Khương Nguyên một đường liều mạng chạy trốn, thủ hạ của mà hắn mang theo khi bỏ chạy đến giờ đã chết hơn chín phần.
Dẫn theo hơn mười tên thân tín, Khương Nguyên điên cuồng hướng về nơi hội tụ binh lực của các gia tộc khác mà chạy.
Chỉ có chạy tới đó mới có thể sống sót.
Đây là ý nghĩ duy nhất của hắn vào lúc này.
Một đường vất vả, thân tín lại mất đi thêm năm người, tuyệt vọng càng thêm tuyệt vong nhưng Khương Nguyên cuối cùng cũng đã chạy được tới nơi mà hắn cho là an toàn.
Khi tới được nơi tụ binh thì khuôn mặt vốn đang đỏ bừng vì mệt cũng là vì vui sướng khi còn sống của Khương Nguyên liền trở nên xám lại.
Theo như dự định thì chỗ tụ binh này phải có ít nhất trăm ngàn binh lính mới đúng nhưng nơi đây chỉ có chưa tới 30 ngàn người mà thôi.
Số lượng quân lính quá ít làm cho Khương Nguyên nổi lên lòng cảnh giác.
Có gì đó rất bất thường.
Khương Nguyên ôm lấy một lòng lo lắng mà đi vào bên trong.
Hắn hiện tại không có cách khác, phía sau hắn hiện tại là một nhóm kỵ binh quỷ dị sắp đuổi tới.
Đi vào bên trong, Khương Nguyên bị quân lính của các gia tộc khác chặn lại, khuôn mặt của những người quân lính đó thể hiện rõ ràng sự nghi ngờ cùng cảnh giác cao độ.
Đối với việc bọn họ sắp làm thì cảnh giác là điều dễ hiểu nhưng Khương Nguyên lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Dù có rất nhiều nghi hoặc nhưng Khương Nguyên vẫn thành thạo lấy ra tín vật cũng như thẻ tín danh của mình đưa qua cho quân lính tuần tra đối chiếu.
Sau một lúc đối chiếu, những người lính này tỏ vẻ như đã hiểu, rồi dẫn hắn hướng về nơi mà các thống lĩnh của bọn họ đang tụ họp.
Nơi tụ họp của các vị thống lĩnh ở đây chỉ là một túp lều đơn sơ có đôi phần xập xệ.
Khương Nguyên cũng không câu nệ hình thức quá nhiều mà tiến vào bên trong túp lều.
Đi vào bên trong Khương Nguyên nhìn thấy ở đây đã có hai mươi vị gia chủ của các gai tộc khác đang ngồi quanh một cái bàn tròn bằng gỗ.
Không đúng.
Khương Nguyên thầm nghĩ.
Hai mươi vị gia chủ cộng thêm hắn nữa là đã đủ số người đứng đầu tham gia vào lần hành động này rồi, nhưng số lượng quân lính lại không đủ.
Chẳng lẽ! — QUẢNG CÁO —
Khương Nguyên như hiểu ra cái gì đó mà nhìn quanh mọi người trong lều một lượt rồi hỏi:" Các ngươi cũng bị tấn công sao?"
"Khương gia chủ phải không?"Một người trông có vẻ bình tĩnh nhất ở trong này lên tiếng.
Người này không chờ đến Khương Nguyên trả lời mà đã hướng tay chỉ về một cái ghế trống, sau đó nói:" Ngồi xuống trước đi!"
Khương Nguyên theo lời người kia mà ngồi xuống rồi giữ lấy im lặng.
Hắn không cần hỏi thêm gì nữa, chỉ cần nhìn vào sắc mặt của mọi người là hắn đã rõ ràng mọi chuyện.
Sau một lúc lâu, không khí trong lều đã trở nên cực kì u ám, không một ai ở đây muốn lên tiếng trước cả.
Cảm nhận được bầu không khí ở đây làm cho Khương Nguyên khó chịu vô cùng, và rồi hắn đã không chịu được nữa mà lên tiếng:"Thời gian không còn sớm, tiến quân thôi!"
"Tiếng quân kiểu gì, bệ hạ khẳng định là chuẩn bị kỵ binh mai phục chờ sẵn chúng ta đến rồi.
" Một vị gia chủ ngồi ở trong đây tức giận nói.
Khương Nguyên nghe vậy thì trầm mặc, hắn lấy tay sờ vào túi vải trên người mình để lấy thêm phần dũng khí rồi gằn giọng hỏi:" Các ngươi muốn trái lệnh của hội sao?"
Khương Nguyên hiện tại đã mất đi 5000 quân lính tinh nhuệ, nếu như giờ mà không tiến quân nữa thì hắn thật trắng tay.
Nghe thấy câu hỏi của Khương Nguyên thì khuôn mặt mọi người ở đây vốn đã xám đen giờ lại càng đen hơn.
"Được rồi, ai ủng hộ việc tiến quân thì giơ tay lên!" Người đã mời Khương Nguyên ngồi xuống lúc nãy lên tiếng đề nghị biểu quyết.
"Tiến quân!" Khương Nguyên không hề ngần ngại mà giơ tay lên cao.
"Tiến quân!"
"Tiến quân!"
Mọi người ở đây trừ Khương Nguyên ra thì không mấy tình nguyện lắm nhưng họ vẫn giơ tay.
Họ đã không có đường lui nữa rồi.
Một khi họ không giơ tay thì đồng nghĩa với việc họ đã phản bội hội, mà phản bội hội thì kết cục của họ sẽ càng thêm thê thảm hơn mà thôi.
Nói là giơ tay biểu quyết nhưng đây chỉ là lấy lệ, mọi người ở đây đều hiểu rõ điều đó.
Mọi chuyện cứ như thế được quyết định, 30 ngàn quân của từ chỗ tụ binh bắt đầu di chuyển hướng tới kinh đô Lâm quốc.
— QUẢNG CÁO —
Đoàn quân nhanh chóng di chuyển, khi bức tường thành bao phủ kinh đô xuất hiện trong tầm mắt của họ thì một đoàn quân đột nhiên xuất hiện bao vây lấy mọi người lại.
Đoàn quân mới đến này đều là những quân lính tinh nhuệ, số lượng ước chừng phải có trên trăm ngàn.
Với số lượng áp đảo, đoàn quân này ép quân lính bên Khương Nguyên đến không thở nổi.
Nhìn thấy quân lính bên mình liên tục ngã xuống mà làm cho Khương Nguyên nản chí.
Dù đã biết chuyện kiểu như vậy chắc chắn sẽ diễn ra nhưng khi trực tiếp đối diện với nó lại làm cho hắn rất khó mà chấp nhận được.
Đã không còn đường lui.
Khương Nguyên thở lấy một hơi thật dài rồi móc trong túi vải ra một viên đá màu đỏ thẩm.
Không chỉ một mình Khương Nguyên lựa chọn như thế, mà rất nhiều vị gia chủ cùng với thân tín của họ cũng làm chuyện tương tự.
Cuộc chiến chân chính lúc này mới thật sự bắt đầu, mỗi bên đang tung ra thủ đoạn cuối cùng của mình để giành lấy thắng lợi.
Chiến đấu nảy lửa, số lượng thương vong càng lúc càng nhiều, mà lúc này ở một nơi xa, trong bóng tối u ám kia có những người mặc trên mình những chiếc áo choàng đen đang chăm chú quan sát cuộc chiến.
"Chúng ta có nên giúp đỡ họ không chị Bạch Sắc?"
"Những gì cần làm chúng ta đã làm rồi, chúng ta đã tiêu diệt hơn tám phần binh lực của bọn chúng, giờ này thì hãy để cho nội bộ trong Lâm quốc tự mình giải quyết đi!"
"Nhưng bọn chúng chơi xấu, bọn chúng dùng đến! "
"Em nên nhớ đây là chiến tranh không phải chơi đùa!"
"Vâng!"
"Thời gian đã điểm, cũng đã đến lúc chúng ta đi vào kinh đô thôi!"
"Vâng!"
!
Kinh đô từng là nơi xa hoa bậc nhất Lâm quốc, nhưng giờ nơi xa hoa này lại chỉ còn là một đống hoang tàn.
Trong một con đường lớn, nơi cuộc chiến thảm khóc đang diễn ra.
Ở đây có một nhóm kỵ binh đang cố gắng chiến đấu với chính những người từng là động đội của mình.
— QUẢNG CÁO —
Những người từng là đồng đội đó hiện tại đều đã trở nên điên cuồng.
Bước chân của những người họ xiên xiên vẹo vẹo, còn ánh mắt thì tràn đầy tơ máu, trông rất đáng sợ.
Bọn họ không hề sợ đau đớn mà tấn công làm cho nhóm kỵ binh vất vả vô cùng để ứng phó lại.
"Cẩn thận!" Một người kỵ binh đã quá sơ ý khiến cho một kẻ điên cuồng tiếp cận tới gần.
Khi nhóm người kỵ binh nghĩ rằng mình sẽ mất đi người đồng đội này thì một đường kiếm với tốc độ cực nhanh lướt qua.
Đường kiếm cực nhanh lướt nhẹ qua liền khiến cho đầu của kẻ điên cuồng kia bay ra rơi lăn lóc xuống mặt đất.
Đường kiếm sau khi lấy đi đầu của đối phương thì không hề có ý dừng lại, những đường kiếm tiếp tục ẩn hiện trong bóng đêm mờ ảo, mỗi đường kiếm đi qua là một cái đầu theo đó mà rơi xuống.
Chỉ một chóc lát sau, những kẻ điên cuồng đã bị diệt sạch.
Nhóm kỵ binh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà chỉ có thể ngơ ngác không hiểu gì.
Khi ngạc nhiên qua đi, nhóm kỵ binh mới tập trung quan sát về người đã đến giúp đỡ mình.
Một thân giáp trụ cùng với song kiếm màu đen tạo nên một cảm giác thật thần bí, mà điểm nhấn ấn tượng nhất của người này là mắt của hắn đã bị che đi bởi một tấm vải đen tuyền.
"Ngài đây là người của Phục Hưng đoàn?" Một người trong nhóm kỵ binh đi tới người trợ giúp kia mà hỏi.
"Phải, các ngươi theo ta đi tới khu vực an toàn!" Thành viên của Phục Hưng đoàn này lạnh lùng lên tiếng rồi rời đi.
Nhóm kỵ binh hơi có phần lưỡng lự nhưng họ vẫn quyết định đi theo đối phương.
Một đường đi qua nhóm kỵ binh đã đi tới chỗ mà người giúp đỡ họ gọi là khu vực an toàn.
Chỗ này có rất nhiều binh lính bị trọng thương, cũng có không thiếu binh lính còn khỏe mạnh.
Nhưng đặc biệt đáng chú ý nhất ở đây có lẽ là những kỵ binh của Phục Hưng đoàn đang phối hợp cùng với người của Bạch Liên hội để dẫn thêm người bị nạn trong kinh đô tới.
Kỵ binh phối hợp với Bạch Liên hội.
Chuyện có vẻ như đùa nhưng nó lại đang diễn ra ngay trước mắt nhóm kỵ binh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...