Tôn Diệp nhìn về cánh rừng bên kia.
Ở đó hai bên đánh nhau khí thế ngút trời, sau một lúc ba người một nhóm nọ đã bị đối phương đánh cho trọng thương.
Không rõ rốt cuộc là ba người kia đã làm gì nhưng dù bị thương mà sức mạnh của họ lại không giảm, ngược lại càng đánh càng mạnh thêm.
Ánh mặt trời dần lặng, cuộc chiến đã diễn ra khá lâu mà không phân ra được thắng bại.
Khi ánh mặt trời hoàn toàn lặng xuống, lúc này ba người đó cuối cùng cũng giành lấy được ưu thế mà đả thương được đối phương.
Người kia bị thương thì không tiếp tục tham chiến nữa mà quyết định bỏ chạy.
Ba người họ thấy người bỏ chạy thì không có lựa chọn đuổi theo mà đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm về hướng của Bá Đồ đang đứng.
Đả thương được đối thủ của mình nhưng họ cũng phải chịu lấy tổn thương không nhỏ, căn bản hiện tại sức chiến đấu của họ đã không còn bao nhiêu nữa.
Nếu bình thường Bá Đồ sẽ lợi dung lúc người có bệnh mà chiếm lợi, nhưng giờ hắn lại không làm như vậy.
Một phần là vì bọn họ hiện không có ảnh hưởng đến hắn, mà quan trọng là hắn sợ mấy ngươi kia còn giấu hậu chiêu.
Ba người thấy Bá Đồ không có ý tiếp cận thì lựa chọn rời đi.
Cuộc đại chiến cứ như thế mà kết thúc.
Không ai biết rõ người nào đang đánh nhau và cũng không ai rõ lý do vì sao họ lại chiến đấu.
Ngay cả Bá Đồ ở gần quan chiến cũng không rõ ràng chuyện gì đang diễn ra.
Cuộc chiến vừa rồi đã khiến cho kế hoạch chiếm lấy làn ranh cấm địa của Bá Đồ phải hoãn lại.
Nhưng nó cũng chỉ là một khai vị đầy đậm đà mà thôi.
Hắn cùng với vị hôn thê của mình rời đi chỗ đồi núi, tiến về làn ranh cấm địa.
Một trước một sau, hai người chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã đến nơi.
Bá Đồ đứng lại nhìn về vị hôn thê của mình rồi nhỏ nhẹ nói:" Nhờ hết vào cậu!"
Nói xong hắn đi về hướng doanh trại đang đống quân của quân đội Sa quốc.
Man Nguyệt Thiên nhìn thấy Bá Đồ rời đi thì vuốt nhẹ tóc mái đang bay phất phơ trong gió của mình.
Sau đó cô ấy bắt đầu nâng hai tay lên phát động các cổ vật đang chôn ở xung quanh.
— QUẢNG CÁO —
Cổ vật mở ra, một màn chắn cực lớn bao phủ lấy toàn bộ làn ranh cấm địa được dựng lên.
Nhìn vào màn chắn mới được dựng lên kia Man Nguyệt Thiên chỉ biết thở dài, không ai biết cô ấy hiện tại rốt cuộc đang nghĩ tới cái gì.
Mà có lẽ chính bản thân cô ấy cũng không rõ ràng.
!
Yến Thu dẫn theo người quan sát cuộc chiến đang diễn ra ở nơi xa.
Sau khi cuộc chiến bên đó kết thúc, cô ấy mới có thể an tâm mà thở phào một hơi.
An tâm chưa được bao lâu, Yến Thu phát hiện ra tại làn ranh cấm địa xuất hiện một màn chắn bao phủ lấy toàn bộ nơi đó.
Màn chắn óng ánh màu trắng ngà đột ngột xuất hiện làm cho cô ấy có dự cảm bất an.
Như hưởng ứng với sự bất an của Yến Thu, những âm thanh kêu gào thảm thiết từ bên trong màn chắn vang vọng lên khắp cả vùng trời đêm tối.
Một đêm qua đi, màn chắn theo đó cũng đã biến mất.
Yến Thu bất an, cho người đi vào làn ranh thám thính tình hình, nhưng kết quả thu được lại chẳng có gì.
Hơn ba vạn quân thù biến mất không một dấu tích, chỉ còn đó những ngôi mộ của quân lính Lâm quốc đã hy sinh được dựng lên một cách ngay hàng thẳng lối.
Thủ pháp này, cách làm này, sao mà quen mắt.
Yến Thu không chắc lắm, nhưng cô ấy biết được người có thể làm được loại chuyện này không nhiều.
Mà một trong số đó chính là cựu đoàn trưởng kỵ binh, Tôn Diệt.
Sờ lên cánh tay trái đang được băng bó bởi một tấm vải trắng kia, Yến Thu ngước đầu nhìn lên bầu trời mà thì thầm:" Ngươi đã đến rồi sao, tại sao lại không muốn gặp ta!"
Cô ấy bây giờ có rất nhiều chuyện cần hỏi Tôn Diệt.
Về phong ấn đang ở trên tay mình cũng như lý do tại sao hắn lại biết rõ được quá khứ của cô.
Nhưng Yến Thu lại không có cơ hội gặp mặt được đối phương.
Khi Vong Dạ từ bỏ kinh đô, rời đi thì không ai thấy Tôn Diệt ở đâu cả.
Ngay cả trong trận chiến kia cũng không thấy hắn tham gia.
Lần xuất hiện tiếp theo của hắn là khi hắn từ chức.
— QUẢNG CÁO —
Lúc đó Yến Thu muốn gặp người để hỏi chuyện nhưng tiếc rằng người đã rời đi từ sớm.
Đến tận bây giờ cô ấy cũng không có thông tin gì về vị trí Tôn Diệt.
Hay nói chính xác hơn là cô ấy không có thông tin gì về vị trí của Bá Đồ.
Làn ranh cấm địa trở thành chốn không người, Yến Thu cứ thế dễ dàng đem kỵ binh dưới trướng của mình trấn thủ tại đây.
Vốn nghĩ rằng quân đội Sa quốc sẽ gửi thêm binh lính qua đây tiếp tục tấn công để giành lấy nơi trọng yếu này.
Nhưng hoàn toàn ngược với suy nghĩ của Yến Thu, quân Sa quốc sau mười ngày im hơi lặng tiếng thì liền rút quân về nước.
Từ bỏ sao?
Yến Thu không hiểu tại sao họ lại từ bỏ giữa chừng như thế.
Gửi người đi thám thính.
Thám thính nhanh chóng gửi tin tức về, lúc này Yến Thu mới rõ ràng nguyên nhân.
Sa quốc sau khi bị Hắc Ám giết đi quốc vương thì đã chia ra làm rất nhiều phe phái khác nhau.
Cũng vì nhiều phe phái, nhiều quan điểm nên những cuộc xung đột nhỏ liên tục nổ ra.
Xung đột kéo theo kinh tế, tài chính của đất nước liên tục tụt dốc.
Mà quốc vương hiện tại của Sa quốc thì không khác gì một cái bồ nhìn, cậu ta cứ suốt ngày ngủ rồi lại ngủ, không màng tới quốc sự.
Chỉ ngủ thôi thì cũng được, nhưng quốc vương này chán ngủ rồi thì lại kéo người đi xây dựng công trình, rồi lại đi làm thí nghiệm.
Cứ đủ trò diễn ra làm cho đất nước đang suy sụp lại càng thêm nhanh chóng rơi vào bờ vực sụp đổ.
Vốn không có tích sự gì nhưng được cái quốc vương mới rất ghét chiến tranh.
Lần tấn công này hoàn toàn không phải là do cậu ta khởi xướng, mà là một trong những phe phái lớn nắm quyền trong Sa quốc đề xuất ra.
Đề xuất vốn dĩ đã bị quốc vương từ chối nhưng họ vẫn cứ muốn đem quân ra đánh chiếm.
Vì không có lực lượng hoàng gia hậu thuẫn nên kinh phí cũng như lực lượng đã bị giới hạn rất nhiều.
Và với chừng đó nổ lực đã là giới hạn mà phe phái này có thể chịu được.
Không có kinh phí cũng như lực lượng hậu cần không đủ, nên phe phái ở Sa quốc kia chỉ có thể rút quân về để trấn thủ lại vị thế của mình trong nước mà không thể tiếp tục tấn công.
— QUẢNG CÁO —
Hiểu rõ được mọi chuyện, Yến Thu mới có thể yên tâm hơn một chút.
Nhưng sau đó không lâu một đội quân Lâm quốc ở hậu phương đã đến để tiếp quản lấy vị trí làn ranh cấm địa này.
Họ còn đưa qua cho Yến Thu một đạo mệnh lệnh trực tiếp từ nữ vương.
Trở về trấn thủ kinh đô.
Nghe thấy mệnh lệnh, Yến Thu ban đầu rất tức giận, nhưng sau đó cô ấy lại cảm thấy nghi hoặc.
Sao không phải là lệnh từ hội đồng mà là lệnh từ nữ vương.
Tra hỏi kĩ càng, Yến Thu mới biết được cái gọi là hội đồng Lâm gia mấy ngày trước đã bị giải tán.
Phùng Nguyên cùng 13 vị nguyên lão khác đã bị công khai xử tử với tội danh phản quốc.
Mà nhị hoàng tử, Lâm Nhất Châu cùng 12.
300 người từng tham gia vào lần đảo chính trước kia đều đã bị trảm cùng ngày với bọn người Phùng Nguyên.
Máu lại một lần nữa đổ xuống tại kinh đô, nhưng dòng máu chảy hiện tại là những dòng máu tội lỗi.
Dòng máu tội lỗi này sẽ xóa đi những vết nhơ hằn sâu trong đất nước, đó cũng là tín hiệu cho một tương lai mới tốt đẹp hơn sắp được mở ra.
Theo lệnh nữ vương, Yến Thu trao trả làn ranh cấm địa lại cho quân đội rồi một mạch trở về kinh đô.
Đi vào kinh đô Yến Thu thấy một hàng dài người dân đang chờ bị đánh.
Mỗi người đang chờ lấy quân lính quất một roi vào người mình.
Kỳ lạ.
Yến Thu qua hỏi một lính ở đó thì biết được những người này là những người đã biểu tình trước lúc cuộc bạo động diễn ra.
Khi đó, Tôn Diệt không giết họ mà chỉ nhốt họ lại vào trong một kết giới.
Sau đó hắn mang họ nhốt vào trại tập trung rồi ở đó chờ lệnh trừng phạt từ quốc vương.
Nhưng lệnh trừng phạt còn chưa có thì đời vua đã đổi chủ.
Nữ vương mới sau khi giải quyết xong bên hội đồng cùng tên nhị hoàng tử kia thì đã hạ lệnh thả bọn họ ra, đồng thời phạt mỗi người một roi xem như cảnh cáo.
Nghe được lời giải thích từ người lính, Yến Thu lại chỉ biết thở dài rồi thì thầm nhỏ giọng:" Là ta không đủ hiểu ngươi, hay là ta không đủ tin tưởng vào ngươi?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...