Cô giá áo quần phong thanh, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt thẹn thùng, cả người ướt át.
Theo mỗi bước chân của cô gái, bờ ngực.
chưa được che kín kia cứ nhấp nhô lên xuống làm Bá Đồ than khổ không thôi.
Cô gái nào mà có thể làm cho Bá Đồ nhà ta như thế khổ sở vậy?
Tất nhiên chỉ cô gái đó chỉ có thể Man Nguyệt Thiên, vợ sắp cưới của hắn.
Nhìn vào cô vợ sắp cưới mà cả người Bá Đồ bắt đầu nóng lên, cảm xúc của hắn cũng dần đan xen khó tả.
Bá Đồ ngẫm nghĩ một chút rồi tức giận hét lớn:"Cậu mặc lại áo quần cho đàng hoàng một chút coi!"
Hắn giờ không biết là có nên cảm ơn hay là mang hận với cái thành trì này nữa.
Khi đến đây hắn trước tiên là muốn đi thuê hai căn phòng trọ ở tạm.
Nhưng mà nhân viên nhà trọ lại bảo hắn là chỉ còn có một phòng đôi mà thôi.
Không còn phòng thì hắn qua chỗ khác thuê.
Chỉ là hắn đi qua năm sáu nhà trọ khác nhau, nhưng nhân viên tất cả các nhà trọ hắn đi qua đều chỉ có duy nhất một câu nói.
Bây giờ chỉ có duy nhất một phòng đôi.
Một hai nhà trọ hết phòng thì hắn còn cho là trùng hợp, chứ đi tới đâu cũng như vậy thì hắn liền biết đây là chiêu trò.
Sau khi hỏi kỹ lại, hẳn cuối cùng biết được lý do.
Đây là quy tắc ngầm của các nhà trọ với nhau.
Khi một nam một nữ tới thuê phòng thì kiểu gì cũng sẽ chỉ còn duy nhất một phòng đôi.
Đã là chiêu trò thì tất nhiên sẽ có cách phá giải.
Hắn vốn muốn một mình đi tới rồi thuê hai phòng, sau đó mới dẫn cô vợ sắp cưới tới.
Như thế là có thể thuê được hai phòng cho hai người rồi.
Chỉ là khi nghe hắn nói về cách làm này thì Man Nguyệt Thiên lại tức giận đùng đùng rồi chọn lấy một phòng đôi vào ở.
Cứ thế hắn và cô ấy ỏ trong cùng một phòng từ hơn nửa tháng nay.
Ở chung một phòng nhiều lắm bất tiện mà những va chạm về mặt thể xác là chẳng thể nào tránh khỏi.
Đặc biệt là những lăm tắm rữa như vừa rồi lại càng là một màn tra tấn về thính giác lẫn thị giác.
Kể cả tinh thần của hắn cũng bị tra tấn không ít.
Lâu ngày dạng này hắn tất nhiên sẽ sinh ra bực tức.
Đó cũng là lý do trong căn mặt thất kia hắn lại như thế cố ý gây rối.
Chủ yếu là hắn giải tỏa một chút cảm xúc ra ngoài mà thôi.
Chỉ tiếc những kẻ đó quá yếu không đủ để hắn đánh.
"Cậu nói kiểu gì thế, đây còn không phải là do cậu!"
Man Nguyệt Thiên bị Bá Đồ hét lớn cào mặt thì có chút không vui.
Cô ấy kéo kéo cái áo thùng thình, lại có phần mỏng manh đang mặc trên người mà nói:" Là cậu bảo không cần mang áo quần theo mà!"
Bá Đồ bị nói đến không có cách nào để cải lại.
Thật sự tính ra thì đúng là lỗi của hắn, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn lỗi thuộc về hắn được.
Do rời Uông thành quá gấp gáp, nên ngoài những vật dụng cần thiết được mang theo, thì mấy vậy vô bổ đều đã bị hắn vứt qua một bên.
Và tất nhiên đối với hắn mà nói thì áo quần không nằm trong phạm vi gọi vật dụng quan trọng.
Dì gì thì áo quần trên người hắn mặc là làm từ vật chất bán dẫn có thể tùy ý biến đổi.
Muốn kiểu dáng gì có kiểu dáng đó thì cần gì mang theo áo quần nữa cho mệt.
Chỉ là hắn quên mất, cô vợ sắp cưới không giống hắn.
Cuối cùng thì phải chờ đến Dục Vong thành rồi sắm sửa lại quần áo cho người ta.
Nhưng ở trong cái thành trì ma quái này nào có được một bộ đồ chỉnh tề đâu chứ.
Tất cả y phục dành cho nữ ở đây chỉ có thể nó là vô cùng thiếu thốn.
Thiếu thốn về mặt tiết diện, lẫn về chiều dày.
Quần áo nữ trong Dục Phong thành bán có thể nói là đa dạng, nhưng nó đều thuộc dạng thiếu vải.
Không hở chỗ này thì cũng phải hở qua chỗ khác.
Bá Đồ thấy thế thì muốn mua mấy bộ y phục nam để Man Nguyệt Thiên mặc tạm trước.
Sau khi rời khỏi đây thì lại sắm sửa sau.
Thế nhưng Man Nguyệt Thiên không chịu, và rồi cô ấy mua lấy một đống áo quần.
Man Nguyệt Thiên tự nhiên kéo kéo áo mình nhưng Bá Đồ ở một bên lại không được như thế tự nhiên.
Ánh mắt không theo sự sai khiến của Bá Đồ mà liếc nhìn, làm cho đạo tâm hắn bắt đầu lung lay.
"Không nói nữa, tớ đi tắm đây!"
Bá Đồ vội chạy vào phòng tắm.
Hắn sợ nhìn thêm chút nữa thì đạo tâm hắn thật vớ tan.
Xối lên người một xô nước lạnh, Bá Đồ dần bình tĩnh lại.
Hơi thở vốn đang nóng rực cũng dần trở lại bình thường.
Dội thêm mấy ca nước, Bá Đồ cảm thấy thật may mắn khi hắn có thứ này ở đây.
Nhìn vào dòng nước chảy trên mặt nền, Bá Đồ ban đầu không nghĩ nhiều.
Nhưng rồi hắn như nghĩ tới gì đó mà vội vàng mặc lại áo quần rồi chạy ra khỏi phòng tắm.
Tới bên cửa sổ căn phòng, hắn mở toang cửa ra.
Thông qua cửa sổ, Bá Đồ chăm chú nhìn về hàng người tấp nập vui cười ở bên ngoài.
Nhếch nhẹ miệng lên, cuối cùng hắn cũng hiểu được ý đòi của kẻ moi tim.
"Có chuyện gì vậy?"
Man Nguyệt Thiên thấy Bá Đồ có mấy hành động khá bất thường thì quan tâm hỏi.
"Nước chảy vô hình, gió thổi vô ảnh, kẻ moi tim thủ đoạn không tồi!"
"Cậu biết được gì rồi sao?"
"Đúng vậy, kẻ kia kế hoạch rất hoàn hỏa! "Nói đến đây Bá Đồ lại lắc đâu:" À không, phải nói là bán hoàn hảo mới đúng!"
"Nói tớ nghe với!"
Man Nguyệt Thiên vô cùng tò mò.
Cô ấy cũng theo vụ này cùng Bá Đô mà đến bây giờ cũng không giải đáp được mục địch thật sự của hung thủ.
"Chuyện là! "Bá Đồ muốn lên tiếng giải thích nhưng hắn đã nghĩ lại.
Đi tới bên giường rồi nằm xuống:"Mai nói đi, giờ tóe buồn ngủ rồi!"
Kéo tấm chăn lên đắp lên người, Bá Đồ thật muốn đi muốn.
"Không được, cậu nói mau!"
Man Nguyệt Thiên hờn giận, chạy lên giường kéo tấm chăn ra.
Bá Đồ thì cố giữ lấy cái chăn.
Hai bên kéo qua kéo lại rồi Man Nguyệt Thiên sức yếu hơn bị hắn kéo ngã xuống.
Man Nguyệt Thiên đè lên người Bá Đồ, mặt hai người họ áp sát, môi gần kề môi.
Hai ánh mắt nhìn chằm lẫn nhau, không gian theo đó yên tĩnh hơn hẳn.
Sau một lúc Man Nguyệt Thiên ngại ngùng đứng lên rồi ngồi lại bên giường.
Man Nguyệt Thiên quay đầu tránh mặt Bá Đồ, đôi má ửng hồng, hai tay đan xen.
Bá Đồ nằm yên ở đó, khuôn mặt vẫn thế lạnh lùng chỉ là nhịp tin đập thình thịch lại nói rõ hắn đang rất không bình tĩnh.
"Tớ chỉ mới suy đoán thôi, mai đi đến vài chỗ nữa để xác định chắc rồi tớ sẽ nói sau!"
Không khí trong phòng có chút ngượng ngùng nên Bá Đồ lên tiếng để xóa tan đi bầu không khí này.
"Uhm!"
"Vậy giờ tắt đèn đi ngủ đi!"
"À! Uhm! "
Bá Đồ nói xong kéo chăn lên khỏi đầu.
Man Nguyệt Thiên đi lại tắt đèn rồi nằm xuống.
Hai con người ở trong cùng một căn phòng, lại nằm trên một cái giường.
Huống hồ vừa rồi còn xảy ra chút chuyện ngượng ngùng nữa, thì làm sao mà Man Nguyệt Thiên ngủ cho được.
Một lúc sau, cô ấy vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ.
Quay người, ngượng ngùng liếc mắt qua, cô ấy muốn cảm nhận xem thử vị hôn phu của mình như thế nào rồi.
Nhưng Bá Đồ bên kia, hơi thở đều đều rõ ràng đẽ chìm vào giác ngủ say.
Man Nguyệt Thiên thấy vậy thì có chút thất vọng.
"Ngốc nghếch, cho cơ hội rồi mà! "Man Nguyệt Thiên thì thầm nhỏ giọng, âm thanh nhỏ yếu chỉ quanh quẩn ở bên môi.
Nói đến giữa chừng, cô ấy không nói nữa mà quay người nhắm mắt ngủ.
Một lúc sau, Bá Đồ vốn được cho là đã ngủ say lại từ từ mở mắt ra.
Thở lấy hơi dài, rồi hắn lại tiếp tục nhắm mắt.
Bá Đồ nhắm mắt thầm may mắn thoát nạn, nhưng hắn không biết cô gái nằm bên cạnh hắn kia lại đang nở lên một nụ cười.
Một nụ cười mãn nguyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...