Vào tháng 9 năm sau, Kiều Hải Tinh thuận lợi trúng tuyển vào viện nghiên cứu sinh của Ương Mỹ, Xa tổng chu đáo đi đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ hoành tráng ở cả Chu Sơn và Bắc Kinh trước khi cô nhập học.
Nhưng mà cuộc sống sau khi kết hôn của vợ chồng Xa tổng lại không giống mọi người cho lắm.
Sự nghiệp học tập của bà Xa rất bận rộn, ở nội trú từ thứ hai đến thứ sáu, chỉ cuối tuần mới có thời gian về nhà.
Là người cô đơn lẻ bóng sau khi kết hôn, Xa tổng vừa cảm thấy hạnh phúc lại vừa đau thương, cô vợ nhỏ nhà mình giỏi giang lại có chí vươn lên, mình không thể kéo chân sau của cô ấy được đúng không?!
Mùa xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, cây cối tốt tươi, chim ca rộn ràng.
Sau hai năm yên lặng, dự án mới của Chiến Du đã ra mắt, bởi vì được chế tác hoàn hảo, cách chơi được đổi mới đầy sáng tạo đã tạo ra một cơn chấn động như sóng thần trong ngành sản xuất game online.
Mỗi lần mở một trang bị mới đều phải để lại một nhóm nhân viên nghiên cứu, phòng ngừa số người quá nhiều dẫn đến việc máy chủ gặp sự cố.
Truyền thông quốc tế vội vàng phỏng vấn Chiến Du, cũng ca tụng trò chơi là “Mô hình trò chơi thế hệ mới của Trung Quốc”.
Không lâu sau, game lần lượt được ra mắt ở Đông Nam Á, Châu Âu và Hoa Kỳ, nhận được những lời khen ngợi như nước thủy triều.
Như vậy, Chiến Du trở thành một trong những công ty game nổi tiếng trên thế giới như EA và Blizzard, ngành sản xuất trò chơi của Trung quốc đang từng bước từng bước vươn ra toàn thế giới.
(1)
(1): EA (viết tắt của Electronic Arts) và Blizzard Entertainment là hai nhà sản xuất game đình đám trên thế giới, bạn có thể gg search để biết thêm về những game nổi tiếng của hãng nhé.
Chẳng mấy chốc, Kiều Hải Tinh đã học cao học được một kỳ.
Thứ sáu, sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi thì Xa Thừa Vũ đến trường đón vợ tan học như thường lệ.
Khi ấy, ánh mặt trời đã dần lặn về phía Tây, từng nhóm người trẻ tuổi đi qua trước cổng trường, bỗng có một người mặc áo phông trắng, quần jean, đeo túi vải cách đó không xa xông vào tầm mắt, cô buộc tóc đuôi ngựa, nhìn thấy xe của Xa Thừa Vũ thì chạy như bay tới, lọn tóc lay động theo từng bước chân cô.
Xa Thừa Vũ để cây bút trong tay xuống cuốn sổ tay, khẽ nở một nụ cười dịu dàng rồi lại nhìn bộ áo sơ mi quần tây trên người mình, âm thầm quyết định lần sau tới đây mình phải đổi một bộ đồ thể thao.
Kiều Hải Tinh vui mừng hớn hở mở cửa xe, nhìn thấy Xa Thừa Vũ thì nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó ăn ý tiến tới trước mặt anh rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
Xa Thừa Vũ khẽ cười ra tiếng, anh lẳng lặng nhìn Kiều Hải Tinh rồi lại nhíu mày hỏi: “Lại không đeo nhẫn?”
Nhẫn cưới là Xa Thừa Vũ đặt làm riêng, giá cả không hề rẻ, mỗi lần vẽ Kiều Hải Tinh sẽ cẩn thận tháo ra cất đi để tránh bị thuốc màu làm bẩn, nhưng có đôi lúc cũng sẽ quên đeo lên, bị Xa Thừa Vũ bắt được mấy lần rồi.
Kiều Hải Tinh tinh nghịch nháy mắt một cái, “Tadaaaaa!” Cô ngẩng cổ lên rồi kéo một sợi dây chuyền ra từ trong cổ áo ra, mặt dây chuyền chính là chiếc nhẫn cưới của cô.
Cô cười cong mắt mong được khen ngợi: “Có phải em rất thông minh hay không, như vậy thì sẽ không làm bẩn nhẫn!”
Xa Thừa Vũ bật cười xoa xoa mái tóc cô, khẽ mắng: “Ngốc thật!”
Xe chạy, Kiều Hải Tinh lắc lư đầu chơi điện thoại di động.
Xa Thừa Vũ vừa lái xe vừa nói: “Tuần tới công ty sẽ đến trường học các em để tuyển dụng.” (2)
(2): 校招: thường được sử dụng校园招聘: chỉ việc các công ty tới trường đại học để mở các cuộc tọa đàm giới thiệu và tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp hoặc sinh viên tiềm năng tới làm việc tại công ty của mình.
Kiều Hải Tinh không yên lòng “À” một tiếng.
Xa Thừa Vũ vốn tưởng rằng cô sẽ rất hưng phấn, không nghĩ tới phản ứng lại bình thản như vậy, anh liếc sang rồi khẽ hỏi: “Đang nhìn cái gì thế?”
Kiều Hải Tinh ngượng ngùng cười cười: “Sắp tới sinh nhật của ba, đường núi không dễ đi, em muốn mua cho ông một chiếc xe để ông đỡ phải đi bộ.”
Xa Thừa Vũ gật đầu, “Mua chiếc nào tốt đi, anh chuyển thêm tiền vào trong thẻ của em trước, ngày mai anh đi xem xe cùng em.”
Kiều Hải Tinh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Em muốn dùng tiền của mình để mua.”
Xa Thừa Vũ đánh tay lái rồi cười nói: “Được được được, một bức họa của cô Kiều nhà chúng ta giá trị tới mấy trăm ngàn, mua một chiếc xe chỉ là chuyện nhỏ.”
Kiều Hải Tinh đỏ mặt làm bộ muốn đánh anh, lúc đưa tay lên đến nơi lại không nỡ, đổi thành vỗ nhẹ nhẹ hai cái, trêu chọc khiến cho lòng Xa Thừa Vũ ngứa ngáy, tăng ga phóng xe chạy thẳng về nhà.
Trước khung cửa sổ nào đó của một căn phòng trên tòa nhà dạy học, Tống Kỳ nhìn chiếc xe vừa phóng vụt đi kia rồi dài cổ kêu lên: “CMN, người lái chiếc xe kia không phải là bạn trai Tiểu Kiều đấy chứ?”.
Cậu khoác một tay lên vai Lục Dương, yên lặng thở dài rồi nói: “Này người anh em, học kỳ trước anh đây đã khuyên cậu tỏ tình với người ta rồi, cậu lại cứ do dự lưỡng lự mãi, bây giờ thì hay rồi?!”
Lục Dương đẩy tay cậu ta ra, vừa dọn bản vẽ vừa trầm giọng nói: “Đừng có nói bậy nói bạ, lên một chiếc xe thì có bạn trai à?”
Cậu đã từng hỏi bạn cùng phòng của Kiều Hải Tinh từ lâu rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói Kiều Hải Tinh có bạn trai!
Tống Kỳ nhún nhún vai, Lục đại tài tử có khác, tôi đánh giá cao thái độ bình tĩnh không chút sợ hãi này của cậu.
**
Thứ ba, Kiều Hải Tinh đang đọc một bài liên quan tới luận văn “Nghiên cứu và thẩm định các bức tranh và thư pháp của Trung quốc cổ đại”, Phong Giai Giai ở phòng ngủ bên cạnh hứng thú bừng bừng đến tìm cô.
Hai người cùng một thầy hướng dẫn nên bình thường quan hệ cũng rất tốt.
Tính cách Phong Giai Giai rất thoải mái cởi mở, kéo Kiều Hải Tinh nói chuyện: “Đi nào đi nào, Chiến Du đến để tuyển dụng sinh viên năm 4 đấy, mình đã nhờ một em gái giữ chỗ ngồi cho hai đứa mình rồi, còn chậm trễ nữa thì sẽ bị người khác ngồi mất đấy.”
“Chiến Du??” trong đầu Kiều Hải Tinh đầy dấu hỏi.
Phong Giai Giai vừa đưa quần áo cho Kiều Hải Tinh vừa nói: “Đúng nha đúng nha, mấy năm này Chiến Du phát triển rất mạnh, là niềm tự hào của nhân dân cả nước đó!! Mọi người cũng muốn đi chiêm ngưỡng một chút, cho dù không thể trúng tuyển thì dính chút tiên khí cũng tốt mà!”
Kiều Hải Tinh ngơ ngác nhận lấy quần áo rồi mặc vào, đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ miên man, cô bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nhớ ra rồi, cuối tuần Xa Thừa Vũ hình như đúng là đã từng nhắc tới chuyện tuyển dụng với cô, lúc ấy cô đang xem xe, căn bản không để tâm cho lắm.
Phong Giai Giai cầm lấy túi vải thay Kiều Hải Tinh rồi an ủi: “Đừng vỗ đầu, bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Hai người ra ngoài, cách đó không xa có thể thấy băng rôn hoan nghênh công ty Chiến Du tới tuyển dụng dọc theo đường đi, trong lòng Kiều Hải Tinh thích ý vô cùng, đó là công ty của chồng cô đó, nơi đó có một nhóm người đã cùng cô chiến đấu vượt mọi khó khăn, bây giờ thấy công ty ngày càng lớn mạnh, trong lòng cô lại có cảm giác tự hào và kiêu ngạo của một người mẹ già.
Kiều Hải Tinh lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ gửi Wechat cho “Chú”: Anh ở đâu vậy ạ?
Sau đó còn gửi thêm một icon cô bé ngốc đang xoay eo nũng nịu.
Hai người vừa mới tới cửa giảng đường liền bị đám người chặn lại, những cái đầu đen thui chen nhau ngó vào trong tạo thành bức tường người.
Kiều Hải Tinh thở dài, cái thể trạng gì mới có thể chen vào được đây??!
Phong Giai Giai cười khúc khích, kéo Kiều Hải Tinh xoay người đi sang một hướng khác.
“Mình biết có một cái cửa nhỏ phía sau khán đài, chúng ta đi vào từ chỗ đó!”
Mười phút sau, hai người đi vào một cái cửa nhỏ phía sau khán đài, Phong Giai Giai quen đường quen nẻo kéo Kiều Hải Tinh đi vào khán phòng.
Khi đi ngang qua một phòng hóa trang, Kiều Hải Tinh bỗng dừng chân lại, bên trong có mấy người đang ngồi, nam nữ đủ cả, nhưng cô chỉ nhìn một cái liền nhận ra, người ngồi tận cùng bên trong đang đưa lưng về phía cô kia không phải là chồng cô thì là ai!
Xa Thừa Vũ đang đứng đối diện một nữ đồng nghiệp khá lạ mắt, từ phía Kiều Hải Tinh có thể thấy rõ mặt cô bé, cô bé búi tóc tròn, mặt đỏ bừng đang rót nước cho anh, không biết Xa Thừa Vũ nói câu gì mà cô bé cười run lên.
Kiều Hải Tinh khẽ cắn môi, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thử, một tin nhắn cũng không có, cô hung tợn giậm chân một cái, dọa Phong Giai Giai giật mình, “Sao vậy Tiểu Kiều?”
Kiều Hải Tinh tức giận: “Không sao, không khí bên này không tốt, chúng ta đi nhanh đi!”
Xa Thừa Vũ như có cảm giác quay đầu lại, không có ai ở ngoài cửa cả.
Cô gái búi tóc tròn còn đang muốn tiếp tục nói chuyện với anh, anh đưa tay trái ra khẽ xoa trán, nói: “Cô đi sang hỗ trợ bên giám đốc Bùi đi.”
Cô gái búi tóc tròn bị chiếc nhẫn trên ngón áp út của Xa Thừa Vũ làm cho chói mắt, cô ta hơi mất hứng bỏ đi.
Đi vòng qua khán đài, cuối cùng Kiều Hải Tinh cũng tin tưởng lời Phong Giai Giai nói rồi, chậm chút nữa thôi thì chẳng còn chỗ mà ngồi nữa, các bạn học đứng đầy hai bên hành lang, không biết còn tưởng đây là một buổi hòa nhạc!
Em gái khóa dưới chiếm chỗ rất gần khán đài, Kiều Hải Tinh ngẩng đầu thì phát hiện Tống Kỳ và Lục Dương đang đứng trên hành lang cách đó không xa.
Hai người này cũng học cùng một thầy với Kiều Hải Tinh nên ngày thường quan hệ khá tốt.
Tống Kỳ nhìn thấy Kiều Hải Tinh, bèn kéo tay áo Lục Dương vẫy vẫy Kiều Hải Tinh.
Sau một lúc, Tống Kỳ kéo Lục Dương chen đến bên cạnh Kiều Hải Tinh.
“Oa, thật là trùng hợp, hai người cũng đến xem tuyển dụng hả!” Tống kỳ rất kinh ngạc.
Kiều Hải Tinh gật đầu, “Mình bị Giai Giai kéo tới.”
Mọi người chào hỏi nhau, chuyện trò câu được câu chăng.
Kiều Hải Tinh phát hiện hôm nay Tống Kỳ rất kỳ quái, lúc nào cũng nháy nháy mắt, Lục Dương cũng kỳ quái, đại tài tử ngày thường kín đáo khiêm tốn hôm nay lại nói nhiều hơn.
Kiều Hải Tinh thấp giọng hỏi Phong Giai Giai có cảm thấy kỳ quái hay không, Phong Giai Giai đĩnh đạc nói chắc là do kỳ tuyển dụng này khiến cho mọi người rất kích động ấy mà.
Buổi tuyển dụng nhanh chóng bắt đầu, cô gái búi tóc tròn khi nãy cầm microphone đi tới, với tư cách là người chủ trì của buổi tuyển dụng, cô gái nghiêm túc giới thiệu các thông tin về Chiến Du cho mọi người, khi nói đến lịch sử phát triển của Chiến Du, các bạn học phía dưới sôi nổi lắng nghe, hưng phấn như đánh máu gà vậy.
Kiều Hải Tinh cúi đầu, trong lòng buồn rầu nhìn điện thoại trống trơn.
Tống Kỳ ngồi bên cạnh vỗ vỗ bả vai Kiều Hải Tinh, lộ ra vẻ mặt đầy thống khổ.
Kiều Hải Tinh vội hỏi: “Cậu sao vậy?”
Kiều Hải Tinh thấy Lục Dương khẽ kéo Tống Kỳ, Tống Kỳ gỡ tay cậu ta ra rồi nói: “Tiểu Kiều à, ngày hôm qua mình đá bóng bị sái chân, bây giờ chân mình đau quá, mình có thể ngồi nhờ chỗ cậu để dựa vào được không?”
Kiều Hải Tinh vội vàng đứng lên khỏi chỗ ngồi, “Cậu ngồi đi Tống kỳ, đúng lúc mình đang ngồi mỏi.”
Dường như Tống kỳ còn hơi do dự, Kiều Hải Tinh đỡ cậu ta ngồi vào chỗ ngồi của mình, còn cô thì đứng ở bên cạnh Lục Dương, Tống Kỳ chắp hai tay nói cám ơn liên tục.
Cậu thừa dịp Kiều Hải Tinh không chú ý, nháy mắt một cái với Lục Dương, người anh em, anh đây bán đứng nhân cách cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi đấy.
Lục Dương nhắm mắt thở dài.
Không lâu sau, sau khi giới thiệu xong về công ty, cô gái búi tóc tròn nói rằng để tỏ lòng thành ý, CEO của Chiến Du là anh Xa đã đặc biệt tham dự buổi tuyển dụng lần này.
Giọng cô ta ngọt ngấy, lúc nói đến Xa Thừa Vũ, mi mắt cũng nhuốm đầy ý cười.
Xa Thừa Vũ từ phía sau khán đài đi tới, búi tóc tròn cười khanh khách đưa mic cho anh.
Xa Thừa Vũ khẽ gật đầu, chào hỏi các bạn học.
Sự nhiệt tình của các sinh viên dưới khán đài lập tức bùng cháy, không ngờ vị tổng giám đốc trong huyền thoại không chỉ tài hoa hơn người mà lại còn cao ráo đẹp trai.
Trong giảng đường vang lên những tràng pháo tay và tiếng hò reo nồng nhiệt.
Xa Thừa Vũ mỉm cười, xuyên qua khán phòng đông đúc, liếc mắt liền thấy được Kiều Hải Tinh đang đứng trong góc, cô cũng nhìn thấy anh, Xa Thừa Vũ dịu dàng mỉm cười với cô, nhưng cô không biết mà còn nghiêng đầu qua nói chuyện cùng với nam sinh bên cạnh.
Xa Thừa Vũ hít sâu một hơi, bắt đầu diễn giảng, thỉnh thoảng ánh mắt anh liếc về một góc kia.
Nam sinh bên cạnh Kiều Hải Tinh cao hơn cô một cái đầu, cậu ta đứng ở sau lưng cô, che chắn cô khỏi đám người xung quanh, dùng hai tay vòng lại tạo cho cô một không gian nhỏ.
Thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện đôi ba câu, còn rất ăn ý cười cười.
Diễn giảng kết thúc, sinh viên dưới khán đài không tiếc những tràng pháo tay như muốn lật nóc phòng, Xa Thừa Vũ ho nhẹ, tiếng vỗ tay dần dần dừng lại, chỉ nghe thấy anh nói: “Vừa nãy người chủ trì nói cũng không hoàn toàn đúng.” Giảng đường an tĩnh lại trong giây lát, ngay cả những người đang xì xào bàn tán cũng ngừng lại.
Xa Thừa Vũ nói tiếp: “Lần này tôi tới đây không chỉ để biểu đạt thành ý của Chiến Du, mà còn vì vợ của tôi đang học tại đây.” Anh nhìn về phía Kiều Hải Tinh, mỉm cười dịu dàng và nói: “Cảm ơn vợ của tôi đã đến nghe tôi diễn giảng, bạn học nghiên cứu sinh năm hai Kiều Hải Tinh chính là vợ của tôi, kính mong sau này các bạn học có thể chiếu cố vợ tôi về học tập cũng như trong cuộc sống nhé.”
Lời vừa dứt, giảng đường yên lặng trong giây lát, sau đó lại xôn xao ồn ào ngay tức khắc.
Trời má! Vợ của ông trùm học chung trường với chúng mình á!
Mấy bạn học ở hàng sau rối rít đứng lên để nhìn về phía Kiều Hải Tinh.
Phong Giai Giai, Tống Kỳ và Lục Dương đều ngạc nhiên vô cùng, nhìn Kiều Hải Tinh với ánh mắt không thể tin nổi, chẳng qua là ba ánh mắt chứa đựng nội dung khác nhau:
Phong Giai Giai: Ôi má ơi, cô ấy lại là vợ của ông trùm luônnnn!!!
Tống Kỳ: CMN xong đời rồi, lần này anh em ta không vui nổi rồi!!
Lục Dương: … Yêu người không nên yêu…
Khi âm thanh xung quanh đã nhỏ xuống, Xa Thừa Vũ nói tiếp: “Cảm ơn các bạn học đã tham gia buổi tuyển dụng trong quy mô trường đại học của chúng tôi ngày hôm nay, hy vọng mọi người có thể tìm được chức vị hài lòng.”
Anh cúi chào, trả lại mic cho người chủ trì rồi trở lại phía sau khán đài theo lối cánh gà.
Hai phút sau Kiều Hải Tinh nhận được một tin nhắn của Xa Thừa Vũ: Vợ ơi, anh chờ em ở bên phía ngoài cửa sau của khán phòng.
Khuôn mặt Kiều Hải Tinh đỏ lên, trong lòng lại ngọt ngào như mật, cẩn thận xuyên qua đám người.
Cửa sau không có sinh viên, Xa Thừa Vũ thân hình cao ráo sáng sủa đứng trong ánh nắng chiều tà, anh nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì mỉm cười rồi đưa tay về phía cô.
Kiều Hải Tinh cố gắng nín cười, cong môi đưa tay cho anh.
Ra khỏi giảng đường, hai người thong thả đi dạo trên con đường mòn trong khuôn viên sân trường.
Gió đêm thổi tới, giống như bàn tay của người yêu nhẹ vuốt ve gò má, vừa êm ái lại ấm áp.
Xa Thừa Vũ không hỏi nam sinh kia là ai, Kiều Hải Tinh cũng không nhắc đến cô gái búi tóc tròn.
Bởi vì bọn họ đều biết trong long lẫn trong mắt đối phương chỉ có một người, đó chính là mình.
Hai người đi tới một bóng râm dưới rừng cây, bỗng nhiên Kiều Hải Tinh có chút nghĩ mà sợ, “Anh à, nếu như ban đầu em học thẳng lên cao học, không tới trọ nhà Bao Hoài, có phải sẽ vĩnh viễn không gặp được anh hay không?”
Xa Thừa Vũ nắm chặt bàn tay cô, anh nói: “Sẽ không đâu em.”
Kiều Hải Tinh nghiêng đầu: “Tại sao?”
Xa Thừa Vũ cười cười: “Nếu như em học lên cao học, sẽ tham gia buổi tuyển dụng sinh viên đại học của anh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em sẽ nộp CV vào một vị trí nào đó trong công ty anh, trải qua nhiều lần sàng lọc rồi được công ty nhận.”
“Sau đó nữa?”
“Sau đó em sẽ gặp anh vào một ngày đẹp trời nào đó.”
“Và?”
“Và em sẽ yêu anh, cuối cùng trở thành mẹ của bé Xa…”
TOÀN HOÀN VĂN.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...