Đáp lại sự mong chờ của anh, Quận Lĩnh chỉ lắc lắc đầu.
Thấy vậy, Diêm Dụ bèn thành thạo cậy cái nút nhỏ phía dưới, loáng một cái đã lôi ra chiếc chìa khóa vàng giống y đúc với lời mô tả của ba vợ.
Quận Lĩnh sửng sốt nhìn chằm chằm vào thứ đồ vật này, ngắm nghía một lúc, ông khẳng định: "Đúng là nó rồi."
Ngày ấy, ông Diêm say rượu kể lể mọi chuyện với ông, ngay cả những chuyện riêng tư cũng thốt hết ra không chừa lại gì.
Có thể là bị men rượu làm cho mụ mị đầu óc, trong lúc không tỉnh táo, ông Diêm đã quỳ xuống cầu xin ông hãy bảo vệ con trai mình.
Quận Lĩnh nào biết con trai ông Diêm là ai, thấy bạn thân cứ quỳ như vậy, thế là đành đồng ý qua loa.
Hai ngày sau, đang yên đang lành thì lại nhận được tin ông Diêm qua đời vì tự sát, cảm thấy áy náy nên luôn giữ kín trong lòng điều này.
Suốt mấy chục năm trời, ông đã thử tìm kiếm những hộ gia đình có họ Diêm, nhưng chưa từng nghĩ họ Diêm này sẽ khủng bố như vậy.
Hơn nữa, một người con trai của ông Diêm giờ đây cũng đã trở thành con rể của ông.
Duyên phận đôi khi thật khó nói trước, đến chính ông cũng bị xoay vòng bởi vòng quay này.
Ban đầu chỉ là đoán thôi, sau đó dựa vào khoảng thời gian sống chung, ông rút ra được một sự chắc chắn.
Nhớ lại, ngoại hình của Diêm Dụ cũng giống ông Diêm bảy, tám phần, tại sao lúc nó hỏi cưới con gái rượu của ông, ông lại không nhận ra nhỉ?
Tự lấy dây buộc mình, Quận Lĩnh không thể trách ai được.
Ông uống cạn hết cốc nước con rể rót ra, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị: "Cha con đã phó thác an nguy của con cho ta rồi, vì vậy, bao giờ con lành lặn trở về Đế Đô, nhiệm vụ của ta coi như mới có thể hoàn thành."
Nội tâm Diêm Dụ cảm thấy hạnh phúc, hóa ra cha của anh ngoài mặt trăng hoa ra thì cũng biết lo nghĩ cho anh, cho Diêm Lãnh.
Không phải ông hoàn toàn vô tâm, chỉ là...!ông không thể hiện ra tình cảm của mình mà thôi.
Khóe môi dâng lên nụ cười rất nhẹ, Diêm Dụ bâng quơ nói một câu không rõ ý vị: "Ba có thể bội ước, dù sao con cũng không biết những việc đó."
"Nghe thì có vẻ hay, nhưng con có chịu trách nhiệm cho lương tâm của ta không?"
Quận Lĩnh nhướng mày, đối với ông, tâm hồn trong sạch mới quan trọng hơn tất cả.
Nếu ngày nào cũng phải sống trong day dứt, ân hận, vậy ông thà chết sớm còn hơn.
Bây giờ có thể đường đường chính chính thực hiện giao phó của ông Diêm, thâm tâm Quận Lĩnh đã an nhàn phần nào.
Thậm thụt, lén lút mang lại cho ông rất nhiều bất tiện, khó khăn mỗi khi hành động.
Thêm nhân lực là thêm một phần chí khí, Diêm Dụ cất bật lửa vào túi, nét mặt vui tươi.
Không biết nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên ỉu xìu trông thấy.
"Ba à..."
Quận Lĩnh vẫn chưa quen lắm, dẫu gì thời gian trước, mối quan hệ giữa hai người cũng không gần gũi gì cho cam.
Ông cởi mũ lưỡi trai đặt sang một bên, lạnh giọng "hửm" một tiếng.
Bấy giờ, Diêm Dụ phiền não than thở với ông: "Con...!lo cho Hy Ca quá!"
Nhắc đến chuyện này, anh lại có vô vàn điều muốn nói.
Anh tự trách vì đã bỏ lỡ thời kì cùng cô vượt qua gian nan, chứng kiến cô đứng dậy trên đôi chân của mình, bằng sức lực của mình, tựa như việc một người cha đã bỏ lỡ khoảnh khắc đứa con bé bỏng tập đi.
Thực sự là rất đau lòng!
Diêm Dụ có chút cay mắt, cảm xúc kéo tới như nước chảy mây bay khiến anh không kiềm được muốn khóc.
Nếu không có ba vợ ở đây, anh nhất định đã khóc luôn rồi.
Quận Lĩnh vỗ vai anh an ủi, ông đồng cảm, bởi lẽ tâm trạng của ông không khác với Diêm Dụ là bao.
Hai người đàn ông một già, một trẻ ngồi gặm nhấm nỗi đau với nhau, quên mất có một người đang chờ ở bên ngoài.
Vào lúc Đoàn Mộc Liêm sắp ngủ gật, một lực mạnh bỗng đá vào chân hắn ta, khiến hắn tỉnh cả ngủ.
Mơ mơ màng màng nhìn lên, hắn liền thấy Diêm Dụ đang đưa tay ra, ý muốn kéo hắn dậy.
Đoàn Mộc Liêm cũng không khách khí, còn cố ý đập mạnh một cái.
Diêm Dụ rát hết cả tay, anh dùng sức bóp lại tay hắn, so kè như con nít ranh.
"Buông...!buông ra!"
Liếc Diêm Dụ một cách cáu kỉnh, Đoàn Mộc Liêm chỉnh trang lại quần áo, hắn ta không vui mở miệng: "Này, sao tự dưng cậu lại dẫn ba vợ qua đây làm gì?"
"Nói ra thì dài dòng, cậu chỉ cần biết hiện tại ông ấy là cộng sự của chúng ta.
À, đừng có làm tôi mất mặt!"
Diêm Dụ khái quát vài câu cho Đoàn Mộc Liêm hiểu rõ, thuận tiện nhắc nhở hắn liền bị hắn lườm cho trắng mắt.
Hai người sánh vai bước vào, Đoàn Mộc Liêm giới thiệu sơ qua bản thân với Quận Lĩnh.
Khi đã quen rồi, cả ba bàn luận một chút những việc cần làm.
Rất nhanh thì đã đến giữa trưa, trong nhà không có gì để thết đãi ba vợ ngoài mì gói.
Diêm Dụ ngượng ngùng đổ nước nóng vào mì, pha chế một cách đơn thuần nhất, truyền thống nhất.
Anh cũng muốn xu nịnh ông lắm chứ, chỉ là trong hoàn cảnh này, anh không có khả năng.
Giải quyết xong bữa trưa, còn chưa kịp ngả lưng ngủ nghỉ, Đoàn Mộc Liêm bất chợt nói ra một tin không hề tốt lành: "Tư Sinh đang đến đây rồi, không biết khi nào chúng ta sẽ bị phát hiện."
Có thể nhận thấy hắn ta cũng rất chán nản.
Mọi chuyện chưa đâu vào với đâu mà lại có nguy cơ bị Tư Sinh tập kích, một phát giết chết, hắn không lo nghĩ không được.
Khi đi, hắn còn không nói với gia đình chuyện này, nếu như không thể trở về, hắn sẽ hối hận chết mất!
Diêm Dụ có vẻ điềm tĩnh hơn chút, nhưng sắc mặt cũng tối sầm lại.
Có những lúc anh chỉ muốn vứt quách gánh nặng này đi cho xong, nhưng đây là kỉ vật của cha anh, là thứ duy nhất mà ông để lại trên thế gian này.
Cho nên, bằng mọi giá anh phải bảo vệ được.
Huống chi, ông nội cũng hy vọng anh có thể đem nó về.
Nếu từ bỏ thì không chỉ phụ lòng mong đợi của ông cụ, còn phụ cả những gian khổ, hy sinh của chính mình, của Đoàn Mộc Liêm và của ba vợ.
Địch đã đánh tới doanh trại rồi, muốn tháo chạy cũng không chạy được.
Vì vậy, còn cách gì hợp lý hơn là việc dũng cảm chiến đấu?
Ánh mắt người đàn ông quật cường không mảy may có chút dao động.
Diêm Dụ ung dung khoanh tay, lộ ra nụ cười âm trầm: "Mọi người đã từng nghe câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất chưa? Chúng ta sẽ ở đây, dụ rắn vào hang, sau đó...!tóm gọn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...