Ở trên chiến trường, tại làn ranh cấm địa mọi người đều bắt đầu chán nản.
Mạng sống của họ hiện tại còn không bằng một cái cây, một ngọn cỏ.
Bất cứ lúc nào họ cũng sẽ mất mạng ở nơi đây, điều này đã làm cho sĩ khí của mọi người giảm xuống.
Đặt biệt là những học sinh chưa trải sự đời thì sự tàn khóc của chiến trường đã làm cho họ nhụt chí.
Có người muốn bỏ chạy nhưng đã bị giám sát thẳng thừng giết ngay tại chỗ.
Chiến trường vẫn còn đó, nhiệm vụ của họ cũng vẫn còn đó.
Khi mà chiến tranh còn chưa kết thúc, khi cứu viện còn chưa tới thì không ai được phép rời đi.
Người giám chĩa kiếm nhìn về những khuôn mặt non nớt trước mặt mình mà bắt đầu chỉ dạy cho họ hiểu.
Chiến tranh không chỉ có kẻ địch mới đáng sợ, có đôi khi thứ đáng sợ nhất lại chính là bọn họ.
Vì được sống có những kẻ sẽ bán đi linh hồn của mình, bán đi đồng đội từng vào sinh ra tử.
Vì được sống họ có thể bán đi cả tổ quốc, bán đi cả đồng bào.
Và trách nhiệm của người giám sát như ông ta chính là tiêu diệt những người như vậy.
Ông ấy sẽ giết chết bất cứ ai dám kháng lại quân lệnh.
Sự tàn bào của người giám sát đã làm cho nhóm học sinh hiểu rõ hơn về chiến tranh và họ đã không còn giám rời đi.
Thấy không ai còn muốn bỏ chạy, lúc này người giám sát mới đi ra một chỗ vắng người mà bắt đầu khóc lóc.
Dáng vẻ tàn nhẫn đã không còn trên khuôn mặt đó nữa, thay vào đó ông ấy cứ khóc lên như một đứa trẻ con.
Ông ấy vừa giết đi một đứa trẻ.
Người mà so về tuổi tác còn kém hơn cả con của ông ta.
Cho dù lương tâm cắn rứt, cho dù trái tim đã trở nên đau nhói nhưng ông ấy không thể làm gì khác hơn.
Quân lệnh như núi, không được làm trái.
— QUẢNG CÁO —
Một người bỏ chạy thành công, thì nó sẽ kéo theo rất nhiều người khác cùng nhau bỏ chạy.
Nếu tất cả cùng nhau bỏ chạy hết, thì liệu còn có ai sẽ ở trên chiến trường này mag tiếp tục chiến đấu tiếp đây.
Làn ranh cấm địa thất thủ, sinh mạng của hàng ngàn người phía sau sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc đó, ông ấy mới chân chính trở thành tội đồ.
Thà nhận lấy đau đớn cho riêng mình, chứ người giám không muốn vì sự nhân từ nhất thời mà gây ảnh hưởng tới đại cục.
Ở một nơi khác, tại trạm y tế ở hậu phương đã chuyển đến đầy những thương binh.
Hiện trường ở đây tàn khóc đến nổi nó khiến cho y tá trưởng rất đổi đau lòng.
Cô chất vấn viên tư lệnh:" Vì sao chỉ có mình học sinh trong trường phải chiến đấu, bọn họ trúng tên, bị thương nặng, người vừa xông lên thì đã bỏ mạng!"
Kêu gào được một lúc thì y tá trưởng bắt đầu nhìn chằm vào viện tư lệnh mà hỏi:" Quân trợ đang ở đâu, họ bao giờ mới tới?"
Nhìn thấy từng người một hy sinh, viên tư lệnh cũng rất đau lòng.
Nhưng quân lệnh tựa thái sơn, ông không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Viên tư lệnh không trả lời câu hỏi của người y tá trưởng, mà chỉ siết chặt tay rồi rời đi tiếp tục làm công việc chỉ huy của mình.
Viên tư không phải không muốn trả lời, mà chính bản thân ông ta cũng không biết trả lời như thế nào.
Ông ta cũng không biết rốt cuộc quân viện trợ khi nào mới tới.
Ông ấy chỉ nhận được mệnh lệnh dùng tất cả lực lượng có thể để thủ vững chỗ này mà thôi.
Vì để thăm dò doanh trại của quân đội Sa quốc, quân đội bên đây đã phái ra một nhóm người trinh sát để thám thính.
Quân trinh sát đã không phụ lòng mọi người.
Họ đã tìm ra được vị trí doanh trại của kẻ thù và trên hết họ đã phát hiện ra được một chuyện cực kỳ khủng khiếp.
Khổ nổi những người trinh sát này còn chưa kịp về báo tin thì đã bị kẻ địch phát hiện.
— QUẢNG CÁO —
Quân trinh sát đã bị một nhóm quân Sa quốc bao vây lại.
Biết mình chẳng thể nào thoát khỏi được cái chết, nên họ đã dùng tính của mình để yểm trợ cho một người trong nhóm chạy thoát.
Mang theo hy vọng của đồng đội, người lính trinh sát đã cố hết sức mình để bỏ chạy, nhưng kết quả vẫn là bị binh lính bên Sa quốc bắn cho trọng thương.
May mà lúc này một nhóm quân tuần tra đã phát hiện ra người lính trinh sát này.
Mang theo thương thế, người lính trinh sát một mực yêu cầu gặp người chỉ huy.
Người chỉ huy đã tới, người lính trinh sát kia đã nói lại những gì mà họ đã thám thính được ở doanh trại của địch rồi tắt thở.
Người lính trinh sát chết đi làm cho người chỉ huy đau thương vô cùng, vì đây chính là em trai ruột của hắn.
Đau thương là thế, nhưng người chỉ hủy không có thời gian để mà khóc.
Bởi vì tin tức hắn nhận được rất quan trọng, nó có thể ảnh hưởng tới toàn bộ chiến sự hiện tại.
Mang theo tin tức quan trọng, người chỉ huy tìm gặp viện tư lệnh.
Viên tư lệnh sau khi nghe xong tin tức của người chỉ huy thì khuôn mặt liền tái xanh.
Ôm lấy đầu mình, viên tư lệnh không chịu nổi nữa mà quỳ xuống mặt đất.
Người chỉ huy thấy vậy thì chỉ có thể rời đi.
Vội vàng đi về trận địa, người chỉ huy gặp riêng đầu bếp mà nói:"Hãy phát hết toàn bộ thức ăn cho mọi người, không cần phân chia cấp bậc, hãy để mọi người có thể ăn một bữa no!"
Với mệnh lệnh lạ lùng từ chỉ huy, người đầu bếp có linh cảm không tốt nên đã bắt đầu chất vấn.
Đối với sự chất vấn của người đầu bếp, người chỉ huy không nói gì thêm mà quay người rời đi.
Viên tư lệnh sau một đêm thời gian, ông ấy đã bình tĩnh trở lại và đã chấp nhận được hiện thực tàn khóc.
Suy nghĩ một đêm, mái tóc vốn màu đen kia của viên tư lệnh đã trở thành một màu bạc trắng.
Viên tư lệnh bắt đầu chuẩn bị mọi thứ, đồng thời ông ấy cũng tập hợp những học sinh ở trên chiến trường này lại.
Nhìn vào những khuôn mặt non nớt kia, câu đầu tiên viên tư lệnh là chọc cười mọi người.
— QUẢNG CÁO —
"E là ngày mai chúng ta đều sẽ tiêu đời!"
Mọi người nghe thấy thế thì đều cười phá lên.
Một người học sinh đã nhìn vào viên tư lệnh mà nói:" Trong trận chiến này mọi người sắp phải tiêu đời mấy lần rồi!"
Nhưng nghe thêm câu tiếp theo của viên tư lệnh thì mọi người không còn cười được nữa:" Ngày mai quân Sa quốc có thể sử dụng khí độc để tấn công, chúng ta không có vũ khí để chóng lại, hãy cố tìm lấy thứ gì đó có ích để phòng bị đi!"
Cường hóa đối với khí độc chỉ là một trò đùa, chỉ có màn chắn phòng hộ toàn diện thì may ra mới chống được.
Nhưng phù thủy và niệm thuật sự hiện tại có ở trên trường là quá ích, mà dù họ có tạo ra được màn chắn thì cũng chỉ là vô dụng nếu chúng không đủ dày.
Một đợt tấn công khí độc sẽ luôn kèm theo những làn mưa tên ma thuật.
Với sức chiến đấu và phòng hộ ở đây, thì ngăn cản một đợt tấn công khí độc của Sa quốc là hoàn toàn không thể.
Những học sinh ở đây cũng biết điều này, khuôn mặt non nớt kia đã tuyệt vọng với sự tàn khóc của chiến trường, bây giờ lại càng thêm tuyệt vọng khi trực diện đối đầu với cái chết.
"Không thể rút quân sao?" Một học sinh hét lớn hỏi viên tư lệnh.
"30 ngàn dân thường ở phía sau làn ranh cấm địa, hàng chục ngàn người ở sâu hơn bên trong lãnh thổ, nơi đây không thể mất, ta cũng không có quyền ra lệnh rút lui!"
Nghe người tư lệnh trả lời thì người học sinh kia liền trầm mặt rồi giữ yên lặng.
Sau một lúc thì có một người học sinh khác lên tiếng hỏi:" Viện binh ở đâu, tấn công khí độc trên diện rộng như vậy họ nhất định phải chờ có gió thổi mạnh về phía nam mới thực hiện được, trong thời gian đó nếu viện quân tới kịp thì! "
"Ta cũng không rõ bao lâu viện quân mới có thể tới!" Viên tư lệnh mệt mỏi mà thờ dài.
Điều mà người học sinh kia nói hắn đều biết, nhưng bao lâu viện binh mới tới thì hắn lại không biết được.
"Phía đông, bên cánh rừng đi vào hẻm núi, nơi đó lực lượng canh phòng về đêm sẽ là yếu nhất, các ngươi có thể thông qua đó mà trốn khỏi chiến trường, rời khỏi làn ranh cấm địa!"_Nói xong những gì cần nói, viên tư lệnh liền rời đi.
Ông ấy không có quyền cho lui binh, cũng không có quyền cho những học sinh này rời đi.
Nhưng ông ấy có thể bí mật chỉ cho họ con đường để rời khỏi cái nơi sắp trở thành địa ngục trần gian này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...