Buổi tối, sau bữa cơm, Diêm Dụ đột nhiên đưa cho Hy Ca một bản tài liệu, nội dung có liên quan đến những vấn đề về cơ sở hạ tầng, vật chất, phong cảnh,...!của một tòa nhà cao ốc đắt đỏ tại khu Tây Bình.
Cô chăm chú xem qua một lượt, lông mày thanh tú không khỏi nhíu lại: "Anh đưa tôi cái này làm gì?"
Diêm Dụ quay sang nhìn cô, bình thản đáp: "Dự án sắp tới chính là tòa cao ốc này, theo em thấy, nó có đáng để chúng ta đầu tư và khai thác không?"
Quận Hy Ca lắc đầu: "Đừng hỏi tôi, tôi không am hiểu về những thứ này."
"Nhưng em có mắt nhìn mà." Diêm Dụ chống cằm cười lấy lòng, "Anh muốn được nghe ý kiến từ em."
Nghe ý kiến từ cô ư?
Quận Hy Ca trầm mặc trong giây lát, cô cúi đầu, thái độ hờ hững: "Tòa cao ốc này nhìn thì có vẻ sang trọng, thế nhưng vị trí lại không khả quan, giá nhà cũng sẽ liên tục phải chịu tác động từ nhiều phía, từ đó thay đổi thất thường.
Có điều, trong vòng 5 năm tới, khi khu Tây Bình đã được Nhà nước triển khai mở rộng, nó lại rất có tiềm năng và đáng để đầu tư.
Nếu như anh đã hoạch định được một chiến lược cụ thể cho tương lai...!thì tôi nghĩ dự án này không hề khó để thành công."
Nghe cô nói vậy, Diêm Dụ hơi nhướng mày, anh bày ra vẻ mặt thưởng thức, cũng chẳng biết rõ vừa rồi có nghe lọt tai không nữa.
Người đàn ông khẽ cong môi, trong mắt lộ ra một tia sủng nịch, gắt gao khóa lấy khuôn mặt góc cạnh đẹp tựa tiên nữ của Quận Hy Ca.
Anh ngồi dậy từ trên giường, giơ tay vỗ vỗ hai cái lên tấm nệm bông êm ái, giây sau liền nở nụ cười lưu manh: "Em rất giỏi, vì thế...!anh quyết định thưởng cho em một món quà lớn."
Mí mắt Quận Hy Ca co giật mấy lần, như muốn nhắc nhở cô rằng đây sẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, cô nghe Diêm Dụ nói bằng chất giọng tự luyến: "Cho em ôm anh ngủ một đêm, món quà này đủ lớn rồi chứ?"
"..."
Quận Hy Ca bó tay với mức độ mặt dày của Diêm Dụ.
Không biết là vô tình hay cố ý, cô bỗng trừng mắt lườm anh một cái, cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy bản thân vừa bị bỡn cợt.
Uổng công lúc nãy cô còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh, hóa ra, anh chỉ muốn mượn cớ này, rồi thông qua nó để bày tỏ lòng mình với cô thôi hả?
Cặp mắt bừng bừng lửa giận, Quận Hy Ca nhanh như chớp ném tài liệu vào người Diêm Dụ, cô nhìn đống giấy tờ đang bay tứ tung, đanh giọng: "Thời gian của tôi không phải để dùng vào những việc này, lần sau anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, không cần văn vở dài dòng, vòng vo tam quốc như vậy."
"Anh muốn ngủ với em!"
Diêm Dụ mở miệng nói một cách tỉnh bơ, ánh mắt nồng đậm ý cười.
Nếu cô muốn thẳng thắn, vậy anh sẽ thẳng thắn cho cô xem.
Ai bảo anh ngoan ngoãn, coi lời phu nhân là đặt trên hết?
Quận Hy Ca: "Anh...!anh là đồ vô lại, vô lại!" Bên tai cô phiếm hồng, tức đến nỗi cổ họng nghẹn ứ.
Diêm Dụ bò ra mép giường, vừa cười vừa tự nhiên xoa xoa gò má cô.
Quận Hy Ca lạnh lùng hất tay anh ra, chỉ thấy anh ngậm ngùi chép miệng, phút chốc đã mạnh mẽ bế thốc cô lên, đặt cô ở trên giường.
Từ phía trên ép xuống, Diêm Dụ hôn bẹp lên trán cô, sau đó lật người sang bên cạnh, nhanh chóng đắp chăn rồi nói: "Ngủ ngon."
Quận Hy Ca hậm hực giơ nắm tay nhỏ đấm vào lưng anh, còn không khách khí mà nhéo nhéo vài cái.
Diêm Dụ giật mình, anh bất chợt quay phắt người lại, túm lấy cổ tay mảnh mai còn đang lộng hành, cưỡng ép kéo cao lên tận đỉnh đầu.
Một tiếng rít khẽ vang lên.
"Nếu em mà còn càn rỡ nữa, anh không chắc được tiếp theo mình sẽ nổi điên rồi làm ra những hành động gì đâu?!"
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, đôi mắt ẩn chứa tia cảnh cáo.
Anh hít sâu, lại sợ hù dọa cô, cho nên lực đạo ở cánh tay đã nới lỏng đi không ít.
Anh dịu giọng, dỗ dành cô như trẻ con: "Nghe lời anh một chút, anh đâu có ăn thịt em..."
Nói rồi, Diêm Dụ vươn tay gạt tóc cô, muốn cô bình tĩnh lại.
Chớp thời cơ này, Quận Hy Ca giằng ra khỏi sự khống chế của anh, kế tiếp, cô cắn mạnh vào mu bàn tay rắn rỏi ấy, dường như dồn hết toàn bộ những tủi hờn cùng ấm ức đã tích tụ bấy lâu nay.
Vành mắt cô đỏ au, ánh đèn phản chiếu khóe mắt ươn ướt của cô, nhuộm một màu ảm đạm và bi thống:
"Diêm Dụ, hà cớ gì anh phải hao tâm tổn sức, vắt tâm vắt trí mà đối xử tốt với một người vừa tàn phế lại vừa đáng thương như tôi?! Lừa lấy lòng tin, tình cảm của người khác anh vui lắm sao? Tôi rất mệt rồi, không thể chơi đùa với anh...!Nếu như mục đích của anh là chiếc bật lửa, được, tôi sẽ trả nó lại cho anh...!Anh tưởng tôi muốn ôm khư khư nó như vậy sao?! Ngay từ ban đầu, khi phát hiện ra nó, tôi đã từng có ý định hoàn trả.
Thế nhưng vào một ngày, bỗng dưng có một đám người không rõ lai lịch truy sát tôi cùng An Cửu, không dừng lại tại đó, chúng còn trắng trợn dây dưa đến tận Quận gia, ép ba mẹ tôi đến mức suýt chút mất mạng..."
Quận Hy Ca ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh, gằn từng tiếng: "Tôi chỉ là kẻ xui xẻo vô tình bị vướng vào cuộc tranh đấu tàn khốc này, tôi hoàn toàn không biết, không biết một chút gì hết.
Để bảo toàn được mạng sống của cả gia đình, lúc ấy, tôi không còn có lựa chọn nào khác ngoài việc nói dối, nói dối rằng tôi đã đưa nó cho anh.
Sau đó...!anh cũng biết rồi đấy, giữa hai chúng ta, chỉ có lợi dụng và lợi dụng, một chút tình cảm ngoài lề đều không có, cũng không hề nên có!"
Vỏn vẹn 1 phút ngắn ngủi, Quận Hy Ca cơ hồ đã bộc bạch hết những gánh nặng vùi sâu trong lòng, phơi bày một phần cảm xúc chân thật ở trước mặt anh.
Lòng dạ Diêm Dụ xáo trộn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng câu, từng chữ của cô.
Anh cụp đuôi mắt, trái tim có chút đau, pha lẫn với sự áy náy, tội lỗi.
Suy cho cùng, anh mới chính là người gián tiếp khiến cô trở nên khổ sở.
Anh vốn chỉ nghĩ đơn giản, rằng lúc đó tình thế nguy cấp, tiến thoái lưỡng nan, anh không còn cách nào nên mới phải kiếm tạm một chỗ che giấu, xong việc liền xin lỗi người ta một tiếng, lấy chiếc bật lửa đi luôn.
Ấy vậy mà trớ trêu thay, cô lại lầm tưởng anh là kẻ xấu, mang theo thứ đồ này chạy mất tăm...
Có lẽ, anh nợ cô!
Diêm Dụ thực sự hoài nghi, cũng rất sợ...!Anh sợ vụ tai nạn giao thông đã cướp đi đôi chân của cô...!có dính dáng đến chiếc bật lửa này.
Nó nguy hiểm, rất nguy hiểm, anh không hiểu nổi tại sao ba anh lại để một thứ như vậy rơi vào tay của Tư Sinh, một lão già mưu mô, tham vọng?
Đồng tiền có thể làm mờ mắt con người, mà trong chiếc bật lửa ấy đâu chỉ có mỗi tiền thôi không? Giá trị của số tài sản ba anh cất giữ trong ngân hàng, chúng quá kinh khủng!
Bầu không khí chìm trong yên lặng tột độ, Diêm Dụ là người chủ động lên tiếng trước: "Xin lỗi, nhưng...!tình cảm anh dành cho em là thật, hoàn toàn không phải giả dối.
Hy Ca, anh không ghét bỏ em, xin em hãy cho anh một cơ hội..."
Để giải thích, để bù đắp!
Đối với những lời ngọt như mật này, Quận Hy Ca chỉ nhếch môi cười khẩy, cô tự giễu: "Anh không ghét bỏ thì sao chứ? Chính tôi còn ghét bỏ bản thân tôi, liệu anh có thể kiên trì được bao lâu?"
Quận Hy Ca không tin trên đời này có tồn tại hai từ "mãi mãi", bởi cô cảm thấy chúng vô cùng viển vông, hư ảo, cũng chẳng thể đem lại lợi ích...
"Ngoại trừ những thứ khác ra, chỉ có em, duy nhất Quận Hy Ca em là khiến anh kiên trì lâu nhất mà thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...