Đã 10 phút đồng hồ trôi qua, hai mắt ông cụ vẫn cứ dán chặt vào chiếc chìa khóa, thậm chí còn chẳng chớp lấy một cái.
Đột nhiên, ông ngẩng cao đầu nhìn Diêm Dụ, nói lên suy nghĩ của mình: "Ta nghĩ cháu nên sang ngân hàng Thụy Sĩ một phen."
Hai hàng chân mày của Diêm Dụ cau nhẹ, anh chưa kịp hiểu ý tứ của ông cụ thì đã nghe ông nói tiếp: "Số tài sản mà ba cháu đứng tên có hơn phân nửa thuộc quyền sở hữu của nhà họ Diêm, toàn bộ đều là do ba cháu thời trẻ làm lụng, tích góp được.
Số còn lại, ta nghe phong thanh từ miệng mẹ cháu, rằng ba cháu giữ hộ một người bạn quá cố, dự định sẽ chuyển cho người thân của họ.
Nhưng vào lúc chuẩn bị thực hiện thì ba cháu đã đột ngột qua đời.
Tính cho đến nay, không biết nó đã đóng băng bao nhiêu năm, hoặc có bị Tư Sinh cắt xén đi phần nào không?"
Khi Diêm Dụ còn chưa được sinh ra, công ty mà ông Diêm khởi nghiệp bỗng phất lên như diều gặp gió, gặt hái được vô số thành tựu cùng lợi nhuận.
Ông cụ rất tự hào về con trai, song niềm vui ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi ông Diêm đã bắt đầu có dấu hiệu sa đà vào những thứ trụy lạc, phù phiếm, càng ngày càng lún sâu trong vũng bùn cáu nhớt này.
Bây giờ nghĩ lại, ông cụ vẫn không thể tránh khỏi buồn bực, đau đớn.
Một kiếp người đang tươi đẹp cứ thế bị hủy hoại, tận mắt chứng kiến con trai mình trở nên xấu xa, nói không đau chính là nói điêu!
Ông cụ Diêm tự trách bản thân, thấy Diêm Dụ vốn đang trầm ngâm bỗng thốt lên câu: "Tư Sinh có thể cắt xén đi thì còn chưa chắc, ông biết lòng tham của ông ta lớn cỡ nào mà.
Nếu đã nắm giữ vật này trong tay, hà cớ gì ông ta lại không lấy hết? Cho nên, cháu đoán là ba đã cài đặt mật khẩu..."
Ai cũng biết ngân hàng ở Thụy Sĩ có tính bảo mật rất cao, không phải bất kì hacker nào cũng có khả năng xâm nhập, phá giải.
Diêm Dụ cho rằng hiện tại Tư Sinh chưa thể làm gì với số tài sản ấy, chiếc chìa khóa đối với ông ta cũng chỉ như một đống sắt vụn mà thôi.
Một đồng một cắc của Diêm gia ông ta cũng không lấy được, anh sợ đây chỉ là một cái bẫy...
Hai con ngươi của Diêm Dụ híp lại chứa đựng sự tìm tòi, nghiên cứu.
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong, những ngón tay thoáng chuyển động, nhưng lời nói ra lại đầy thâm sâu: "Ông nội, trong thời gian sớm nhất, cháu sẽ sắp xếp bay sang Thụy Sĩ."
Ánh mắt ông cụ lóe sáng, không rõ là vui hay buồn.
Giây sau, chỉ nghe ông hạ giọng nói: "Được rồi, ta sẽ giúp cháu thăm dò bên phía Tư Sinh, cháu cũng phải nhớ thận trọng một chút."
Chỉ e không chỉ mình Tư Sinh mới nhắm đến số tài sản này.
Năm xưa, ông Diêm cũng giao du với không ít người, có khi lại buột miệng lúc nào mà không biết.
Hai ông cháu bàn bạc thêm vài thứ rồi xuống dưới nhà ăn cơm.
Quận Hy Ca đang ngồi nói chuyện với Diêm Lãnh, không biết nói cái gì mà cười típ cả mắt.
"Chị dâu, em kể cho chị nghe một chuyện nữa..."
Diêm Lãnh ôm bụng cười ngặt nghẽo, vừa thấy Diêm Dụ liền tức khắc im bặt, sắc mặt căng thẳng vì chột dạ.
Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, không dám nhìn thẳng vào anh.
Vừa rồi, hắn đã kể cho Quận Hy Ca nghe về chuyện hồi nhỏ của Diêm Dụ.
Nhìn bề ngoài anh cao lớn, chững chạc là vậy thế nhưng bên trong lại rất nhút nhát, sợ độ cao.
Có lần, anh trèo lên cây để lấy bóng bay cho hắn, không biết thế nào lại bị mắc kẹt vào cành cây trên đó, còn rách cả đũng quần.
Cộng thêm với nỗi sợ độ cao bẩm sinh, anh òa khóc nức nở.
Lúc ấy Diêm Lãnh hoảng quá, hắn không nghĩ ngợi gì liền khệ nệ khiêng thang gỗ ra để cho anh hai trèo xuống.
Kết quả là một màn này đều bị ông cụ nhìn thấy, sau đó...!hai người đã bị tét mông và phạt đứng.
Đương nhiên, khi kể Diêm Lãnh đã giấu đi một số chi tiết gây ảnh hưởng không tốt tới hắn, chỉ kể những chuyện làm bẽ mặt Diêm Dụ mà thôi.
Quận Hy Ca nghe xong liền nở nụ cười, bất giác nhớ về lần anh nhảy lầu trước mặt cô, không phải là rất dứt khoát, rất quyết đoán sao? Làm gì có chút biểu hiện nào là sợ hãi đâu?
Quận Hy Ca liếc qua Diêm Dụ, rất nhanh liền cụp mắt lại, trong lòng đang cười thầm.
Trên bàn ăn, Diêm Dụ bỗng nhiên cảm thấy Diêm Lãnh cực kì không thuận mắt, cố ý làm khó hắn.
Hễ hắn chú ý tới món nào, anh liền nhanh trước một bước, đoạt thức ăn từ trên đũa của hắn.
"Anh hai, trả cho em!"
Diêm Lãnh nhìn miếng cá viên chiên mà mình thích nhất bị Diêm Dụ đặt vào bát của Quận Hy Ca, hắn uất ức gào lên.
"Chẳng phải trên đĩa vẫn còn rất nhiều sao?" Diêm Dụ lộ ra nụ cười ngả ngớn, anh hất hất cằm, ngữ điệu hàm chứa vẻ khiêu khích.
Hai mắt lừ lừ anh, Diêm Lãnh làm bộ vươn đũa muốn gắp, quả nhiên như hắn dự liệu, chiếc đũa của hắn nhanh chóng bị Diêm Dụ kẹp lại.
Lần này hắn đánh bạo hất đũa của anh ra, sau đó chớp thời cơ trút cá viên chiên vào bát mình.
Đĩa cá chỉ còn lại một nửa, Diêm Lãnh đắc ý hừ mũi, "Cho anh bắt nạt em!"
Ông cụ Diêm nhíu mày lắc đầu, hắng giọng tỏ vẻ uy nghiêm: "Ăn đi, lớn đầu rồi còn trêu chọc nhau cái gì?! Nhởn nha nhởn nhơ như đứa trẻ ranh ba tuổi!"
Diêm Lãnh mím môi, hắn nhướng mày với anh, sung sướng vì mùi vị thơm ngon đang ngập tràn khoang miệng.
Quận Hy Ca cạn lời với hai anh em nhà này, cô lựa chọn không phát biểu ý kiến.
Diêm Dụ gắp món cá hấp cho cô, anh cười cười: "Em ăn nhiều vào, gầy quá rồi."
"..."
Miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng Quận Hy Ca, cô vỗ vỗ ngực, Diêm Dụ thấy vậy bèn vội vã đưa nước cho cô, còn nhỏ giọng mà nói: "Chậm thôi, chậm thôi."
Quận Hy Ca quăng cho anh một cái trừng mắt sắc bén, thần sắc cô lạnh đi trông thấy.
Cô kín đáo mò tay vào đùi của anh, nhéo thật mạnh.
Diêm Dụ suýt chút là kêu lên, cũng may anh vẫn kiềm chế được.
Hít sâu, bàn tay to lớn của anh bao phủ lên bàn tay bé nhỏ của cô, giữ chặt.
Quận Hy Ca không thể nào động đậy, đúng lúc này, ông cụ đột nhiên cất giọng đều đều: "Hy Ca, cháu đã vất vả rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...