp đến lạ thường.
Mặt trăng lên cao chính là lúc hoạt động nơi đây trở nên náo nhiệt nhất nhưng trong con phố náo nhiệt này lại có một ngôi nhà nhỏ đơn sơ đóng kín cửa.
Bên trong căn nhà có một người con gái đang nằm trên giường, đôi mắt thờ ơ không màng sự đời, trên cơ thể người con gái đầy những vết thâm tím, ngồi bên cạnh người con gái đó là một thiếu phụ với đôi mắt ươn ướt nhạt nhòa nước mắt.
Thiếu phụ cầm lấy tay của người con gái nức nở cầu xin:"Con ăn lấy một miếng đi, mấy ngày nay con không ăn gì rồi!"
Người con gái như không nghe thấy lời của thiếu phụ mà vẫn nằm trên giường thờ ơ không nói năn gì, thiếu phụ thấy vậy cũng chỉ có thể nức nở khóc ở một bên.
"Cốc..
Cốc...!Cốc..." Khi người thiếu phụ đang khóc trong nhà thì bên ngoài có người tới gõ cửa.
"Hôm nay không tiếp khách, ngày mai hãy tới!" Thiếu phụ lên tiếng đuổi người bên ngoài đi nhưng tiếng gõ cửa vẫn không hề dừng lại.
Bực mình, thiếu phụ đi ra ngoài mở cửa nhưng bên ngoài lại không có một bóng người.
Nhìn ngó nghiêng bên ngoài vẫn không thấy gì, thiếu phụ nghi hoặc đóng cửa lại rồi về ngồi bên giường người con gái.
Mới ngồi xuống thiếu phụ liền có linh cảm bất an.
Có ai đó đang nhìn mình.
Người thiếu phụ quay đầu nhìn về phía sau, ở sau thiếu phụ không biết từ lúc nào có một người mặc áo choàng trắng với mặt nạ che đi nửa mặt cùng nụ cười hòa ái ở trên môi.
"Ngươi...Ngươi là ai?" Thiếu phụ sợ hãi la lớn.
— QUẢNG CÁO —
Người áo choàng trắng búng tay một cái, một kết giới cách âm ngăn cách cả căn phòng được tạo ra.
Vẫn nụ cười như thế, người áo choàng trắng từ tốn nói:"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay hai người phải chết tại đây!"
Nói xong người áo choàng trắng nhanh chân tiến tới, dùng cánh tay săn chắc bóp chặt lấy cổ người thiếu phụ.
"Ư...!Ư...!Ư..." Người thiếu phụ cực nhọc cố gắng giãy giụa để thoát ra nhưng dù có nổ lực thế nào cũng không thành công.
Từ từ nâng người thiếu phụ đang không ngừng giãy giụa lên trên cao:" Yên tâm đi sau khi ngươi chết sẽ đến lượt của con ngươi."
"Tha...Tha...! Cho...Con...!Bé..." Đứng trước sinh tử người thiếu phụ không cầu xin cho mình mà van nài người áo trắng tha mạng cho người con gái nằm ở trên giường.
Không hề một chút đồng cảm cánh tay người áo choàng trắng càng siết chặt hơn, khi người thiếu nữ sắp tắt thở thì một băng nhũ có đầu sắc nhọn lao nhanh đâm về hướng lưng của người áo choàng trắng.
Băng nhũ gần đâm được vào người áo choàng trắng thì một màn chắn xuất hiện ngăn cản băng nhũ lại khiến cho băng nhũ vỡ nát ra ngay tại chỗ.
"Phiền phức thật!" Người áo choàng trắng quăng người thiếu phụ như quăng một đống rác ra xa rồi từ từ đi về người con gái đang nằm trên giường.
Cả người đau nhức, đớp từng ngụm không khí để thở nhưng thiếu phụ vẫn cố lết nhanh tới người tới chỗ áo choàng trắng rồi ôm lấy chân của kẻ này mà van nài:"Tha cho con bé!"
Nụ cười trên môi của người áo choàng trắng bắt đầu thu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống người thiếu phụ:"Muốn chết!" Một thạch nhũ từ trên cao hiện lên đâm xuống.
Khi gần đâm vào người thiếu phụ thì một băng nhũ từ xa lao nhanh tới va chạm vào thạch nhũ kia khiến cho thạch nhũ lệch hướng đâm sượt qua da người nằm trên sàn nhà.
Vô số tầng băng nhũ bén nhọn từ mọi hướng tấn công vào người áo choàng trắng nhưng chúng quá là mỏng manh khi chẳng phá nổi màn chắn phòng ngự mà người này tạo ra.
Một bóng người lướt qua, cô gái trên giường nhanh chân ôm lấy người thiếu phụ chạy ra phía cửa với ý đồ trốn khỏi đây thế nhưng màn kết giới xung quanh ngôi nhà đã ngăn cô gái rời đi.
— QUẢNG CÁO —
Cô gái dùng lấy toàn lực tấn công mạnh vào kết giới bao quanh nhưng nó chẳng có mấy tác dụng.
Người áo choàng trắng lúc này quay người nhìn về phía hai mẹ con mà lên tiếng:"Ngươi không phải muốn chết sao, cố gắng chống cự như vậy để làm gì, ta đây chỉ là đang giúp ngươi, nào hãy từ bỏ đi." Giọng nói người áo choàng trở nên ấm ấp lại êm tai đồng thời chất chứa bên trong là sự mị hoặc đầy cám dỗ.
"Loạn Ma!" Người áo choàng trắng phất nhẹ tay, toàn bộ ma lực ở trong đây bắt đầu trở nên hỗn loạn, lớp cường hóa trên người của cô gái theo đó biến mất.
Không còn cường hóa, với cơ thể yếu ớt cô gái ngã quỵ xuống đất không đứng dậy nổi.
Áo choàng trắng từ từ đi tới, người thiếu phụ thấy vậy cũng chỉ biết ôm con gái vào lòng mà tiếp tục van nài:"Xin hãy tha cho con bé, con bé không có tội tình gì, muốn giết xin thì giết một mình tôi là đủ, tất cả tội lỗi đều do tôi mà ra!"
Chẳng màng tới lời cầu xin, người áo choàng trắng một tay hất người thiếu phụ ra một bên, một tay bóp chặt lấy cổ của cô gái.
"Sống chết do ngươi quyết định, chỉ cần nói một tiếng ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Người áo choàng trắng tay vừa siết chặt lại vừa nói.
Cô gái nhìn qua người mẹ đầu đang chảy máu chật vật trườn tới chỗ mình sau đó nhìn thẳng vào mắt của người áo choàng trắng mà cực nhọc thốt lên:"Sống..."
Nghe được chữ này người áo choàng trắng mỉm cười buông tay.
Thở lấy hổn hển cô gái vội tới chỗ mẹ mình, hai mẹ con ôm nhau thấm thiết tại chỗ, hàng lệ rơi xuống ướt đẫm bờ vai.
Tay người áo choàng trắng phát ra ánh quang tím chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng qua đi vết thương của cô gái và thiếu phụ đã hoàn toàn bình phục.
Người áo choàng trắng một chân quỳ xuống, đầu cúi thấp, mắt nhìn qua người thiếu phụ nói:"Hành động vừa rồi quá mức vô lễ, mong cô tha thứ cho!"
Người áo choàng trắng thành tâm hối lỗi, chuyển biến đột ngột làm người thiếu phụ ngơ ngác không biết nói gì cho phải.
Đứng lên đi tới chỗ thiếu phụ, với nụ cười hiền hòa ấm ấp, người áo choàng trắng để một túi tiền lên tay người thiếu phụ:"Một chút quà gặp mặt mong cô nhận lấy!" Nói xong người áo choàng trắng quay người rời đi.
"Tại sao?" Khi người áo choàng trắng sắp rời khỏi thì cô gái đã lên tiếng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
— QUẢNG CÁO —
Quay đầu nhìn về cô gái người áo choàng trắng nói:"Có người từng nói với ta rằng, nếu gặp trắc trở hãy nhẹ nhàng mỉm cười đối mặt, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi." Dừng lại suy tư một lát rồi người áo choàng trắng nói tiếp:"Đỗ Tuyết Mai, ngươi chỉ cần dũng cảm nhìn thẳng vào nó ngươi sẽ thấy nó không đáng như những gì ngươi đã nghĩ." Người áo choàng trắng nói xong liền rời đi để lại hai mẹ con dưới ánh đèn mờ nhạt.
Lần gặp gỡ định mệnh như thế diễn ra trong chớp nhoáng nhưng lại thay đổi vận mệnh của một con người.
Người mà sau này sẽ luôn đứng dậy sau những đau thương mất mát, luôn giơ thanh kiếm lên cao dù bị hạ gục không biết bao nhiêu lần.
Người thống lĩnh toàn bộ nhân loại đến với vinh quang, người được đời sau mệnh danh là ánh sáng bình minh của thế giới.
...
Trong kinh đô tấp nập, nhộn nhịp, người qua kẻ lại không ngớt nhưng ở Nguyệt Duyên Hồ lại một màu bình yên nhẹ nhàng, người ra ngồi ngắm cảnh thảnh thơi trò chuyện hay những người chỉ tình cờ ghé qua tạo nên khoảnh khắc quá đỗi yên bình.
Ánh chiều tà chiếu rọi mặt hồ, ánh mặt trời sắp dần khuất bóng, ở bên bờ hồ có một cặp tình nhân đang ngồi trên ghế đá trò chuyện tâm sự.
Một nữ yêu kiều thướt tha, mái tóc đen tuyền ánh lên nét vàng của những tia nắng cuối ngày, một nam hiền từ nhã nhặn chỉ là đôi mắt có hơi phần thờ ơ, vô cảm.
"Chỉ là một khóa binh chủng thực tập thôi, hoàn thành xong huấn luyện sẽ gặp lại, cậu không cần quá mức lo lắng." Người con trai an ủi cô gái.
"Tớ chưa bao giờ xa cậu lâu như thế, tớ thấy hơi bất an." Cô gái nhỏ nhẹ thì thầm rồi đưa ngón tay út ra:"Hứa với tớ dù có chuyện gì đi nữa thì chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau!" Giọng nói ngọt ngào êm tai, cùng khuôn mặt e thẹn lại hơi phần u sầu làm cho chàng trai ngơ ngác trong giây lát.
Hoàn hồn lại, chàng trai mới gảy gảy đầu cười gượng rồi giơ ngón út móc ngoéo tay với cô gái.
Lời nguyện ước đã định nhưng nó có thể gắn kết được hai người họ với nhau hay không?
Một người là kẻ ngự trị trong bóng tối vô tận, một người là ánh trăng soi sáng màn đêm lạnh giá, hai người họ vốn định sẵn có thể cùng nhau xuất hiện nhưng chẳng thể nào trọn đời bên nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...