Mâu thuẫn và bất lực choàng ngợp trong đáy mắt Tô Uyển Ân.
Hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn rơi trên đôi gò má lạnh tanh.
Một vết cắt đau đớn xoẹc qua tim, truyền tới vân não, chạy thẳng vào cõi lòng cô.
Mỉm cười đắng buốt, cô liếc ánh mắt sắc lạnh lên nhìn anh, giọng nói như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn.
“Từ nay tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Dứt lời, cô âm lãnh lướt qua anh, mặc nhiên xem anh như người vô hình, bạt mạng chạy về phía trước, không một cái ngoái đầu lại nhìn.
Cô cứ một đường thẳng rời khỏi khách sạn, tuyệt đối không muốn dây dưa, nước mắt tuôn rơi như mưa, không cách gì ngừng được.
Bóng đêm cô độc, gió lạnh thổi tới, Tô Uyển Ân rùng mình một cái, đôi tay ôm lấy thân người, không ngừng vuốt ve cánh tay của mình xua đi cái lạnh.
Cô nên làm gì bây giờ? Tâm tư của cô, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, nghĩ tới đây, tim cô truyền tới một cơn đau mãnh liệt.
Trời tối đen như mực, bóng dáng mảnh khảnh đơn độc vô phương, dày cao gót trên chân không biết đã bị cô vứt bỏ từ bao giờ, đôi bàn chân mịn màng cứ như vậy mà tiếp xúc với mặt đất, nhiều lần không cẩn thận mà dẫm phải đá vụn ven đường, đau tới mức cô muốn đi tiếp cũng chẳng còn hơi sức để gắng gượng.
Khom lưng cúi đầu, bàn tay cô mát xa nhẹ dưới mu bàn chân, trong lòng không ngừng cười khổ, cô biết rõ, tình cảnh hiện tại, cô chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Lúc cô ngẩng đầu lên, cơn choáng váng đột nhiên xuất hiện, cơ thể cô mất thăng bằng, đầu óc quay cuồng, hai mắt không tỏ, nhìn đâu cũng thấy trời đất đảo lộn.
Thần trí cô dần chìm trong mơ hồ, thân thể mềm nhũn như người không xương, ý thức dần biến mất, trước mắt cô chỉ còn lại một khoảng không đen tối đặc trưng, cả người cô gần như ngã quỵ.
Vào thời khắc cô suy yếu nhất, một thân ảnh cao lớn nhanh như chớp lao tới, vòng tay ôm cô vào lòng.
“Ân Ân… em sao thế?”
Đó là những lời cuối cùng Tô Uyển Ân nghe được trước lúc chìm vào hôn mê, mặc dù ý thức mụ mị, nhưng cô vẫn nhận ra thanh âm đó là của Lục Cảnh Viêm, vào lúc cô nguy nan nhất, là anh ấy đã cứu cô.
Tại bệnh viện…
Lục Cảnh Viêm bế Tô Uyển Ân chạy như bay tới phòng cấp cứu, sống mũi anh cay cay, đôi mắt hoe đỏ, có lẽ do lo lắng quá mức!
Nhìn cô tiều tuỵ nằm bất động trên giường bệnh như thế, anh không lo sao được!
Cô gái như hoa như ngọc ấy, từ bao giờ lại gầy yếu tới như vậy!
Nghĩ tới đây, lòng Lục Cảnh Viêm không ngừng quặn thắt, anh thực thương thay cho số phận nghiệg ngã của cô gái ấy.
Nếu có thể, anh nguyện thay cô gánh bớt hết bi thương, để cô được trở về dáng vẻ hồn nhiên, thuần mỹ giống như lúc nhỏ.
Khi ấy, mặc dù không được sung túc dư giả gì, nhưng lại tràn đầy tiếng cười và niềm hạnh phúc.
Khi cô cười đẹp tựa tiên nữ dáng trần, thậm chí lúc cô chau mày vẫn cực kì đáng yêu, chẳng giống như bây giờ, dù cười hay khóc, trên gương mặt vẫn luôn giữ vững một sắc thái biểu cảm, khiến người đối diện không kìm được mà mủi lòng thương cảm.
Hành lang bệnh viện về đêm lạnh giá, đơn độc lại âm u đến lạ.
Cánh cửa phòng bệnh mở toang, bác sĩ đĩnh đạc đi tới.
“Cô ấy chỉ bị suy nhược cơ thể thôi! Cậu cũng vô tâm quá rồi đó, bạn gái đang mang thai mà nỡ lòng nào để cô ấy dầm lạnh tới mức ngất đi thế! Cãi nhau là chuyện bình thường của các cặp đôi, mình là đàn ông nhún nhường chút cũng không mất mặt đâu!”
Lần trước Lục Cảnh Viêm dẫn Tô Uyển Ân tới bữa tiệc kỉ niệm của bệnh viện, giờ đây, hầu hết mọi người trong viện đều hiểu nhầm cô là bạn gái của anh.
Hơn nữa, sự lo lắng hiện rõ mười mươi trên mặt anh như thế, muốn không hiểu nhầm cũng không được.
“Có thai sao?” Lục Cảnh Viêm không tin vào những gì mình nghe thấy, đành xót xa hỏi lại.
“Anh chắc chắn chứ!”
“Ừm… Được hơn một tháng rồi… Chăm sóc tốt cho bạn gái nhé! Tôi đi làm việc đây.” Vị bác sĩ nhẹ nhàng vỗ vai Lục Cảnh Viêm an ủi, anh ta cứ tưởng Lục Cảnh Viêm đang bị khủng hoảng tinh thần vì cú sốc sắp được làm ba.
Bước chân một người đàn ông khác đột nhiên cứng lại, hai chữ “có thai” như sét đánh ngang đầu Lạc Hạo Đình, tim anh như có một mũi tên bắn xuyên qua, đau đớn tột cùng.
Cả người anh âm lãnh, lạnh hơn cả trời đông, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm, đọng lại chút âm trầm pha lẫn sắc thái đen kịt.
“Có thai… cô đã có con với người đàn ông khác rồi…” Trong miệng Lạc Hạo Đình không ngừng nỉ non, lòng nổi lên nỗi tiếc nuối.
Nếu như trước kia anh không ép cô uống thuốc tránh thai sau những cuộc tình, thì giờ đây đứa bé trong bụng cô vẫn còn có khả năng là con của anh.
Chỉ đáng tiếc trên đời này không tồn tại hai từ “nếu như…”
Lạc Hạo Đình càng nghĩ, nỗi đau trong lòng càng nồng đậm.
“Đáng chết!” Anh nhếch môi cười, nụ cười đắng chát, thâm tâm anh vẫn không ngừng tự trách khứ bản thân, hai hàng nước mắt chảy dài, đóng băng lại thành tản đá lạnh lẽo trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm.
Tâm tình lơ lửng như đi trên mây, thân ảnh cao lớn lộp bộp ngã xuống sàn, nhưng, anh vẫn chẳng có bất cứ phản ứng gì, thậm chí không còn cảm thấy đau, cứ bất động ngồi ở đó, lơ đễnh nhìn trần nhà vô tri, tự cười tự khóc như một kẻ điên dại.
Cơn gió lạnh lướt qua, thổi vào tâm tình trống trải, đóng băng thân thể kiện tráng của anh lại.
Anh thật không thể ngờ bản thân cũng có ngày bị đẩy vào bước đường này.
Tản sáng, anh lặng lẽ rời đi, những bước đi chếnh choáng như sắp ngã, người đàn ông trời không sợ đất không sợ, nay lại vì một người phụ nữ mà suy sụp tới mức đó sao?
Lạc Hạo Đình nắm chắc tay lái, đạp ga lao vun vút trên đường cao tốc, cửa kính hai bên mở toang, làn gió lạnh lẽo hắt thẳng vào trước mặt anh, thanh tỉnh thần thức, thổi bay đi bao nhiêu tạp niệm trong đầu anh.
Anh dừng xe dưới chân cầu, mở cửa bước xuống, lững thững bước tới thành cầu, hai tay vịn chặt, ánh mắt lạnh tanh nhìn mặt hồ bình lặng, một thoáng sau, anh liền bật khóc nức nở, tiếng khóc đầy oán thán đầy bi thương, như muốn xé toạc cõi lòng anh.
Cơn hận lu mờ lí trí, anh không thương tiếc da thịt mà đấm lên thành cầu, quyết tâm đối đầu với độ cứng của sắt, chỉ sau một nhoáng, nơi bàn tay anh liền xuất hiện những mẩn đỏ, thậm chí là vết xước rơm rớm máu tươi.
Thế nhưng, vết thương da thịt có là gì so với sự tan nát trong trái tim anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...