Hành Tinh Hoa Hồng

Edit: Mỳ.

Lúc Tiền khả Khả tìm thấy Kiều Tinh Ngôn, cô đã ngồi trên ghế dài như không có gì xảy ra. Nhìn thấy bạn mình đang yên lành ngồi đó, cuối cùng Tiền Khả Khả cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Bảo Tử à, không phải tớ bảo cậu đợi tớ bên ngoài à? Sao cậu lại về đây trước thế?”

“À.” Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác đáp, đôi mắt đen láy không có tiêu điểm: “Nó cứng quá, không mềm gì cả.”

“Hả?” Tiền Khả Khả khó hiểu. Cái gì cứng quá? Gì mà chạm vào không mềm?

“Đợi đã.” Ngay sau đó, Tiền Khả Khả nhận ra ly rượu của Lương Linh trên bàn đã trống rỗng. Không chỉ mỗi của Lương Linh không thôi, mà của mình cũng bị thiếu hết một phần ba ly rượu một cách khó hiểu.

“Tinh Bảo, cậu đừng nói với tớ là cậu uống hết chỗ này nhé…..?”

“Hả?” Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, chậm rãi gật đầu: “Tớ uống hết rồi.”

Nói xong, cô lại cười toe toét: “Uống ngon cực.”

Tiền Khả Khả: “…….”

Thôi xong, tám phần là say mất rồi. Rốt cuộc đây là tửu lượng gì vậy?

Thấy Kiều Tinh Ngôn như vậy, Tiền Khả Khả cũng không dám để cô tiếp tục ngồi lại quán bar nữa. Cô ấy vội vàng đi tìm Lương Linh và Thư Ngọc, sau đó cả đám băng qua đám đông mà ra khỏi quán.

Bên kia lối đi, Tạ Dịch An cũng đang chú ý đến những chuyện xảy ra bên này. Vừa rồi ở trước cửa nhà vệ sinh, Kiều Tinh Ngôn ngốc nghếch hỏi những lời kia, còn chưa đợi anh kịp phản ứng, lòng bàn tay mềm mại của cô đã chạm vào người anh rồi.

Làn da chạm vào nhau, cô bé trước mặt tràn ngập sự tò mò, khẽ véo một cái, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Cứng quá vậy, không hề mềm chút nào hết.”

Cảnh tượng lúc đó đã hằn sâu vào trong tâm trí Tạ Dịch An. Cô lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, dùng lời nói lẫn biểu cảm nói cho anh biết rằng cảm giác chạm vào cơ bụng của anh tệ đến thế nào.

Sau khi chê xong, cô còn đẩy anh ra nói: “Tôi phải về.”

Cả người loạng choạng.

Anh đưa tay định giúp cô, thế nhưng cô lại vùng vẫy thoát ra: “Để tôi yên, đồ lừa đảo.”

Rõ ràng là cô đã say khướt, ấy vậy mà đôi mắt khi nhìn anh lại sáng ngời.

Tạ Dịch An biết cô vẫn còn giận mình, phải nói là rất giận mới đúng.

Vì vậy anh chỉ có thể để cô tự mình đi về phía ghế ngồi, còn mình thì đi theo phía sau cô từng bước. Đôi khi có vài ánh mắt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên hoặc hứng thú, nhưng lại chẳng ai dám đến bắt chuyện.

Sau khi theo cô về ghế ngồi, Tạ Dịch An tìm đại một chỗ nào gần đó mà ngồi xuống. Anh lặng lẽ nhìn cô cho đến khi các bạn cùng phòng lần lượt quay lại, dường như bọn họ cũng không có ý định ở lại nữa, thay vào đó trả tiền đồ uống và đi ra ngoài.

“Ủa anh, sao anh lại ngồi đây thế? Em tìm anh nãy giờ.” Tưởng Dập gãi đầu khi nhìn thấy Tạ Dịch An đang ngồi bên mép ghế sofa.

Tạ Dịch An đứng lên nói: “Đi thôi, về nhà.”

Về nhà?

Tưởng Dập nhìn đồng hồ: “Mấy giờ rồi?”


Tám giờ rưỡi.

“Thôi nào, ngồi xuống chút đi.” Tưởng Dập kéo Tạ Dịch An: “Rượu em gọi vẫn còn chưa bật nắp mà.”

“Vậy thì đừng mở, về.” Tạ Dịch An gạt tay cậu ta ra, đi về phía cửa: “Tôi về nghỉ ngơi trước.”

“Mới sớm vậy mà về nghỉ ngơi rồi. Đây là thói quen của độ tuổi trung niên…..” Tưởng Dập miệng thì châm chọc, nhưng chân vẫn chạy đuổi theo.

Bởi vì uống rượu nên Tạ Dịch An không lái xe. Anh nhìn Kiều Tinh Ngôn và những người khác đều lên chung một chiếc taxi, anh cũng gọi cho mình một chiếc: “Đến Đại học Nam.”

“Phiền anh dừng lại ở công viên Vườn Sao bên cạnh Viện Thiên văn ạ.” Tưởng Dập chui vào trong xe, bổ sung thêm một câu.

Trên đường đến Đại học Nam, có đi ngang qua khu chung cư của Tạ Dịch An. Tài xế đạp chân ga hơi dừng lại.

“Không cần, cứ đến Đại học Nam trước đi.” Tạ Dịch Na từ chối.

Tưởng Dập cảm thấy Tạ Dịch An quá khách khí: “Đàn anh, thật sự không cần phải thế đâu. Em lớn rồi, anh còn lo em sẽ lạc đường à? Không cần phải đưa em về đến tận nơi đâu.”

Tạ Dịch An chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, không trả lời, tiếp tục nói với tài xế: “Phiền anh đi theo chiếc taxi phía trước.”

Tưởng Dập: “?”

*

Kiều Tinh Ngôn không biết mình đã trở về ký túc xá từ lúc nào. Mãi cho đến khi tỉnh dậy lại lần nữa, cô phát hiện ra mình đang nằm trên giường của ký túc xá thân quen. Đầu óc cô như bị nhét đầy mớ bông gòn, cổ họng khô khốc.

Chuyện xảy ra ở quán bar đêm qua khá là mơ hồ, cô nhớ hình như mình đã gặp anh chàng vũ công kia. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần đen, và đeo một cặp…..kính?

Hình ảnh quá đỗi quen thuộc này khiến Kiều Tinh Ngôn không khỏi hoảng hốt, sao người đó lại là Tạ Dịch An cơ chứ?

Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác nằm trên giường, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra dạo gần đây.

Đúng là Tạ Dịch An đã lừa cô, nhưng cô cũng phải chịu trách nhiệm một phần trong chuyện này. Là do bản thân quá sơ suất, ngay từ đầu đã không cẩn thận kiểm tra lại.

Chuyện xảy ra thì cũng đã rồi, cô tức giận với Tạ Dịch An là thế, nhưng chăm chỉ học hành trên lớp lại là một chuyện khác. Cô không thể vì thế mà chán nản như vậy hoài được.

Nghĩ đến đây, Kiều Tinh Ngôn nhanh chóng xuống giường tắm rửa.

Sáng nay Thư Ngọc có tiết học nên dậy khá sớm, nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn thì không khỏi ngạc nhiên: “Cậu tới tận tiết ba, tiết bốn mới có lớp mà?”

“Ừm, tớ đến thư viện tự học trước.”

Thư Ngọc hơi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Tinh Ngôn: “Tinh Bảo này.”

“Ơi?”

Thư Ngọc định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Sao thế?”

“Cậu……ổn không?” Thư Ngọc có hơi do dự, không biết phải nên diễn đạt như thế nào: “Hôm qua, lúc nhìn thấy cậu ở bên cạnh hồ, tớ đã rất sợ đấy. Dù sao…..dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng phải lo cho bản thân trước đã. Đừng…..đừng làm mấy chuyện ngu ngốc đó.”


Kiều Tinh Ngôn sửng sốt, chợt “phụt” cười thành tiếng.

“Cậu nghĩ gì thế? Tớ chỉ bị lừa thôi. Có vậy thôi à.” Kiều Tinh Ngôn cắn dây thun, cột tóc cao lên: “Bây giờ tớ chỉ muốn học hành cho thật giỏi, biến cơn giận thành động lực. Tranh thủ cuối học kỳ này có thể chen chân vào trong top 3.”

Thư Ngọc bị lời nói táo bạo của cô làm cho ngạc nhiên, sau đó cười đáp: “Cậu nghĩ được vậy thì tốt. Hôm qua ba đứa bọn tớ lo chết đi được.”

Kiều Tinh Ngôn đang thu dọn cặp sách thì hơi khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Thư Ngọc.

“Chuyện ngày hôm qua….cảm ơn cậu.” Cô đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Thư Ngọc.

Cô biết, mình có ba người bạn cùng phòng vô cùng tuyệt vời.

“Ừ, không có gì.” Thư Ngọc cũng vỗ vỗ vào lưng Kiều Tinh Ngôn.

“Mới sáng sớm, hai cậu đừng có làm mấy cái trò ghê tởm đó được không vậy?” Tiền Khả Khả thò đầu ra ngoài, nhìn thấy hai đứa bạn mình đang ôm nhau.

“Đậu!” Cô ấy ôm chặt lấy chính mình: “Tinh Bảo, chắc chắn là cậu bị kích thích quá nên thành ra chuyển sang thích con gái luôn rồi.”

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Kiều Tinh Ngôn, Tiền Khả Khả bật cười. Cô ấy chỉ muốn trêu chọc cô để làm bầu không khí sôi động hơn thôi mà.

“Thôi được rồi, tớ không muốn ôm đâu. Cậu mua cho tớ cốc trà sữa nhé~”

Lương Linh cũng ngơ ngác bổ sung: “Loại thường, không đường với sữa nha.”

Không thêm đường….không thêm sữa…..

Kiều Tinh Ngôn ngước mắt lên: “Được, tối nay tớ sẽ đãi các cậu trà sữa và một bữa tiệc thật lớn~”

*

Một khi đã dấn thân vào việc học, thời gian sẽ trôi đi rất nhanh. Đến gần chạng vạng tối, Kiều Tinh Ngôn định là mời cả đám Tiền Khả Khả đi ăn món thịt nướng đang khá hot bên ngoài trường học. Vừa thu dọn đồ đạc để chuẩn bị xuất phát, cô nhận được điện thoại của Kiều Nhiễm.

Kiều Nhiễm lo lắng cầu xin cô giúp đỡ. Người chị em vốn dĩ đã đồng ý đi xem giúp cho cô ấy tạm thời không liên lạc được, nên đành phải nhờ Kiều Tinh Ngôn giúp đỡ. May mắn thay, mẹ của cô ấy cũng chính là bà nội của Kiều Tinh Ngôn, nên có gì thì phải ăn nói với bà nội sao đây?

Kiều Nhiễm nhõng nhẽo đến mức, thiếu chút nữa là khóc nhè đến nơi. Kiều Tinh Ngôn do dự hồi lâu, gật đầu đồng ý. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô chỉ đến đó gặp mặt rồi lấy cớ có việc phải đi ngay. Đương nhiên Kiều Nhiễm đồng ý ngay, vì bản thân cô ấy cũng không có ý định trao đổi sâu sắc với đối phương gì mấy.

Kiều Tinh Ngôn thở dài, tại sao một cô gái mới chỉ có hai mươi tuổi như cô lại phải chịu đừng mấy chuyện như thế này cơ chứ?

Cúp điện thoại, Kiều Tinh Ngôn cảm thấy có lỗi với đám bạn của mình: “Các chị em, bữa tiệc tối nay chắc phải hoãn lại rồi.”

Tiền Khả Khả đang nghịch điện thoại, nghe thế thì ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì……” Kiều Tinh Ngôn ngừng lại, rồi mỉm cười: “Tớ phải đi xem mắt.”

Xem mắt???

Ba người còn lại trong ký túc xá không khỏi bối rối.


“Chuyện dài lắm. Sắp tới giờ rồi, chờ tớ về tớ sẽ kể chi tiết cho các cậu.”

Kiều Nhiễm hẹn với đối phương lúc bảy giờ, mà giờ đã là sáu giờ rồi. Kiều Tinh Ngôn cũng không có ý định trang điểm hay thay đồ khác, chỉ cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.

Trong phòng, Thư Ngọc và Lương Linh đưa mắt nhìn nhau.

“Xem mắt?”

“Ừa.”

“Tinh Bảo mới hai mươi…..”

Lương Linh nhún vai.

Ngược lại, Tiền Khả Khả là người thường ngày hay nói nhiều nhất lại cúi đầu nghịch điện thoại.

[Thầy Tạ, anh đừng đến nữa. Tinh Bảo đi rồi.]

Tạ Dịch An: [Đi rồi?]

Tiền Khả Khả: [Đi xem mắt ạ.]

Bên kia không một tin nhắn hồi âm.

Tiền Khả Khả tắt điện thoại, ngẩng mặt lên như một đặc vụ chìm. May thay, Thư Ngọc và Lương Linh không cảm thấy điều gì bất thường.

Tạ Dịch An bị Kiều Tinh Ngôn chặn mọi cách liên lạc, thế nên anh chỉ có thể nhờ cô ấy giúp đỡ. Tiền Khả Khả thở phào nhẹ nhõm, nằm vùng kiểu này kích thích ghê.

*

Dựa theo địa chỉ mà Kiều Nhiễm đưa, Kiều Tinh Ngôn đến Thuý Nhã Hiên sớm hơn hai mươi phút.

Thuý Nhã Hiên là một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng ở thành phố Nam, được biết đến với không gian bên trong được trang trí đầy trang nhã. Sau khi nói tên Kiều Nhiễm ra, người phục vụ mặc sườn xám dẫn Kiều Tinh Ngôn đến chỗ ngồi đã được đặt từ trước.

Kiều Tinh Ngôn vừa ngồi xuống, điện thoại của cô lại rung lên, người gọi đến là từ một số điện thoại xa lạ.

Cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm dễ nghe của Tạ Dịch An: “Tinh Ngôn.”

Khuôn mặt bé nhỏ của Kiều Tinh Ngôn đột nhiên trở nên căng thẳng: “Tôi không muốn nói chuyện với kẻ lừa đảo.”

“Về cuộc phỏng vấn……”

“Thầy Tạ.” Kiều Tinh Ngôn đột nhiên ngắt lời Tạ Dịch An: “Tôi và ông Tạ sẽ tự trao đổi riêng về phần phỏng vấn. Còn về chuyện giữa chúng ta, không có gì để nói cả. Từ nay về sau cũng sẽ không động chạm gì nữa.”

Giọng nói của cô lạnh lùng, ngay sau đó cô cúp luôn điện thoại.

Trên hành lang vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng, phía sau màn ảnh là từng cặp nam nữ đang cười nói rôm rả. Kiều Tinh Ngôn tắt điện thoại, rũ mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trên bàn.

Những lời nói vừa rồi của cô nghe rất uy nghiêm và hả giận.

Đương nhiên, cô cũng đã luyện tập nó rất nhiều lần rồi.

Nhưng tại sao đến khi thật sự nói ra, cô lại chẳng thấy uy phong hay hả giận gì cả. Chỉ thấy trái tim bản thân trở nên chua xót, cả ánh mắt cũng thế.

Cô không thể vậy được, phải tập đứng lên thôi.

Kiều Tinh Ngôn hít một hơi thật sâu.

Một tin nhắn mới hiện lên trên Wechat, Tiền Khả Khả hỏi cô: [Tinh Bảo, cậu xem mắt ở đâu thế?]


Kiều Tinh Ngôn: [Thuý Nhã Hiên.]

Kiều Tinh Ngôn: [Sao thế?]

Tiền Khả Khả: [À, tại tớ thèm ăn bánh bao súp Phúc Ký ấy.]

Tiền Khả Khả: [Mà hình như chỗ đó không có, thôi dẹp đi.]

Kiều Tinh Ngôn chỉ cau mày, không nghĩ ngợi quá nhiều.

Đã bảy giờ rồi, thế mà người nọ vẫn chưa tới. Kiều Tinh Ngôn gọi điện cho Kiều Nhiễm, bảo cô ấy nhắn tin hỏi thăm thử xem có chuyện gì xảy ra, hay người ta bị kẹt xe gì hay không. Một lúc sau, Kiều Nhiễm gửi đến một ảnh chụp màn hình.

Kiều Nhiễm: [Xin chào anh Tạ, tôi đã đến rồi. Khi nào thì anh mới đến?]

Bên kia không trả lời.

Kiều Tinh Ngôn không nói gì.

[Cái người này thô lỗ thật đấy. Chẳng phải bà nội khen rằng anh ta rất ưu tú sao?]

Kiều Nhiễm: [Sao chị biết được. Em cứ ở lại đó thêm mười phút nữa, bên kia không tới thì em cứ rút lui.]

Kiều Nhiễm: [Sau này mẹ mà có hỏi, chị sẽ bảo là anh ta rất thô lỗ.]

Kiều Tinh Ngôn: [Được.]

Sau khi thông đồng với Kiều Nhiễm xong, Kiều Tinh Ngôn mở lại ảnh chụp màn hình. Avatar của người nọ nhìn có hơi quen. Cô phóng to lên, đó là hình ảnh một bầu trời đêm đầy sao.

Cô không thể nào quen thuộc hơn nữa.

Trên đời này thật sự có sự trùng hợp đến vậy sao? Hai người lại dùng chung một ảnh đại diện.

Kiều Tinh Ngôn có hơi ngây người.

Một lúc sau, giọng nói dịu dàng của người phục vụ vang lên trong nhà hàng: “Thưa anh, xin mời đi hướng này ạ.”

Kiều Tinh Ngôn ngẩng đầu lên, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen xuất hiện ở cuối tầm mắt.

Tạ Dịch An bước nhanh đến, cách một lớp kính mỏng gọng bạc, đáy mắt anh lộ vẻ lo lắng.

Hoá ra đúng là anh ấy.

Kiều Tinh Ngôn nghĩ, đây có tính là một tên tồi không?

Tạ Dịch An nhận được tin nhắn về Kiều Tinh Ngôn của Tiền Khả Khả, nên anh đã vội vã chạy tới. Anh không hiểu lý do vì sao cô bé lại đột nhiên muốn đi xem mắt.

Đến tận lúc này mới nhìn thấy được ai đó, nỗi lo lắng trong lòng cũng đã được trút bỏ.

Những nhớ đến chuyện Tiền Khả Khả bảo cô đến đây để xem mắt, Tạ Dịch An lại không khỏi cau mày.

Khi ánh mắt của cả hai giao nhau, Kiều Tinh Ngôn đột nhiên đứng dậy. Đôi mắt trong veo kia không còn vẻ dịu dàng, chiếm đầy ý cười như thường ngày nữa.

Cô nhìn Tạ Dịch An đang nhíu mày. Chắc hẳn anh không ngờ đến việc, người xuất hiện ở đây tối nay lại là cô.

“Thầy Tạ ngạc nhiên lắm phải không?”

Kiều Tinh Ngôn lên tiếng, khoé môi lộ ra nụ cười đầy xa cách: “Tôi cũng không nghĩ đến, hoá ra thầy Tạ lại muốn trở thành chú út của tôi cơ đấy.”

Tạ Dịch An: “…….?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui