Từ tầng mây mỏng manh, một luồng ánh nắng mặt trời trút xuống, quầng sáng dịu dàng giọi tới hai gương mặt tinh xảo, đọng lại chấm vàng he trong khoé mắt.
Hai hàng mi của Lạc Hạo Đình khẽ run run, anh sâu lắng nhìn cô gái thuần mỹ phía đối diện, tâm tình tràn ngập gợn sóng.
Cô gái ấy tưởng chừng yếu đuối, nhưng thực chất lại cực kì ngang ngạnh, đôi mắt trong trẻo thường ngày thoạt nhiên biến thành ánh lửa hừng hực, khiến anh không khỏi ngẩn ra.
Cô là đang trách anh sao?
Đúng! Cô trách anh, trách anh vì sao lại lấy sản nghiệp Lạc gia ra đánh đổi? Đã dám đánh đổi rồi tại sao lại hèn nhát không dám đối diện?
Lạc Hạo Đình mà cô quen không phải như thế! Anh luôn tự tin, sảng khoái, khí thế hiên ngang, không bao giờ chịu cúi đầu trước bất cứ ai, kể cả là đối tác hay tình địch, anh cũng tuyệt đối không nương tay.
Còn bây giờ thì sao? Anh có khác gì cái vỏ bọc trống rỗng không chứ! Ngay cả việc đối diện với cô anh còn chẳng dám, thì làm sao có thể đương đầu với hàng ngàn sóng gió sắp xảy ra.
“Chẳng phải em nói không muốn gặp anh nữa sao? Cũng là em bảo anh tránh xa em ra một chút cơ mà.”
Lạc Hạo Đình cố ý né tránh ánh mắt sầu bi của Tô Uyển Ân, vì càng nhìn anh càng cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Trước kia, anh hống hách ngang tàn cứ ngỡ cho dù là phụ nữ hay gia sản đều có thể tự mình bảo vệ tốt, kết quả thì sao? Chẳng phải người anh yêu vẫn bị anh làm liên luỵ, và còn phải tự tay mình dâng sản nghiệp Lạc gia vào tay kẻ khác.
“Vậy tại sao anh còn cứu em?”
Máu trong người Tô Uyển Ân cũng kích động, cô biết, việc lần này rất khó để anh chấp nhận, nếu không phải vì Cảnh Mặc Vũ dở trò thì chắc chắn anh sẽ không chịu thua, nhưng thua rồi thì đã sao? Đâu thể buông bỏ cuộc đời mình như thế? Ngược lại, anh phải tự mình đứng lên, đường đường chính chính đánh bại tên ác ma kia, khiến anh ta tâm phục khẩu phục.
Điều mà cô muốn nhìn thấy là Lạc Hạo Đình của trước kia, mặc dù bị dồn tới đường cùng vẫn hết sức bình tĩnh, thắng không kiêu, bại không nản, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.
Anh bây giờ khiến cô càng oán trách bản thân nhiều hơn…
Vì cô, tại cô, mới khiến anh bị uy hiếp, giả sử không có sự xuất hiện của cô trong cuộc đời anh, thì có lẽ anh đã chẳng có yếu điểm gì, cũng chẳng có kẻ nào nắm thóp được anh.
Nhìn khoé mắt cô đọng lại một giọt lệ, anh đau như xé lòng, cong cong khoé môi lên rồi lại lấp lửng đóng lại, cổ họng anh giống như bị đóng băng, không cách gì thốt được nên lời.
Bất lực quay lưng, anh muốn trốn tránh, giờ anh thật sự không muốn làm liên luỵ đến cô.
Nhưng cô không sợ liên luỵ, thứ cô cần là tình yêu của anh.
Chỉ cần trong trái tim anh có cô là đủ!
Chừng đó thời gian đã là quá dài, cô chịu đựng hết sức rồi, không không còn muốn dối lòng thêm nữa, cũng không thể chấp nhận thêm nỗi đau nào.
Trái tim cô mệt rồi, cũng đã tới lúc cần được nghỉ ngơi.
Nhắm nhẹ hai làn mi, ép giọt nước mắt hiếm hoi rơi xuống khỏi tròng, hai bàn tay nắm chặt lại, gồng mình tạo ra sức mạnh, Tô Uyển Ân lấy hết dũng khí hét lớn.
“Chẳng lẽ anh muốn chúng ta tiếp tục bỏ lỡ nhau sao? Anh nghĩ em yêu anh là vì tiền, vì sản nghiệp của nhà anh sao? Em không cần, không cần bất cứ thứ gì hết, em yêu anh, em cần trái tim anh là đủ, xin anh, xin anh đừng trốn tránh nữa, có được không? Hãy để em cùng anh vượt qua tất cả những khó khăn hiện tại…”
Bước chân Lạc Hạo Đình đột ngột dừng, ngoắt đầu quay lại, anh như thiêu thân lao tới, đôi bàn tay nắm chặt lấy bả vai mềm mỏng của cô, ép sát thân thể mảnh khảnh vào lan can bên đường, cưỡng hôn cuồng nhiệt.
Lời nói của cô cứ như thế mà đứt đoạn, sau một nhoáng ngẩn người, cô rốt cuộc cũng phản ứng lại được, bắt đầu tiến tới đáp lại nụ hôn của anh.
Rung động tâm hồn, đầu lưỡi làm trung tâm, xung đột lẫn nhau, mãnh liệt lại dịu dàng, nụ hôn đó không cách gì dừng lại.
Anh bá đạo xâm chiếm hơi thở của cô, khăng khít áp sát lên làn môi hoa đào mềm mại, dây dưa điên cuồng, khó bỏ khó phân, như hấp thu sinh mệnh của đối phương, cứ như thế mà dung hoà trọn vẹn.
Dần dần bầu không khí đều đều lan toả hương vị ngọt thơm, như đường như mật, hai cuống lưỡi tựa như rắn không đầu liên tục trêu chọc nhau, khi mạnh bạo lúc dịu dàng, khi hung hăng lúc êm ái, khiến tâm hồn của hai con người càng lúc càng trở nên thanh tịnh, u mê chìm sâu vào trong khát vọng thoả mãn.
Hổn hển buông nhau ra, Lạc Hạo Đình nhu tình nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh như hàng ngàn vì sao tề tụ của Tô Uyển Ân, đôi môi cong cong mỉm cười, nụ cười ngọt như bơ sữa.
“Anh cũng yêu em.
Mặc dù anh không biết trái tim mình bị em đánh cắp từ bao giờ, nhưng anh chắc chắn một điều, anh vì yêu mà rung động, chứ không phải vì áy náy hay thương hại, càng không xem em như là người thay thế.”
Cuộc sống không phải lúc nào cũng là nắng và bướm, nên đôi khi buộc phải học cách mỉm cười vượt qua nỗi đau.
Chỉ cần đủ yêu, đủ chân thành, thì cho dù có hàng ngàn, hàng vạn sóng gió, cũng đều có thể vượt qua.
Thấy cô vẫn lẳng lặng đứng yên, không có bất cứ phản ứng gì, anh liền khom nhẹ người, cúi đầu, chạm nhẹ sống mũi lên cánh mũi cô, khoảng cách rất gần, hơi thở bá đạo nam tính bao quanh lấy người cô.
“Hiện giờ anh là một người thất nghiệp rảnh rang, em có can tâm tình nguyện bao nuôi không?”
Tô Uyển Ân tủm tỉm cười, trong lòng như bơ sữa tan chảy, cực ngọt ngào, ánh mắt cô ngập tràn ánh sáng, giống như thu gom cả bầu trời sao vào trong đó.
“Nguyện bao nuôi suốt đời…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...