Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em


Khi quay trở lại lớp, Trình An Nhã được chào đón bởi một xô nước lạnh đổ từ trên cửa xuống.

Cả người cô lập tức ướt sũng.
Mấy người trong lớp đang bận rộn chuyện của riêng mình, thấy một màn này thì không khỏi dồn hết sự chú ý về phía Trình An Nhã, xì xào xem trò vui.

Bọn họ rì rầm đánh giá một lượt từ đầu đến chân Trình An Nhã.
Trình An Nhã mặt lạnh tanh nhìn lại cơ thể bị ướt sũng rồi đưa mắt tới nhìn ba người đang cười trào phúng ngồi trong lớp kia.

Chả phải nói cũng biết ai là thủ phạm.
“ Trình An Nhã, trông mày đúng là xấu xí thật đấy, à không mày thậm chí còn không xứng với từ xấu xí.” Minh Nguyệt như thường lễ là người tiên phong nói trước.
Tiếp theo hai kia cũng hùa theo: “ Phải phải, vịt mà cũng đòi hóa thiên nga, kẻ thấp hèn cũng tơ tưởng được trèo cao.”
Không chỉ ba người họ cười cợt vì trò đùa lố bịch của mình mà cả lớp cũng kéo theo cười vào mặt cô.

Trình An Nhã chỉ cảm thấy hành động của mấy người này vô cùng ấu trĩ.
Những tưởng Trình An Nhã một là tức giận hai là sẽ khóc nấc lên ầm ĩ nhưng có vẻ bọn họ đã nhầm.

Biểu hiện của Trình An Nhã quá mức bình tĩnh khiến tất thảy bọn họ rất ngạc nhiên.

Trình An Nhã không thèm nán lại lâu, cô chậm rãi xoay người đi ra khỏi phòng học, hướng về phía tủ đồ cá nhân, lấy ra mọt túi đồ rồi trở vào phòng vệ sinh nữ.

Cô đã đề phòng từ trước nên có mang theo một bộ đồng phục khác để thay.
Trong phòng học, một cô giáo trẻ đang cầm phấn viết lên bảng mấy công thức hóa học.

Cho đến khi trong lớp phát ra vài tiếng cười mỉa mai, cô Hóa mới xoay người lại, nhìn thấy Trình An Nhã đang đứng trước cửa lớp, cô lạnh lùng hỏi: “ Giờ học bắt đầu được một lúc rồi mà sao giờ mới tới?”
Phải biết, cô Hóa được mệnh danh là bà phù thủy độc ác, bởi vì tính khí của cô cực kì không tốt, rất hay cáu gắt.
“ Cô ơi, bạn ấy là bạn mới chuyển tới, hồi nãy em có nhờ bạn ấy đi làm một số việc nên bạn ấy mới vào lớp muộn.”
Nghe thấy người giải vây là Cao Viên Viên, thái độ cô Hóa cũng hòa hoãn hơn được chút, người này là con gái của Cao tổng, làm gì có ai muốn đụng tới, cho dù tính khí cô không tốt nhưng trước mặt Cao Viên Viên cũng không dám tỏ rõ thái độ, không thể mất đi công việc này được.
Tới đây cô Hóa cũng không gây khó khăn nữa, chỉ nói: “ Được rồi, mau vào đi, về sau tới giờ của tôi, không được phép vào lớp muộn!”
Trình An Nhã cúi đầu cảm ơn rồi đi tới bàn của mình ngồi xuống.
“ Cậu vừa nãy đi đâu vậy? Tớ vừa vào lớp đã không thấy cậu đâu.”
“ Không có gì, gặp chút chuyện thôi.”
“ Ừm.”
Mà sao người cậu ướt quá vậy? Hôm nay trời cũng đâu có mưa.”
“Không có gì đâu.” Trình An Nhã mở sách vở ra, chăm chú nghe giảng.
Thấy Trình An Nhã không muốn trả lời câu hỏi, Cao Viên Viên cũng không nói gì thêm nữa.
Reng reng.
Thời điểm chuông tan học vang lên, Cao Viên Viên cất gọn sách vở, nói với Trình An Nhã: “ An Nhã, lát nữa cậu tới phòng thể dục dụng cụ đi, hội trưởng nhắn tin bảo tớ chuyển lời lại với cậu như vậy.

Tớ đi gặp anh Vân Tranh đây.”
“ Ừm, được thôi.”
Trình An Nhã sờ lên mái tóc của mình, vẫn còn hơi ẩm.

Cô định trở về kí túc xá để tẳm ửa thay đồ trước thì Cao Viên Viên lại nói thêm một câu: “ Cậu mau lên nhé, Thẩm hội trưởng chắc cũng ở đó đấy, anh ấy bảo tớ nhắc cậu khẩn trương một chút.

À, căn phòng đó ở tòa nhà đằng sau chứ không phải ở tòa nhà này đâu.

Tớ đi trước nhé.

” nói rồi Cao Viên Viên xoay người rời đi luôn.

Trình An Nhã ồ một tiếng rất nhỏ, hẳn là phải có chuyện rất gấp.

Cô cầm cặp sách lên, hướng tới phòng thể dục dụng cụ mà Cao Viên Viên đã nói, đi tới đó.
Đến nơi, bên trong tối tăm và đầy bụi bặm, giống như đã không sử dụng trong một thời gian dài rồi.

Trình An Nhã mò mẫm đi vào bên trong, tìm kiếm đèn để mở lên thì bỗng dừng rầm một tiếng, cửa bị đóng lại, cô hốt hoảng chạy về phía cửa, đập thật mạnh: “ Ai vậy? Ai ở ngoài đó vậy? Sao lại đóng cửa?”
Lại là tiếng âm thanh quen thuộc phát ra ở bên ngoài.
Tuyết Linh: “ Loại người như mày thì rất phù hợp ở những nơi như vậy.”
Minh Nguyệt: “ Đây là tòa nhà bỏ hoang, sẽ không có ai tới đây cứu mày đâu, ha ha.”
Uyển Như: “ Mày cứ ở đây với đám chuột bọ, kiến gián dơ bẩn kia đi.”
“ Mấy người làm gì vậy? Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ báo với thầy cô!” Trình An Nhã lục tìm trong cặp sách, nhưng… cô không thấy điện thoại của mình ở đâu hết.
“ Mày tính báo cho người ngoài biết bằng cách nào? Trong khi điện thoại của mày đang ở trong tay của bọn tao.” Uyển Như lắc lư điện thoại của cô trên tay, cười đùa nói.
“ Đúng là đồ ngu mà, điện thoại là vật phòng thân duy nhất mà cũng đánh rơi cho được.”
“ Đi thôi chúng mày, đừng phí thời gian ở đây nữa.”
Không còn nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài nữa, Trình An Nhã biết là bọn họ đã rời đi, cô đưa tay về phía trước quơ quào tìm đường.

Ở đây không có cửa sổ, cũng không có đồ vật nào sử dụng được, căn phòng này lại bị bỏ hoang, sẽ không có ai lui tới.

Trình An Nhã bất lực ngồi thụp xuống, nhưng cô biết bản thân sẽ không bị nhốt ở đây qus lâu vì Cao Viên Viên có nói Thẩm Tư Hoàng hẹn gặp cô ở đây nên chắc anh sẽ nhanh tới thôi.

Hiện tại tóc cô vẫn còn ướt, cả cơ thể hồi nãy bị ngấm nước cũng chưa được hong khô, đồng phục thì khá mỏng, cô cảm thấy rất lạnh.
Khoảng mấy tiếng sau đó, ánh chiều tà nuốt chửng không gian.


Cao Viên Viên chạy vào phòng hội học sinh thì thấy Thẩm Tư Hoàng đang chăm chú ghi chép gì đó.
“ Hội trưởng, anh giữ An Nhã lâu quá rồi đó, mau trả cô ấy lại cho em đi.”
Thẩm Tư Hoàng khó hiểu ngước nhìn: “ Em nói gì vậy, Từ lúc tan học tôi đâu có gặp Trình An Nhã.”
“Cái gì? Không phải anh gửi tin nhắn cho em bảo có chuyện muốn cậu ấy làm sao?”
“ Tin nhắn gì?”
“Thì đây nè.” Cao Viên Viên mở đoạn tin nhắn ra đưa tới trước mặt Thẩm Tư Hoàng để anh xem.
“ Nhìn kĩ lại đi, đây không phải tin nhắn tôi gửi.”
Cao Viên Viên khó hiểu nhìn lại màn hình điện thoại, sau đó thốt lên: “ Ồ, đúng rồi này, chết rồi lúc đó em không để ý kĩ.

Vậy là có người giả danh anh cố ý nhắn vậy sao?”
Thẩm Tư Hoàng cảm thấy không ổn: “ Vậy hiện giờ Trình An Nhã đang ở đâu?”
“ Em không biết… Khoan đã, lẽ nào cô ấy vẫn ở đó? Ở phòng thể dục dụng cụ trong tòa nhà cũ?”
Thẩm Tư Hoàng nhíu mày, vội mắc áo khoác rồi đứng dậy, trước khi đi anh nói với Cao Viên Viên: “ Em về kí túc xá trước đi, để tôi đi tìm Trình An Nhã.”
“A, a, được… em biết rồi.”
Thẩm Tư Hoàng nhanh chân chạy tới toà nhã cũ, đến trước phòng thể dục dụng cụ, anh thấy cửa bị khoá lại, Thẩm Tư Hoàng nói lớn: " Trình An Nhã, em có trong đó không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận