"Yên tâm, tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng", Lâm Tiêu Khánh cười nói.
"Vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ đưa anh đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo, đừng mặc mấy bộ đồ như lúc trước nữa", Tô Nhược Thanh bình thản nỏi.
Lâm Tiêu Khánh không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt Tô Nhược Thanh qua gương chiếu hậu.
"Này, anh nhìn tôi làm gì?", Tô Nhược Thanh thấy Lâm Tiêu Khánh không nói gì một lúc lại còn đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình nên có chút ngại ngùng.
"Tôi nhìn cô vì cô quá xinh đẹp", Lâm Tiêu Khánh khẽ cười.
"Anh cũng giỏi ăn nói thật đấy", Tô Nhược Thanh cười ngượng ngùng rồi giả vờ lạnh lùng tiếp tục lái xe.
Chiếc xe nhanh chóng tới trung tâm thương mại, đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu Khánh và Tô Nhược Thanh đi đến trung tâm thương mại cùng nhau.
Điều này khiến anh đột nhiên có một cảm giác phức tạp.
"Anh đang nghĩ cái gì vậy?", Tô Nhược Thanh thấy Lâm Tiêu Khánh ngây người liền lên tiếng.
"Tôi đang nghĩ, tôi đi dạo phố với một mỹ nữ như thế này mà bị người ta để ý tới thì phải làm sao", Lâm Tiêu Khánh cười nói.
"Anh đừng có mồm mép nữa, xem bộ quần áo này có đẹp không?"", Tô Nhược Thanh đưa một bộ vest cho Lâm Tiêu Khánh xem, nhưng đúng lúc này một giọng nói vô duyên lại vang lên bên cạnh.
"Thanh Thanh đây sao, thật không ngờ có thể gặp cậu ở đây đấy, chắc là chúng mình có duyên đấy!"
Lâm Tiêu Khánh cảm thấy âm thanh này vô cùng khó nghe, bực mình ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một tên mập tai to mặt lớn đang nghênh ngang bước tới, nhìn thấy cảnh này, Lâm Tiêu Khánh chau mày lại.
"Vương Anh Ý?"
Tô Nhược Thanh cũng quay đầu sang nhìn, không ngờ người này lại là bạn học cũ của cô, trước đây còn từng theo đuổi cô nữa, anh ta cậy mình là con trai của cổ đông tập đoàn Đỉnh Phong nên rất thích khoe khoang, không có nhân phẩm cũng chẳng có nhan sắc, lúc đó cô đã dứt khoát từ chối, vậy mà không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhau ở đây đúng như câu nói vừa rồi của Vương Anh Ý.
"Này, anh nói chuyện để ý một chút, Thanh Thanh là tên để cho anh gọi sao?", Lâm Tiêu Khánh phản bác lại Vương Anh Ý với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc đầu Vương Anh Ý còn chẳng thèm để ý đến Lâm Tiêu Khánh, bây giờ lại nghe anh nói như vậy, anh ta quay mặt lại nói với vẻ tức giận: "Em trai, tôi còn chưa hỏi cậu là ai đấy? Tài xế? Vệ sĩ?"
"Lão đại, anh nhìn cái bộ đồ ca rô của hắn đi, sao mà làm vệ sĩ được chứ", một tên vệ sĩ cao to đi theo Vương Anh Ý chế giễu Lâm Tiêu Khánh.
"Cậu nói cũng đúng, yếu đuối thế này có khi còn không dám cắt tiết gà ấy chứ?", Vương Anh Ý chỉnh lại chiếc dây chuyền vàng to tổ bố trên cổ rồi nói với vẻ khinh thường.
"Có dám cắt tiết gà hay không thì tôi không biết, nhưng mà cắt tiết anh thì tôi có thể sẽ cân nhắc đấy", lúc Lâm Tiêu Khánh nói câu này ánh mắt anh thoáng qua một tia chết chóc, điều này thực sự khiến Tô Nhược Thanh và Vương Anh Ý sợ hãi.
"Ấy em trai, mạnh mồm phết nhỉ, Thanh Thanh, sao cậu lại ra nông nỗi này? Sao cậu lại phải ở bên cạnh loại người như thế này chứ?", Vương Anh Ý nói với giọng điệu thương xót.
"Có liên quan đến cậu không? Tôi còn có việc bận, đi trước đây", Tô Nhược Thanh trả lời lạnh lùng định quay người rời đi nhưng lại bị vệ sĩ của Vương Anh Ý chặn đường.
"Tránh ra!", Tô Nhược Thanh trừng mắt nhìn tên vệ sĩ rồi nói.
"Thanh Thanh, sao cậu lại nóng nảy như vậy chứ, như vậy không tốt đâu nhưng mà cậu vẫn rất xinh đẹp, tức giận lại càng quyến rũ hơn", Vương Anh Ý cười toét cả miệng, đứng ở chỗ Lâm Tiêu Khánh còn nhìn thấy anh ta suýt nữa thì chảy nước miếng.
"Ngại quá, tôi không biết là cóc ở gần chỗ này thành tinh hay là đoàn xiếc thú nào nghỉ mà lại thả động vật ra ngoài thế này, dạo này mắt tôi có chút vấn đề, cứ nhìn thấy thứ gì dơ bẩn là đau đầu, nên phiền anh đứng gọn sang một bên có được không? Cay mắt quá đi", Lâm Tiêu Khánh kéo Tô Nhược Thanh về đằng sau bảo vệ cho cô, đứng trước mặt Vương Anh Ý nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tô Nhược Thanh nghe vậy thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
"Mày dám ăn nói với lão đại của bọn tao như vậy sao! Có phải chán sống rồi không!", một tên vệ sĩ hung dữ chỉ vào mặt Lâm Tiêu Khánh nói.
Lâm Tiêu Khánh chẳng hề sợ hãi, chầm chậm bước tới, khiêu khích tên vệ sĩ: "Tao chán sống đấy thì làm sao?"
Tên vệ sĩ vô cùng tức giận, giơ nắm đấm lên định đánh vào mặt Lâm Tiêu Khánh!
Thấy nắm đấm to như túi cát của tên vệ sĩ sắp đập thẳng vào mặt Lâm Tiêu Khánh, tim Tô Nhược Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, nhưng ngay giây tiếp theo sắc mặt tên vệ sĩ thay đổi ngay hập tức rồi ôm cánh tay của mình hét lớn.
"Ôi! A!", tên vệ sĩ phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
Vương Anh Ý và tên vệ sĩ còn lại cũng hoang mang nhìn hắn, Vương Anh Ý tức giận nói: "Đứng ngây ra đấy làm gì! Có muốn chết không!"
Nhưng trên trán tên vệ sĩ đổi đầy mồ hôi hột, che cánh tay phải, khó khăn nặn ra mấy chữ: "Lão… lão đại, xương em đau quá…"
"Xương đau! Đau ông nội nhà mày!", Vương Anh Ý đột nhiên nổi giận đùng đùng, lập tức đá vào người tên vệ sĩ khiến hắn ngã lăn ra đất.
Đúng vào giây phút quan trọng thì lại giở chứng, Vương Anh Ý không điên mới lạ.
Tô Nhược Thanh cũng ngạc nhiên nhìn tên bảo vệ, không biết tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này, Lâm Tiêu Khánh giả vờ thông cảm: "Tôi chưa có động vào anh đâu nhé, đừng có lừa tôi, tôi không nhận đâu".
Vương Anh Ý nghiến răng nghiến lợi bước tới, chỉ vào mặt Lâm Tiêu Khánh nói: "Thằng nhóc mày tưởng mày giỏi đến vậy sao?"
"Anh nói chí phải, tôi thấy người giỏi hơn tôi vẫn chưa ra đời đâu, thì sao nào?", Lâm Tiêu Khánh thản nhiên trả lời.
"Con mẹ nó!", Vương Anh Ý nghe vậy suýt thổ huyết.
"Tao thấy mày không hợp với Thanh Thanh nên tao mới muốn giúp cô ấy tống cổ mày đi".
Lâm Tiêu Khánh lại thản nhiên nói: "Anh không dám gặp người khác nên mới đeo kính râm sao? Nhưng mà tôi thấy cũng tốt, nhìn tôi phản chiếu trên kính râm cũng đẹp trai phết".
Vương Anh Ý thực sự không thể nhịn được nữa, tên vệ sĩ còn lại nhân cơ hội định bước tới nắm lấy cổ áo của Lâm Tiêu Khánh, nhưng chưa kịp bước tới hai chân của hắn giống như mất đi khớp xương vậy, ngã khụy xuống đất rồi quỳ luôn trước mặt Lâm Tiêu Khánh!
"Ấy! Anh làm cái gì thế? Làm như vậy tôi sao nhận nổi đây!", Lâm Tiêu Khánh đắc ý nói.
Thấy vệ sĩ của mình đột nhiên lại quỳ trước mặt Lâm Tiêu Khánh, Vương Anh Ý cảm thấy quá mất mặt!
"Mày làm cái gì vậy! Mau đứng lên cho tao!", Vương Anh Ý tức giận dẫm chân bình bịch.
Nhưng tên vệ sĩ kia không thể đứng lên được mà chỉ ấp ứng nói: "Lão… lão đại, em cũng không biết là bị làm sao mà hai chân của em không có chút sức lực nào để đứng lên nữa"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...