Lý Đô Khả vừa nhìn trộm vừa rón rén đi về phía trước, bỗng một tiếng “bang” khẽ vang lên ở phía trước, sau đó ánh đèn ở bên dưới và xung quanh chân cô nối tiếp nhau sáng lên.
Thôi xong, sẽ không phải là bị phát hiện rồi đấy chứ?
Lý Đô Khả quay đầu muốn đi, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng, “Khả Khả!”
Bước chân Lý Đô Khả khựng lại, cô quay người thì nhìn thấy Sở Hàng đứng trong ánh đèn.
Cậu mặc một bộ âu phục nghiêm chỉnh, thu hồi lại vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, cả người trông thật trang trọng và nghiêm túc.
Mái tóc của cậu dường như đã được tạo kiểu vô cùng cẩn thận, lộ ra cái trán trơn bóng và khuôn mặt thanh tú, trong vẻ thành thục lại có chút cảm giác thanh niên trẻ trung.
Lý Đô Khả không khỏi nín thở, cô nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình, trong lòng như có một tràng pháo hoa vừa nổ tung, giống như có gì đó đã quanh quẩn trong lòng cô thật lâu nay bỗng trở nên sống động như thật.
“Khả Khả!” Sở Hàng lại gọi tên cô lần nữa, cậu cầm một bó hoa đi về phía cô, bóng dáng cậu dường như trở nên cao ráo hơn dưới ánh sáng mềm mại của những ngọn đèn.
Lý Đô Khả mấp máy môi, nhưng cũng không nói gì.
Sở Hàng đến gần cô, giọng cậu cất lên vừa thẳng thắn lại hết sức trong trẻo: “Khả Khả, tôi có lời muốn nói với chị.” Cậu dừng lại trước mặt cô, Lý Đô Khả cũng không dám ngẩng đầu nhìn cậu, cô lo lắng đến mức hai hàng mi rung rung.
Sở Hàng: “Thật ra tôi đã thích chị từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tôi đã bắt đầu thích chị.”
Cậu hơi ngượng ngùng, cúi đầu khẽ cười ra tiếng, lại tiếp tục nói: “Cho nên tôi hao tổn tâm sức tiếp cận chị, muốn ở bên cạnh chị, chính là hy vọng có một ngày chị có thể nhìn về phía tôi.”
Sở Hàng hơi dừng lại, thần sắc trở nên khổ sở, “Lâu nay tôi cũng không dám thổ lộ, tôi sợ một khi tôi nói ra chị sẽ lập tức ly hôn với tôi.
Tôi sợ chị để ý chuyện tôi ít tuổi hơn chị, cho rằng tôi chỉ là hứng thú nhất thời.
Nhưng tôi biết tôi không phải như vậy, Khả Khả, tôi thật sự rất thích em.”
Sở Hàng thử kéo tay cô, bàn tay Lý Đô Khả lạnh lẽo, cô hơi tránh ra nhưng không tránh được nên không động đậy nữa.
Sở Hàng dịu dàng nói: “Tôi không mong ước xa vời rằng em có thể thích tôi như tôi thích em, chỉ hy vọng em có thể cân nhắc đến tôi một chút.
Tôi…… Tôi vĩnh viễn nguyện ý là người cùng em ngồi thuyền hải tặc.”
Sau vài giây, Sở Hàng thấy cô vẫn không có phản ứng gì, cậu cứng rắn nhét bó hoa vào tay cô, cười hì hì chơi xấu nói: “Cân nhắc về tôi một chút nhé?!”
Lý Đô Khả cảm thấy mình vui muốn điên lên mất, hốc mắt cô ngậm đầy nước mắt, lại còn phải nỗ lực áp chế ý cười nơi khóe miệng.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, không mặn không nhạt nói: “Nhưng mà có người chê tôi dính người mà!”
Sở Hàng lập tức chân chó nói: “Em không dính người, là tôi dính người tôi dính người nhất, tôi chính là chó nhỏ dính người, gâuu!”
Lý Đô Khả rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng.
Thấy cô cười, Sở Hàng vừa kích động lại vui mừng, “Em đồng ý rồi có phải hay không? Em đồng ý ở bên tôi rồi sao?!”
Lý Đô Khả: “Bây giờ lại hơi hối hận……”
Đôi mắt Sở Hàng trừng lớn, “Không kịp nữa rồi!!!”
Cậu kéo đôi tay cô qua rồi nắm chúng trong lòng bàn tay mình, chậm rãi giúp cô ủ ấm tay.
Sau đó ghé sát vào tai cô, nở nụ cười đầy lưu manh, “Sở gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai rộng mở vô hạn, chị gái nhỏ kiếm được món hời to rồi!”
Lý Đô Khả khẽ đấm lên ngực cậu một cái, “Đồ bảnh chọe này! Thế mà dám lừa em hả, để rồi xem em xử anh như thế nào! Không phải anh gọi rất nhiều bạn bè thân thiết tới cổ vũ à? Sao lại chỉ có một mình anh tới vậy?”
Sở Hàng làm nũng lôi kéo tay Lý Đô Khả, “Thiết lập bạn bè thân thiết trong bài đăng kia chỉ có mình em xem được thôi, em có thể tới mới là điều quan trọng, những người khác có cũng được, không có cũng không sao mà……”
Quần chúng vây xem thật sự không nhìn nổi nữa, từ trong một góc sôi nổi đi ra, Kiều Hải Tinh kéo theo Xa Thừa Vũ, phía sau còn có Tiểu Xuyên đang cầm camera quay chụp.
Kiều Hải Tinh thở phì phò nói: “Sở Hàng!! Cậu là cái đồ qua cầu rút ván, cậu nhìn mấy ngọn nến này, mấy dây đèn này xem, là ai giúp cậu sắp đặt hả?? Thế mà cậu lại dám nói chúng tôi là mấy người có cũng được không có cũng không sao……”
Tiểu Xuyên chậm rãi đưa camera tới gần, nói thêm vào: “Còn nữa, là ai đã ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp này của cậu hả……”
Sở Hàng: “……”
Sở Hàng trừng mắt ra hiệu với ba người, ý bảo mọi người chừa chút mặt mũi cho cậu ở trước mặt vợ kiêm bạn gái mới của cậu.
Kiều Hải Tinh vẫn tức giận như cũ, Tiểu Xuyên vẫn đưa ống kính quay mọi người một vòng, chuyên chú thực hiện tốt bổn phận của một nhiếp ảnh gia, dường như chỉ có Xa Thừa Vũ là nhìn hiểu sự thỉnh cầu trong im lặng của cậu.
Xa Thừa Vũ cười cười, kéo cô bạn gái nhỏ đang phồng má tức giận như cá nóc qua một bên rồi nói: “Được rồi, Sở Hàng đã đặt chỗ ở nhà hàng bên dưới rồi, họ chỉ giữ chỗ trong vòng một giờ, chúng ta phải nhanh lên.”
Sở Hàng như được đại xá, cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta dọn dẹp một chút rồi nhanh chóng đi ăn cơm thôi, đi nào đi nào!”
Xa Thừa Vũ cười như không cười nhìn cậu một cái, Sở Hàng biết, tháng sau lại phải thức đêm tăng ca rồi.
Một câu nói của Xa tổng, Sở Hàng mệt đến gãy chân!.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
Năm người đến nhà hàng xoay dưới lầu ăn cơm, hiển nhiên Lý Đô Khả không quá vừa lòng đối với lối ăn mặc như người đi cướp của người giàu chia cho người nghèo này của mình, nếu sớm biết người Sở Hàng muốn thổ lộ chính là mình thì cô nhất định phải trang điểm thật đẹp!
Còn bị Tiểu Xuyên chụp được nữa, ôi cái lịch sử đen tối này!
Một bữa cơm này coi như lấy máu của Sở Hàng, mọi người vui vẻ ăn thỏa thích.
Ngày hôm sau Xa Thừa Vũ phải đi Mỹ bàn chuyện hạng mục, vì thế anh đưa Kiều Hải Tinh trở về trước.
Thẳng đến khi phía đông hửng sáng, gà trống kêu từng hồi như chuông báo thức, Kiều Hải Tinh vẫn chưa chờ được Lý Đô Khả về nhà.
Cô gọi điện thoại cho Lý Đô Khả, tắt máy.
Cô gọi điện thoại cho Sở Hàng, cũng tắt máy.
Cuối cùng cô gọi điện thoại cho Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên nói lúc này chắc là hai người kia đang ăn sáng ở khách sạn rồi, bảo Kiều Hải Tinh không cần phải lo lắng làm gì.
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Hải Tinh cảm khái sâu sắc, chung quy cũng giống như cái chuyện ăn mặc ấy mà, cô gái cùng nhau lớn lên từ nhỏ với mình, chúng ta không giống nhau!!!
**
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, Xa Thừa Vũ đi Mỹ công tác, Kiều Hải Tinh tự mình ngồi xe điện ngầm đi làm rồi lại tan tầm.
Tối hôm nay, Kiều Hải Tinh làm việc thêm một lúc ở công ty, khi ra ngoài thì quầy lễ tân cũng đã tan làm.
Cô ra khỏi cửa lớn của công ty, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cách đó không xa, vóc dáng khá cao nhưng lại rất gầy, cảm giác như một trận gió thổi tới là có thể thổi bay anh ta, người nọ vừa đứng hút thuốc vừa nhìn về phía công ty.
Bước chân Kiều Hải Tinh dừng lại, nhìn người đàn ông kia đầy nghi hoặc, vừa muốn đi qua hỏi xem anh ta có chuyện gì thì người đàn ông kia lại dập tắt tàn thuốc rồi xoay người bỏ đi.
Liên tiếp ba ngày, Kiều Hải Tinh đều đụng phải người đàn ông đó.
Hôm nay, Kiều Hải Tinh không đợi anh ta rời đi đã nhanh chân đi qua gọi anh ta lại.
Người đàn ông nheo mắt đánh giá cô gái nhỏ trước mặt, thật lạ mắt, không phải nhân viên ở công ty trước kia.
Không phải là người quen, hơi đáng tiếc.
Kiều Hải Tinh bị anh ta quan sát nên hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn lễ phép hỏi: “Chào anh, tôi thấy anh đã loanh quanh ở bên ngoài công ty chúng tôi mấy ngày nay rồi, anh muốn tìm người nào sao? Hoặc là có chuyện gì khác ạ?”
Người đàn ông bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, chậm rãi phun ra một ngụm khói cuối cùng, khàn giọng hỏi: “Cô là nhân viên của công ty này à?”
Kiều Hải Tinh gật đầu.
Hai tay người nọ đút ở trong túi, dựa người vào tường.
Dường như lúc quan sát người khác, anh ta luôn ngẩng đầu rũ mắt nhìn xuống bạn.
Như thể anh ta là vương giả trời sinh, tất cả mọi người đều phải thần phục ở dưới chân anh ta.
Cho dù hiện tại gầy yếu không chịu nổi, thế nhưng vẫn giống một con khổng tước cao ngạo.
Anh ta hất cằm chỉ về hướng công ty rồi hỏi: “Xa tổng của các cô đâu rồi?”
Kiều Hải Tinh nhíu mày, đề cao cảnh giác, “Anh tìm Xa tổng làm gì?”
Có vẻ như tâm trạng của người đàn ông này khá tốt, bằng lòng nói thêm mấy câu với cô, “Vừa là đồng nghiệp cũ, vừa là bạn cũ, tới tìm cậu ta tụ tập thôi.”
Kiều Hải Tinh biết gần hết những đồng nghiệp cũ của Xa Thừa Vũ, trong khoảng thời gian công ty mở rộng quy mô này, không ít đồng nghiệp trước kia đều nghe tin rồi tới đây ăn máng khác.
Nếu là người mà Kiều Hải Tinh chưa từng gặp, có lẽ chỉ có một người.
Kiều Hải Tinh hỏi: “Anh là…… Địch An Hòa?”
Người đàn ông kia có vẻ khá bất ngờ, lại hơi mừng rỡ, anh ta đứng thẳng người khỏi bức tường, hỏi lại cô một cách đầy hứng thú: “Cô biết tôi à? Cô là ai?”
Sắc mặt Kiều Hải Tinh lạnh xuống, chính là người này, lúc trước chính anh ta đã liên hợp với Lương Phương Châu của Khoa học kỹ thuật Hướng Thượng lấy trộm số hiệu quan trọng và đấu pháp chơi của hạng mục mà Xa Thừa Vũ đã khai phá, khiến anh ấy trở nên suy sụp và chán nản không gượng dậy nổi.
Kiều Hải Tinh không trả lời anh ta, cô cất giọng cảnh cáo: “Bất kể anh có mục đích gì, mời anh cách xa Xa Thừa Vũ ra một chút!”
Sự hứng thú của Địch An Hòa càng tăng thêm, “Ôi chao, che chở cậu ta như vậy sao? Để tôi đoán xem hai người có quan hệ gì nhé…… Cô thích cậu ta à? Ha ha ha ha ha……”
Địch An Hòa cất tiếng cười to, sau đó lại tặc lưỡi cảm thán hai câu, “Vô dụng thôi, Xa Thừa Vũ chính là một tên đầu gỗ, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu nữ sinh trong tối ngoài sáng theo đuổi cậu ta, nhưng ngay cả mí mắt cậu ta cũng chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái.”
Anh ta quan sát đánh giá Kiều Hải Tinh một phen, vỗ vỗ bả vai cô rồi nói: “Từ bỏ sớm đi cô gái nhỏ ơi, chết sớm siêu sinh sớm!”
Kiều Hải Tinh vô cùng chán ghét hất tay anh ta ra, không nghĩ tới lại khiến anh ta lảo đảo đứng không vững.
Cô đến gần Địch An Hòa, túm lấy cổ áo anh ta rồi nói: “Tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, tôi lặp lại lần nữa, cách xa anh ấy ra.
Tất cả những gì anh ấy có bây giờ đều là anh ấy cố gắng dốc sức làm ra, tôi đây sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào động tới một phân một xu nào.
Nếu không, có lấy cái mạng này của tôi, tôi cũng sẽ đòi cả vốn lẫn lời về!”
Sắc mặt Địch An Hòa chợt trắng bệch, Kiều Hải Tinh buông anh ta ra, anh ta ngồi xổm ở ven tường ho khan không ngừng.
Sự im lặng bao trùm hai người, từng đợt tiếng còi ô tô vang lên bên lề đường, không khí hơi lạnh, thỉnh thoảng lại có cơn gió thổi tới.
Địch An Hòa ho đủ rồi, giương mắt nhìn về phía Kiều Hải Tinh, lẩm bẩm: “Vẫn là Xa Thừa Vũ may mắn, may mắn quá mà……”
Anh ta vừa nói vừa đứng lên, bước chân lang thang vô định đi về phía bên đường.
Kiều Hải Tinh lấy điện thoại ra, hơi suy nghĩ rồi gọi cho Tiểu Xuyên.
Tiểu Xuyên nghe máy, “Hải Tinh à, có chuyện gì vậy?”
Kiều Hải Tinh đi thẳng vào vấn đề, “Anh Tiểu Xuyên, em gặp Địch An Hòa rồi.”
Dường như Tiểu Xuyên hơi khựng lại, sau đó hỏi: “Ở đâu cơ?”
Kiều Hải Tinh: “Ở cửa công ty, mấy ngày nay em tăng ca, anh ta liên tục chờ ở cổng lớn ba ngày rồi.”
Tiểu Xuyên hơi suy nghĩ, chung quy i vẫn cảm thấy việc Địch An Hòa xuất hiện rất kỳ quái, trước đây, lúc có người đưa tin nóng về việc Lương Phương Châu ác ý mua đi tài liệu quan trọng của hạng mục đã cung cấp rất nhiều tài liệu bí mật quan trọng, anh và Xa Thừa Vũ đều hoài nghi là Địch An Hòa làm, bọn họ đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể liên lạc được với anh ta.
Vậy tại sao bây giờ anh ta lại đột nhiên xuất hiện?
Tiểu Xuyên: “Mấy ngày nay lão đại chưa về, em đừng tăng ca nữa, nếu lại gặp phải anh ta thì không cần nói gì cả, chờ lão đại trở về sẽ xử lý.”
Kiều Hải Tinh lo lắng, “Anh Tiểu Xuyên, anh nói thử xem anh ta có thể hại chú ấy hay không?”
Tiểu Xuyên cười, trong lòng lại nói chị gái nhỏ ơi, nếu để cho bạn trai chị nghe được mấy lời này, không biết anh ấy nên khóc hay nên cười đây?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...