Sơn lâm rừng rậm cây cối chen chúc nhau mọc lên.
Một thiếu niên mang trên người bộ giáp trụ vàng kim rực rỡ chói mắt, bên hông vắt ngang một thanh kiếm sáng bóng, lưng tựa vào cây, khuôn mặt lười nhát, miệng đang ngậm một nhánh cây nhỏ không biết bẻ được từ đâu.
Trước mặt thiếu niên là hơn mười người đàn ông trung niên khuôn mặt bặm trợn pha thêm vẻ tiếu dung coi thường không một điểm che dấu.
" Tiểu tử trông ngươi thật thông thả, không biết người cha xấu số của ngươi bao giờ mới bị chém đầu đây!" Một người trung niên cầm đầu nhóm người lên tiếng.
"Còn bây giờ thì ngươi đi theo bọn ta một lát được chứ!" Người trung niên này tiếp tục lên tiếng, kiếm trong tay hắn cũng rút ra thể hiện uy hiếp mười phần rõ ràng.
Thấy người thiếu niên một mặt lười nhát không phản ứng lại làm cho trung niên nhân trở nên giận giữ, hắn quay đầu nháy mắt với thuộc hạ sau lưng mình chuẩn bị xuất thủ.
"Đến đông đủ rồi sao?" Thiếu niên nhìn về đám người kích động đang muốn động thủ thì từ từ đứng lên, nhổ nhánh cây trong miệng ra, khuôn mặt lười nhát cũng dần trầm xuống.
"Không biết các ngươi lấy tự tin đâu ra mà dám đối đầu với chiến binh giáp trụ hoàng kim như ta!" Thiếu niên hắt cằm lên nhìn xuống đám người đang bao vây mình.
....
Tôi tên Bá Đồ năm nay tôi 18 tuổi.
Trong lòng tôi hiện tại rất buồn, mấy ngày nay làm chuyện gì cũng đều không thuận lợi.
Cha tôi không biết đã làm gì mà bị cáo buộc tội phản quốc hiện tại đang bị giam ở nhà tù có mức độ bảo vệ cao nhất cả nước, vài ngày trước ông ấy còn nói với tôi tìm ra cách làm giàu gì đó rồi bây giờ thành ra thế này.
Mẹ tôi là người thương chồng thương con nên giờ bà ấy đang nhờ vã các mối quan hệ cứu lấy ông ấy nhưng tôi thấy khả năng cứu được quá mức là thấp nếu chẳng muốn nói trắng ra là cha tôi chỉ còn chờ ngày đem đi chém đầu nữa là xong.
Tôi chẳng muốn thấy cha mình bị chém, cho dù ông có là người dở hơi thế nào đi nữa cũng là cha tôi.
Sau khi trăn trở một đêm dài tôi đã tìm ra được một kế sách chu toàn để cứu lấy ông ấy và lúc này đây thứ tôi cần là sự kiên nhẫn.
— QUẢNG CÁO —
Kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp đến.
Trong lúc chờ đợi tôi nhớ tới trò chơi giải trí hồi nhỏ mình thường chơi nên tôi quyết định lên giáp đi săn bọn cướp cho khuây khỏa đầu óc một chút, nhưng không biết thế nào mà lũ cướp bây giờ lại lợi hại đến thế khi cả lũ bọn chúng đều là ma pháp kiếm sĩ với những kĩ năng thượng thừa.
Và giờ đây tôi cả người đều bị trói như cái bánh chưng, giáp hoàng kim cùng thanh kiếm làm từ adamantine của tôi đã bị bọn cướp trấn lột, xung quanh căn phòng tôi bị giam bây giờ đầy vết máu khô loan lỗ, những công cụ tra tấn rải rác khắp nơi.
Cuộc sống bây giờ thật là khó khăn làm tôi nhớ tới những gì mà tôi đã trải qua trong kiếp này lẫn kiếp trước.
...
Tôi từ nhỏ đã bị mọi người xa lánh, họ gọi tôi là lập dị, là quái gỡ.
Tôi không biết từ khi nào những biệt danh như vậy lại xuất hiện, tôi chỉ nhớ từ khi tôi nói những quan điểm của mình về cái thiện và cái ác cho những người bạn của mình với khuôn mặt cực kì ngầu lòi hay tôi nghĩ là như vậy thì chẳng có ai muốn chơi với tôi nữa, rồi những biệt danh, những lời đồn ác ý về tôi xuất hiện khắp nơi.
Quan điểm của tôi có gì sai khi lúc nào cũng là anh hùng chiến thắng ma vương mà không phải là ma vương thống trị thế giới và thiết lập lại hòa bình, những kẻ gọi là anh hùng mới chính là tội nhân khi phát động chiến tranh khắp nơi dưới danh nghĩa giải phóng.
Có gì sai khi cái ác có thể chiến thắng chính nghĩa sao?
Mà chính nghĩa sẽ đem con người đến với hạnh phúc hay bóng tối ngự trị sẽ làm con người thành thật với nhau hơn.
Thời học sinh của tôi cứ trôi qua mà chẳng có người bạn nào, mà tôi cũng không quan trọng chúng cho lắm, tôi đã tìm ra hướng đi của mình, tôi sẽ trở thành bóng tối của thế giới này, chúa tể của hắc ám, điều khiển thế giới xoay quanh bằng ý nghĩ của mình.
Tôi học tập, rèn luyện bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn, trao dồi tri thức để thông minh hơn.
Tôi làm tất cả để hoàn thành ước mơ của mình và rồi tôi nhận ra muốn điều khiển thế giới này không chỉ cần sức mạnh vũ trang quân sự mà còn có một yếu tố quan trọng hơn đó là năng lượng.
Năng lượng có thể thay đổi cả một nền văn minh, nếu tôi có thể tạo ra một loại năng lượng mới hoạt động hiệu quả hơn hiện nay, một nguồn năng lượng ổn định vô tận thì tôi có thể điều khiển cả nền văn minh phát triển theo ý muốn của mình.
— QUẢNG CÁO —
Với suy nghĩ đó tôi đã nổ lực và thành công xin vào một nhóm nghiên cứu của tập đoàn năng lượng xuyên quốc gia nổi tiếng về phát triển nguồn năng lượng mới.
Sau nhiều năm nghiên cứu miệt mài nhóm chúng tôi cũng tìm ra con đường mới cho năng lượng tương lai, tuy tôi không hài lòng lắm với kết quả này nhưng đây cũng là một bước nhỏ trong kế hoạch vĩ đại mà tôi lập ra.
Và rồi ngày định mệnh đó cũng đến.
...
Nhóm chúng tôi đang bận rộn sửa soạn lại các vấn đề cho ngày mai công bố thành quả của mình thì một tiếng nổ động trời vang lên, nền nhà rung chuyển dữ dội.
Nơi nghiên cứu này bị đánh bom.
Trong tiếng còi báo động ầm ĩ tôi cùng mọi người tranh nhau chạy khỏi nơi này và rồi băng qua một ngõ quẹo tôi vô tình nhìn thấy một cô gái trong nhóm nghiên cứu của mình ngã trên mặt đất, hình như cô ấy bị trật chân không thể chạy được nữa, cô ấy vươn tay ra cầu xin sự giúp đỡ nhưng không ai quan tâm tới cô ấy và tôi cũng thế.
Tôi đã gần chạy ra khỏi nơi này, còn một đoạn nữa thôi, nhưng hình ảnh cô gái đó vươn tay cầu cứu cứ hiện lên trong đầu tôi, không biết vì sao tôi cảm thấy mình và cô gái này có một mối liên kết nào đó rất thân thiết và rồi chẳng biết tại sao tôi lại chạy ngược trở về.
Khi tôi thấy cô ấy đang khập khiễng cố gắng rời đi thì lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm, tôi chạy lại bế người lên rồi chạy ra lối thoát hiểm nhưng đi được vài bước thì mặt nền dưới chân sụp xuống.
Cái chết cận kề trước mắt.
Ước mơ của tôi, hy vọng của tôi tan thành mây khói.
Thật tuyệt vọng, thật không cam tâm.
Tôi rất đau khổ nhưng chết khi ôm gái trong lòng không phải là niềm ao ước của bao gã đàn ông hay sao?
— QUẢNG CÁO —
Ít nhất không chết cô đơn một mình cũng xem như một sự an ủi.
Tôi nhắm mắt cam chịu số phận.
Môi tôi cảm thấy có cái gì đó mềm mại chạm vào, đó là những cảm giác cuối cùng tôi cảm nhận được ở thế giới này.
...
Thật buồn cười đúng không khi mà người sẽ trở thành chúa tể hắc ám tương lai như tôi lại chết đi vì cứu người khác.
Mọi chuyện cứ như một trò đùa ác ý của thế giới dành cho tôi.
Không cam tâm cùng nổi tuyệt vọng, tôi đã được chuyển sinh sang thế giới khác.
Thế giới của kiếm và ma thuật nơi con người trở nên siêu việt nhờ vào ma lực.
Nơi mà con người có thể di chuyển nhanh hơn cả vận tốc âm thanh, nơi một thanh kiếm nếu sử dụng đúng cách có thể hủy duyệt cả một đất nước.
...
Tôi được chuyển sinh ở vùng đất phì nhiêu, nông nghiệp phát triển cùng với người dân chất phác.
Là đứa con duy nhất trong gia đình, tôi được cha mẹ hết lòng cưng chiều cho đến khi vị hôn thê của tôi xuất hiện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...