Hạnh Phúc Vì Em


Hai người đối mặt hai giây.

Hơi thở hai người quấn quýt, bờ môi gần kề.

Kiều Hải Tinh: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì vậy???
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô nhanh chóng biến thành một trái cà chua chín mọng.

Xa Thừa Vũ cảm giác được cô gái nhỏ muốn chạy, anh vươn tay phải che phủ trên đầu cô, hơi dùng một chút lực ấn cô trở về.

Hai người lại hôn thêm lần nữa.

Đôi mắt Kiều Hải Tinh đột nhiên mở to.

Xa Thừa Vũ trằn trọc quấn quýt làn môi cô, mang theo nỗi khao khát tha thiết cùng niềm vui khi sống sót sau tai nạn.

Qua một hồi lâu, anh thả chậm tiết tấu, nhẹ nhàng tách hàm răng của cô ra, từng chút từng chút công thành đoạt đất, vừa dịu dàng lại tỉ mỉ.

Cả người Kiều Hải Tinh nhũn ra, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mình cần mình cứ lấy.

Tay phải của Xa Thừa Vũ ôm lấy vòng eo của cô, kéo người vào trong ngực mình.

Trọng tâm của Kiều Hải Tinh không vững, giây tiếp theo cả người ngã vào trên người anh, cô sợ đụng tới cánh tay bị thương của anh nên hai tay nhỏ bé vô lực chống đỡ trên ngực anh.

Xa Thừa Vũ xoay người đè Kiều Hải Tinh xuống dưới rồi cúi đầu tiếp tục nụ hôn nồng nàn.

Cửa phòng bệnh bị người nào đó đẩy ra kêu “rầm” một tiếng.

Tiểu Xuyên, Sở Hàng, Lý Đô Khả, Viên Thiến, phía sau còn có một loạt bác sĩ hộ sĩ đi theo, mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Hai người trên giường bệnh đều sửng sốt, sau đó Kiều Hải Tinh lập tức ngồi dậy, chạy một mạch bò lên trên giường bệnh của mình, vén chăn lên chui ngay vào bên trong.

……
“Ôi chao, trạng thái của bệnh nhân rất tốt mà nhỉ, có lẽ tôi không cần kiểm tra nữa rồi.

” Một vị bác sĩ già thông thái cười ha ha rồi xoay người đi ra ngoài, còn không quên nhắc nhở mấy thực tập sinh đang trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh: “Không đi còn muốn đứng đấy học hỏi kinh nghiệm à?”
Bác sĩ hộ sĩ đều đi rồi, mấy người Tiểu Xuyên xấu hổ đứng ở cửa, vào cũng không được, ra cũng không xong.

Xa Thừa Vũ chậm rãi ngồi dậy, giọng nói trong trẻo rõ ràng: “Đóng cửa lại, đừng để cho gió lùa vào người Hải Tinh.


Ôiiiii, mấy người liếc nhìn nhau.

Chanh dưới tàng cây cô, tôi và anh ta.

(1): nói về sự ghen ăn tức ở như trong lời bài hát parody “Quả Chanh” của Trần Trác Hào và Lương Bằng Kiệt: Quả chanh ở trên cây chanh, tôi và anh ở dưới gốc cây chanh, hôm nay chúng ta đều là yêu tinh chanh”.


Bình tĩnh nhất vẫn là Lý Đô Khả, giờ phút này đây, trong lòng cô có một loại chua xót của người mẹ hiền khi cải trắng nhà mình bị heo cắp mất.

Cô ấy đẩy cửa tiến vào, đi đến trước giường bệnh của Kiều Hải Tinh, nắm chăn của cô lên lắc lắc rồi nói: “Tiểu Hải Tinh cậu mau ra đây cho mìnhhh.


Mấy người rốt rít đi vào phòng bệnh theo.

Kiều Hải Tinh sống chết không chịu chui ra.

Cô sống không nổi, tạm biệt nhân gian!
Viên Thiến cũng khuyên: “Hải Tinh, em mau ra đây đi, bên trong không khí không tốt đâu mà!”
Kiều Hải Tinh co lại như một quả bóng, coi thường ngôn ngữ của loài người.

Xa Thừa Vũ cười ra tiếng, “Mặc kệ cô ấy đi, cứ để cô ấy ngây ngốc một lúc.


Mấy người lúc này mới bỏ cuộc, Sở Hàng nhìn tình trạng của Xa Thừa Vũ một lượt rồi hỏi: “Lão đại, anh còn có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Xa Thừa Vũ: “Thể xác và tinh thần đều rất vui sướng.


Mọi người: Thật sự không chịu nổi nữa rồi, cầu xin bệnh viện mau chóng khiêng giường tới đây đi, tôi cần cấp cứu!!!
Đây là lần đầu tiên Tiểu Xuyên cảm thấy ghét bỏ sâu sắc đối với lão đại của mình, anh lôi kéo Sở Hàng, nói: “Lão đại, bọn em không quấy rầy anh nữa, buổi sáng ngày mai em sẽ yêu cầu bác sĩ tới kiểm tra lại cho anh.


Xa Thừa Vũ: “Ừ, khuya rồi, lúc trở về mọi người nhớ chú ý an toàn.


Tiểu Xuyên: “Vâng,” anh ấy suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm một câu: “Lão đại, vậy hai người nghỉ ngơi thật tốt nhé.


Anh ấy nói bốn từ “nghỉ ngơi thật tốt” hết sức tròn vành rõ chữ, sau đó thấy quả bóng bọc chăn trên giường đang run rẩy bất an.

Sau khi mấy người rời đi, phòng bệnh an tĩnh trở lại.

Sau một lúc lâu, Xa Thừa Vũ mới chậm rãi mở miệng, “Kiều Hải Tinh, ra đây nào.


Không phản ứng.

Xa Thừa Vũ đi qua, xách chăn lên, trầm giọng hỏi: “Nhất định không ra?”
Quả bóng nhỏ lại rung rung.

Anh tức cười, duỗi tay vào trong chăn thăm dò, chạm đến một cái cổ chân nhỏ bé.

Ngón tay hơi lạnh lẽo cầm lấy mắt cá chân, sống lưng Kiều Hải Tinh cứng ngắc, không nhịn được “Ahh” một tiếng.


Tay Xa Thừa Vũ khựng lại, mím môi, thở phào một hơi, nhẹ nhàng kéo người ra ngoài.

Kiều Hải Tinh đã ở trong chăn buồn chán quá lâu, cả khuôn mặt đỏ hồng, tóc tai rối bù.

Xa Thừa Vũ cảm thấy buồn cười, giơ tay lên giúp cô sửa lại mấy sợi tóc tán loạn.

Kiều Hải Tinh vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn anh.

Khuôn mặt Xa Thừa Vũ tràn đầy ý cười, anh cúi người hỏi: “Thừa dịp anh ngủ rồi phi lễ (2) với anh, bây giờ lại sợ anh hưng sư vấn tội (3), hửm?”
(2): 非礼: phi lễ: trái với cách cư xử tốt đẹp
(3): 兴师问罪: hưng sư vấn tội: chỉ việc khi một người tức giận thì tập hợp một đám người tới trước cửa chất vấn và xử lý đối thủ.

Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm “Mộng Khê bút đàm” của nhà bác học Thẩm Quát.

(Tham khảo từ gg)
Cánh môi Kiều Hải Tinh sắp bị cô cắn nát mất rồi, nghĩ lại thì hình như vừa nãy cô cũng bị “Phi lễ” cơ mà?!
Cô “cây ngay không sợ chết đứng” ngẩng đầu lên, một đôi mắt tròn xoe trong sáng.

Xa Thừa Vũ nhướng mày nhìn cô, sau đó khẽ ôm lấy eo cô, hơi cúi đầu.

Lại nữa hả???
Kiều Hải Tinh nhắm chặt mắt lại.

Chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười vui sướng, sau đó anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Kiều Hải Tinh nép vào trong ngực anh như một bé chim cút, một cử động nhỏ cũng không dám.

Xa Thừa Vũ cố hết sức nâng cánh tay trái lên và nói: “Cánh tay anh không cử động được, em ôm anh một chút có được không?”
Nói xong hồi lâu, Kiều chim cút mới chậm chạp vươn cánh tay, ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng rắn chắc của Xa Thừa Vũ.

Oaaaaa! Dáng người thật là đẹp mà!
Cô áp mặt vào quần áo anh, gục đầu xuống, cười thấy răng không thấy mắt.

Xa Thừa Vũ hơi siết chặt cánh tay, hỏi: “Hải Tinh, làm bạn gái của anh nhé, được không em?”
Kiều Hải Tinh vừa muốn trả lời, chỉ nghe thấy Xa Thừa Vũ nói tiếp: “Không cho phép nói không muốn!” Anh gác cằm trên đỉnh đầu cô, cánh tay ôm lấy cô càng thêm chặt, một bộ dáng ăn vạ cô cho bằng được, “Em phi lễ với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh!”
Kiều Hải Tinh bĩu môi, đỏ mặt nhỏ giọng “Dạ” một tiếng.

Xa Thừa Vũ vui như mở cờ trong bụng, nhẹ nhàng mổ một ngụm trên má Kiều Hải Tinh.

“Nàyyy!” Kiều Hải Tinh bưng mặt nhìn anh.

Xa Thừa Vũ tươi cười rạo rực.


Kiều Hải Tinh bĩu môi, một lát sau lại nghiêm túc hỏi anh: “Có thể tạm thời đừng nói chuyện của chúng ta với các đồng nghiệp có được không ạ?”
Xa Thừa Vũ nhíu mày, “Vì sao? Là vì anh không đủ đẹp trai à?”
Kiều Hải Tinh: “……Chỉ là em muốn an tâm công tác, không muốn để mọi người cho rằng em đi cửa sau vào đây thôi.


Xa Thừa Vũ nhún vai nói: “Được thôi, nghe bạn gái của anh.


Dứt lời anh lại chôn mặt vào cổ của cô bạn gái nhỏ.

**
Sáng hôm sau, Sở Hàng tới bệnh viện từ sớm tinh mơ, cùng Xa Thừa Vũ và Kiều Hải Tinh đi làm kiểm tra.

Kiều Hải Tinh hít vào không ít khói đặc trong trận hỏa hoạn lớn hôm đó, nhưng may mắn là phổi không xuất hiện tình trạng nhiễm trùng.

Tình trạng cánh tay trái của Xa Thừa Vũ không được tốt lắm, sau khi bác sĩ đúc lại thạch cao cho anh một lần nữa thì dặn dò anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể lại bị thương nữa.

Trên người hai người có nhiều chỗ ngoại thương nên được yêu cầu ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.

Sau khi Sở Hàng sắp xếp ổn thỏa cho Xa Thừa Vũ và Kiều Hải Tinh thì mới nói ngắn gọn từ đầu đến cuối về vụ bắt cóc kia với hai người.

Ngày đó, khi cảnh sát dựa theo địa chỉ mà Đinh Kiêu cung cấp tìm được cái nhà xưởng cũ nát kia thì bên trong đã không còn một bóng người.

Mọi người mở rộng phạm vi tìm kiếm, không bao lâu sau liền nghe thấy tiếng tòa nhà tự xây bị sập xuống ở phía xa xa, vì thế cảnh sát điều động một bộ phận cảnh lực qua đó, bất ngờ phát hiện Xa Thừa Vũ và Kiều Hải Tinh đã ngất xỉu.

Thiết bị ghi âm mini mà Kiều Hải Tinh giấu trong tóc đã cung cấp chứng cứ đanh thép cho việc điều tra phá án.

Cuối cùng, chứng cứ vô cùng xác thực, cảnh sát chính thức bắt giữ Lương Phương Châu.

Nhưng mà khiến cho người ta bất ngờ chính là, Lương Phương Châu không chỉ bị nghi ngờ có liên quan tới án kiện này mà còn có liên quan đến một vài vụ án lớn khác nữa, trước mắt đều đang ở giai đoạn thẩm tra xử lí.

Không khoa trương mà nói, lần này Lương Phương Châu không chỉ là không xoay người được, ngay cả nửa đời sau có thể tự do hay không là vấn đề lớn.

Một đứa trẻ từ vùng núi ra phố thị đã cực khổ phấn đấu nhiều năm như vậy mới có thể đi đến địa vị như ngày hôm nay, nhưng bởi vì lòng dạ không trong sạch, lòng tham không đáy, cuối cùng lại bước chân lên một con đường không thể quay đầu, thật là khiến cho người ta thổn thức.

Tháng Chín, bầu trời trong xanh, không khí trong lành.

Sở Hàng tốt nghiệp ĐH Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, chính thức gia nhập Chiến Du Online, đảm nhiệm chức danh người chế tác.

Xa Thừa Vũ và Kiều Hải Tinh xử lý thủ tục xuất viện, ngoại trừ cánh tay trái của anh còn bó thạch cao, hết thảy đều đang từ từ đi vào quỹ đạo.

Bộ phận điều hành của《 Đôn Hoàng Quyết 》phát một bản thông cáo báo chí, để cho đông đảo mọi người biết được diễn xuất bỉ ổi đê tiện của Khoa học Kỹ thuật Hướng Thượng.

Bản thông cáo được phát ra đã đưa tới một hồi sóng to gió lớn.

Không nghĩ tới sự cạnh tranh bình thường trong kinh doanh thế mà lại đưa tới họa sát thân, Khoa học Kỹ thuật Hướng Thượng thật là quá đáng rồi, ngay cả pháp luật cũng không thèm để vào mắt.

Cấp độ cao như thế, còn ai dám ủng hộ trò chơi được tạo ra bởi một công ty như vậy cơ chứ?!
Trong sự lên án công khai của mọi người, một bài đăng có tiêu đề “Bóc trần sự thật Tổng giám đốc Lương Phương Châu của Hướng Thượng dùng thủ thoạn xấu xa thu mua số liệu quan trọng và đấu pháp game từ cấp dưới của tổng giám đốc Chiến Du Xa Thừa Vũ năm đó từ đầu đến cuối” được đẩy lên.

Bài đăng trình bày cặn kẽ chuyện Lương Phương Châu cấu kết với phía đối tác của Xa Thừa Vũ, mua đi số hiệu hạng mục và đấu pháp chơi quan trọng, thậm chí còn phơi bày mấy phần văn kiện ký hợp đồng năm đó.


Mấy văn kiện kia, Xa Thừa Vũ đều chỉ liếc mắt nhìn qua.

Tiểu Xuyên nhìn Xa Thừa Vũ, lớn mật suy đoán, “Lão đại, có phải là Địch An Hòa hay không?”
Vẻ mặt Xa Thừa Vũ hiếm khi nghiêm túc, “Đã kiểm tra IP đăng bài chưa?”
Tiểu Xuyên gật đầu, “IP từ trong nước.


Xa Thừa Vũ suy nghĩ rồi nói: “Cậu lưu ý động thái trên mạng một chút, có tình hình gì thì báo lại cho anh.


Trải qua hành động quạt gió thêm củi của nhà điều hành, số liệu của《 Đôn Hoàng Quyết 》tăng lên như diều gặp gió, trở thành một trong những trò chơi hot nhất trên cả nước.

Một trang web video nào đó đã tung một cành olive cho Xa Thừa Vũ, mời anh tham gia một kỳ talk show đang có ratings rất cao.

Chiến Du Online liên tục tạo ra hai trò chơi bùng nổ, Xa Thừa Vũ còn bị đối thủ kinh doanh gây ra tai nạn xe và bị bắt cóc, tính đề tài rất cao.

Vì tuyên truyền cho hạng mục và hình tượng của công ty, Xa Thừa Vũ quyết định nhận phỏng vấn, tiết mục sẽ được ghi hình vào một tuần sau.

Sau khi Kiều Hải Tinh trở lại công ty thì bắt đầu bận rộn với các nhu cầu cho phiên bản mới của 《 Đôn Hoàng Quyết 》, hiện tại toàn bộ tài nguyên mỹ thuật vốn được thuê bên ngoài nay đã thu về trong tay, do 3 nhân viên trong tổ Mỹ thuật phụ trách.

Hôm nay, Xa Thừa Vũ mới vừa trở về từ cuộc họp với bộ phận vận doanh bèn liếc mắt nhìn về hướng Tổ Mỹ thuật bên này rồi nở nụ cười vừa dịu dàng xen lẫn ngọt ngào.

Tiểu Nặc thấp giọng nói: “Có phải gần đây Xa tổng đang yêu đương hay không nhỉ, mọi người mau nhìn cái điệu cười ngọt ngấy kia đi! Chậc chậc, cả người đều là mùi chua của tình yêu mà!”
Kiều Hải Tinh lập tức phủ nhận: “Không có đâu!!”
Tiểu Nặc và Tam Mộc nhìn về phía cô, “Sao cô biết?”
Xong rồi, kích động quá rồi, Kiều Hải Tinh nghĩ.

Giọng cô yếu xuống, nói: “Tôi ở cùng một phòng bệnh với Xa tổng mà, trước nay chưa từng thấy có bạn gái gì đó đến thăm anh ấy cả!”
Tiểu Nặc liếc nhìn trần nhà, nói: “Tôi còn tưởng rằng cô biết chút nội tình đấy! Tôi đoán nếu không phải đang yêu đương thì chính là nhìn trúng cô gái nào đó rồi,” cô cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi Xa tổng liếc mắt nhìn về phía bên này của chúng ta, nói không chừng là để ý tôi hoặc là Hải Tinh đấy!”
Chà chà tay!
Tam Mộc làm bộ nôn mửa, “Chị gái à, đừng có mơ mộng nữa,” anh ta liếc mắt nhìn cái sân bay của Tiểu Nặc một cái, nói: “Xa tổng muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, làm sao có thể thích một mảnh bình nguyên?!”
Kiều Hải Tinh cũng không lựa lời mà hát đệm: “Đúng đúng, nghe nói đàn ông chân dài đều thích ngực to mông lớn.


Một ánh mắt lạnh căm lập tức quét tới, Xa Thừa Vũ: “Tiểu Kiều, đến phòng họp một chuyến, tôi muốn bàn với cô về một số nhu cầu mỹ thuật.


Kiều Hải Tinh thầm nghĩ không xong rồi, chỉ đành ngoan ngoãn vào phòng họp.

Không nghĩ tới Xa tổng thật sự chỉ bàn bạc với cô về tài nguyên mỹ thuật.

Kiều Hải Tinh dần dần yên lòng.

Đã đến giờ nghỉ trưa, mọi người trong văn phòng đều đến nhà ăn ăn cơm.

Xa Thừa Vũ ấn chốt mở, buông cửa chớp phòng họp xuống.

Trong lòng Kiều Hải Tinh chợt căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Sao, sao lại phải thả cửa chớp xuống vậy?”
Xa Thừa Vũ nói thẳng không kiêng kỵ: “Sợ bị nhìn thấy.


Anh chậm rãi đi đến trước mặt Kiều Hải Tinh, ôm lấy vòng eo của cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Nghe nói anh thích ngực to mông lớn, anh đang muốn nhìn thử xem bạn gái anh lớn bao nhiêu!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui