Sáng thứ hai, khi mặt trời còn chưa ló dạng thì Quận Hy Ca đã bị Diêm Dụ gọi dậy để đi hẹn hò.
Cô cố nhắm mắt nằm thêm chút nữa nhưng người đàn ông này lại y hệt như cái chuông báo thức bên tai, cứ kêu inh ỏi không ngừng...
Vẻ mặt Quận Hy Ca cau có, cô níu lấy cổ Diêm Dụ, hai mắt vẫn cố chấp khép hờ.
Anh thở dài bất đắc dĩ, khom người bế cô vào phòng tắm, thành thục giúp cô vệ sinh cá nhân.
Hôm nay, Diêm Dụ đích thân chọn cho Quận Hy Ca một chiếc váy suông thắt eo màu hồng phấn.
Ban đầu cô còn định từ chối, nhưng lại nghĩ đến nay là một ngày đặc biệt, thế nên bèn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Trong lúc thay đồ, Quận Hy Ca vẫn liên miệng trách móc: "Gu thẩm mỹ của anh thật có vấn đề, mấy màu sến súa như vậy mà cũng thích."
Đó giờ tủ đồ của cô chỉ toàn là màu đen, nhưng chẳng biết Diêm Dụ đã đem đi đâu hết rồi.
Bây giờ, tủ đồ của cô trông chẳng khác gì bảy sắc cầu vồng, mặc dù những mẫu anh mua về đều rất đẹp, hợp xu hướng, nhưng Quận Hy Ca vẫn không thể yêu thích nổi.
Sở thích một khi đã ăn vào máu thì sẽ rất khó sửa đổi.
Cũng như khi yêu một người, đâu thể nói quên là quên ngay được.
Quận Hy Ca vì nể mặt anh nên mới mặc màu này - cái màu mà cô từng chê bai là chỉ có con nít mới mặc.
Vậy mà ai đó lại cố nhiên cho rằng: "Hy Ca à, em nói thế là không đúng rồi.
Anh phải sáng suốt bao nhiêu mới có thể phát hiện ra một cô gái xuất sắc, mĩ miều như em chứ? Điều đó cho thấy gu thẩm mỹ của anh hoàn toàn không có vấn đề, có chăng thì cũng chỉ là nó quá tuyệt vời mà thôi."
Đối với những lời lẽ tự phụ, tự luyến này, Quận Hy Ca trợn mắt, lười phản bác.
Mỗi việc này thôi mà anh cũng có thể vẽ ra được một đống lý thuyết không thực thế kia, cô thật sự nể phục.
Nể đến nỗi chỉ muốn giương nắm đấm vào mặt anh.
Khi Quận Hy Ca hoàn tất khâu thay đồ và trang điểm đi ra ngoài thì cô đã thấy Diêm Dụ đang khoác trên mình một bộ sơ mi, quần âu chỉn chu, tinh tế.
Ánh mắt cô chuyên chú đánh giá từng chi tiết nhỏ trên cơ thể anh, tựa như đánh giá một bảo vật quý giá.
Chiếc áo có màu đỏ rượu bắt mắt trông cực kì gợi cảm, cuốn hút, cúc áo để mở đến cúc thứ ba tạo cảm giác hờ hững mà không phô trương.
Vóc người vốn đã cao lớn nay lại mang theo một chút phong tình, rất có dáng vẻ của một công tử bột đào hoa, sát gái.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Cúi người xuống."
Quận Hy Ca ngoắc ngoắc tay gọi anh, lông mày thanh tú khẽ chau lại.
Hai tay Diêm Dụ đút túi quần, ngay khi chỉ còn cách cô vài chục centi thì Quận Hy Ca bỗng nhiên đưa tay ra, nghiêm túc cài kín cúc áo ở cổ anh, chỉ chừa lại duy nhất một cúc trên cùng cho anh thở.
"Hy Ca..."
Diêm Dụ cảm thấy buồn cười, anh sờ sờ sống mũi, trong mắt ngập tràn vui vẻ.
Ngân ngẩn một lúc, anh liền đẩy Quận Hy Ca đến trước gương, len lén liếc trộm cô.
Cô trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng, hai gò má đào màu hồng phấn, lông mi với lông mày có vẻ đã được tô vẽ kĩ càng, cánh môi căng mọng như hương sắc hoa đào mùa xuân, thoạt nhìn trông trẻ trung, xinh xắn như một cô gái đang độ sinh viên.
Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng Diêm Dụ cũng kìm lòng không đặng, anh xoay đầu cô hôn nhẹ một cái, trong lòng mừng như nở hoa.
"Anh không thể đứng đắn được một giây à?"
Quận Hy Ca bất mãn nhìn anh, mái tóc dài được cô xõa tung trên vai, đẹp như một dải suối lạnh.
Diêm Dụ câng câng mỉm cười, anh nhướn cao mày thách thức, vừa nói vừa khẽ khàng chải tóc cho cô: "Anh vốn không phải là quân tử, cho nên em không thể bắt anh đứng đắn được."
Người đàn ông nói như một lẽ đương nhiên, Quận Hy Ca cảm thấy mình không thể so miệng lưỡi với anh, bởi lẽ anh quá dẻo miệng, và người thiệt hại luôn luôn là cô.
Im lặng là lựa chọn tốt nhất!
"Hy Ca, tóc của em thật mượt!"
Diêm Dụ túm những sợi tóc đen tuyền thành một đuôi ngựa khá cao, sau đó dùng dây buộc tóc cột lại.
Dẫu cho quá trình có chút gian nan song kết quả thì cũng không đến nỗi nào, chí ít anh cũng không biến đầu Quận Hy Ca thành một tổ quạ.
Sửa soạn gần như đã xong xuôi, Diêm Dụ loay hoay đứng trước tủ giày một hồi, trên tay cầm một đôi cao gót đế vuông nhã nhặn.
Anh không nói nhiều lời liền bước đến chỗ cô, sau đó quỳ một gối xuống sàn, chậm rãi nâng chân bàn chân trắng ngần của cô đặt trên đầu gối mình, kế tiếp, anh cẩn thận đi giày vào cho cô.
Xương cổ chân của cô rất nhỏ, một bàn tay của anh cũng có thể bao trọn.
Quận Hy Ca hé môi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Diêm Dụ xoa đầu cô, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong tuyệt mỹ: "Anh sẽ là đôi chân của em, còn cái xe lăn này...!chúng ta không cần."
Dứt lời, Diêm Dụ đá nó ra thật xa, động tác vô cùng tiêu chuẩn, dứt khoát.
Quận Hy Ca hiểu ý của anh, cô vòng tay ôm lấy anh, người đàn ông tươi cười cõng cô bước ra khỏi cửa.
Xuống dưới cầu thang, thấy thím Quyên đang cầm chổi quét nhà, Diêm Dụ liền tự động đi vòng qua bà.
Những người hầu khác đã dọn bữa sáng ra bàn, có tào phớ mặn cùng với sữa đậu nành.
Diêm Dụ uống một nửa cốc sữa, còn một nửa lại đưa cho cô.
Quận Hy Ca không hiểu, rõ ràng trên bàn vẫn còn một cốc nữa mà, tại sao anh phải làm vậy?
"Em không uống đâu."
Đôi lông mày của Diêm Dụ nhíu chặt, anh tận tình mở miệng: "Hy Ca, đây là bước 1.5 trong việc hẹn hò.
Em không cảm thấy rất tình cảm sao?"
Nghe anh nói vậy, ma xui quỷ khiến thế nào Quận Hy Ca lại uống hết cốc sữa.
Mùi vị sữa ngọt ngào, nhiệt độ ấm áp phần nào xoa dịu cái bụng đang đói của cô.
Viền môi Quận Hy Ca bị dính chút sữa trắng, đang lúc cô định lau đi thì đôi môi của Diêm Dụ chớp mắt đã phủ xuống rồi nhanh chóng liếm sạch.
Quận Hy Ca vỗ vỗ đầu anh, hai người lên xe bắt đầu một ngày hẹn hò hạnh phúc giống như bao cặp tình nhân khác vẫn làm....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...